Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 180: Đồng nguyên

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi linh lực của Lý Ngư tiến vào, phát hiện trong quả dại trong bọc của Đại Tiểu Mộng không ngờ có một chút linh lực.

Loại linh lực này rất xa lạ với mình, ít nhiều có chút giống với công đức tín lực, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

- Cái này là hái từ đâu?

Đại Mộng vươn tay ra dấu, nói:

- Chùa... Trong chùa, phía sau.

Hắn nói chuyện vẫn rất vụng về, nhưng tiến bộ là mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Lý Ngư đứng dậy bẻ một cành cây, ngưng lực ở ngón tay, cành cây chậm rãi bay lên. Lý Ngư nhảy lên, ngự không mà đứng, vươn tay ra kéo Đại Tiểu Mộng, sau đó ngự không mà đi, chuẩn bị quay về xem.

Hắn bay đến không trung, cành cây vẽ ra một đường cong đẹp mắt, lại vòng trở về, Lý Ngư ở bên trên vớt thịt hươu, mới tiếp tục tiến đến chùa cổ đổ nát.

Đại Tiểu Mộng ngạc nhiên nhìn cảnh sắc lướt qua nhanh phía dưới, càng khâm phục Lý Ngư hơn. Lần đầu tiên ngự không mà đi, đối với mỗi một sinh vật trên lục địa mà nói, đều là một lần trải nghiệm thần kỳ.

Tuy Đại Tiểu Mộng không gọi nhỏ, nhưng vẫn lộ ra vài tia biểu cảm hưng phấn, Đại Mộng túm chặt lấy Tiểu Mộng, sợ hắn không cẩn thận đánh rơi mình.

Lúc trước Lý Ngư cũng rất không có kiến thức, hô to gọi nhỏ trên tua cờ của Đại Kiều, làm trò cười cho mọi người. Lúc trước còn không cảm thấy gì, hiện tại sau khi biết ngự không rồi, lại nhớ tới tình hình ngày đó, Đại Kiều và Bạch Mao chắc đều nhìn mình giống như nhìn đồ ngốc.

Sau khi đến chùa cổ, Lý Ngư một tay một người, ôm hai Thực Mộng Thú hạ xuống đất.

- Ngươi dẫn đường, chúng ta đi xem cây mà ngươi hái quả ăn.

Đại Mộng gật đầu, dẫn theo Lý Ngư vòng trái quẹo phải, vô cùng quen thuộc đối với nơi này.

Xem ra hắn chính là nhờ chùa cổ này mới tu thành tinh quái. Tuy chùa cổ này đổ nát, nhưng mơ hồ có thể thấy được trước khi kiến trúc khồng lồ này đổ xuống, có thể ban ơn cho cho vô số sinh linh nhìn thì không liên quan gì tới nhau.

Lý Ngư theo Đại Mộng, đi tới một viện tử mọc đầu cỏ dại, trời vào đông cỏ cây điêu linh, nhưng trong sân này vẫn có vài cọng cây nhỏ, đón gió mà đứng, lá cây dày đặc.

Bên trên cây nhỏ, có mấy trái cây chưa chín, hơi đỏ một chút, đều bị Đại Tiểu Mộng hái xuống trước khi đi.

Lý Ngư đi lên ngắm nghía, không nhận ra đây là cây gì, hắn vươn tay ra, một cỗ lồng linh lực bọc một cái một thân cây ở trong đó.

Linh lực thuận theo cành cây, khi đi tới rễ, Lý Ngư phát hiện cỗ linh lực là từ rễ trong đất truyền tới.

Lý Ngư nhìn quanh, phát hiện nơi này có rất nhiều tháp cao, nhìn qua có chút giống Phù Đồ.

Cái gọi là Phù Đồ, chính là chôn xương của cao tăng sau khi chết, bình thường là từng tòa Phật tháp.

Chỉ có điều hiện tại bên trên chúng mọc đầy cỏ khô, Lý Ngư vươn tay ra gạt lá cây và cỏ khô, quả nhiên nơi này là chỗ chôn xương của cao tăng trong chùa.

Đây rốt cuộc là chùa gì, vì sao mình trước kia chưa nghe nói tới, theo lý thuyết nó có nhiều cao tăng như vậy, thậm chí sau khi chết niệm lực của hài cốt cũng có thể truyền tới trái cây, theo lý thuyết nên là danh chấn thiên hạ mới đúng.

Chẳng lẽ là thời đại quá xa xưa?

Lý Ngư nghĩ mãi cũng không hiểu, có điều vấn đề quả dại thì hắn đã nghĩ thông, cơ duyên của hai Thực Mộng Thú cũng có liên quan tới ngôi chùa này.

Hắn vừa định rời khỏi, đột nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc, một cỗ lực lượng thuận theo linh lực hắn phóng thích, leo lên trên người Lý Ngư.

Có người để lại chỉ dẫn, tựa hồ là đợi tu sĩ sau khi đến thăm dò thì phát hiện.

Hắn vươn tay ra bấm một cái, hai nê nhân xuất hiện, bắt đầu xúc đất.

Rất nhanh, một cái động được đào ra, Lý Ngư nhìn xuống, bên trong chôn một bia đá.

Trên bia đá, có người dùng chỉ lực, khắc lên một hàng chữ.

Giữa những hàng chữ vết máu loang lổ, có thể thấy được lúc ấy hắn đang bị thương rất nặng.

Lý Ngư cúi đầu, lặng lẽ đọc:

- Phiên tăng có trá, Phật môn tới kiếp, chim sen chiếm tổ chim khách, tế tín đồ ta.

Bốn câu không đầu không đuôi, khiến Lý Ngư không hiểu ra sao, có điều mơ hồ có thể thấy được, năm đó chắc là có một hồi âm mưu, khiến chùa cổ này bị hủy trong chốc lát.

Phiên tăng. . .

Hai chữ này là manh mối rất quan trọng, phía sau cỗ thi thể trong giếng cạn, có văn tự mà Lý Ngư chưa từng nhìn thấy.

Chẳng lẽ đó chính là 'Phiên tăng' lưu lại, là văn tự của bọn họ? Phiên tăng, đại biểu cho dị tộc, dị tộc chung quanh lục triều có rất nhiều, chỉ là Nam Cương đã có vô số.

Có điều người Nam Cương, đều tin thờ mười hai Tổ Vu, tu là đạo vu cổ. Các Vu sư đặc biệt có tính bài ngoại, nếu tới Nam Cương cướp tín đồ với bọn họ, đều sẽ bị quần ẩu. Cho nên tuy Nam Cương lớn như vậy, lại không dung nổi một tòa chùa miếu. Tuy bọn họ cũng không phải nhìn thấy dị giáo đồ thì công kích, không dã man như vậy, nhưng nếu ngươi tới bộ lạc của bọn họ, khiến người bộ lạc bọn họ phản bội Vu Tổ, như vậy kết cục chắc không thể tốt đẹp được.

Phương bắc là Đại Mạc và rừng tuyết sông băng, bọn họ là thờ phụng Tát Mãn Giáo.

Hơn nữa bọn họ còn có chế độ bộ lạc nô lệ, những chủ nô Thát tử cường tráng như gấu, đều là người của Tát Mãn Giáo, sao có thể cho phép nô lệ của mình thờ phụng Phật giáo.

Phía bắc nằm dưới sự khống chế đàn áp, nếu thực sự có Phật tử tới truyền giáo, chắc vừa tới đã bị bắt làm nô lệ, thành trâu bò cho người ta sai khiến.

Phiên tăng chỉ có thể là từ phía tây đến, Thiên Trúc, Thổ Phiên, đều có hệ riêng, không biết phiên tăng trên bia đá là chỉ một nhánh nào.

Lý Ngư lắc đầu, mình cũng không thân thiết gì với Phật môn, không cần phải phí tâm phí sức phá án cho bọn họ.

Hiện tại hắn có chút buồn bực, vì sao linh lực của mình lại bị bia đá này hấp dẫn.

Theo lý thuyết, chỉ có linh lực đồng tông đồng nguyên, mới có phản ứng như vậy. Người chôn xuống bia đá, khẳng định cũng hy vọng có đồng môn đến, đào bia đá ra, biết được nguyên nhân chùa cổ nơi đây bị tiêu diệt, mở rộng oan khuất cho bọn họ.

Như vậy nói cách khác, người khắc chữ trên bia đá này, linh lực mà hắn tu cũng rất giống với mình, thậm chí có khả năng là đồng tông đồng nguyên?

Lý Ngư đột nhiên nghĩ đến năm lệnh bài mình lấy được trong giếng cạn, trong đó có ngũ hành linh lực dồi dào tới khiếp người, một cỗ cảm giác ngứa ngáy dâng lên trong lòng hắn.

Ngũ hành linh lực, cơ hồ giống hệt ngũ hành linh lực...Thực sự là trùng hợp sao, chẳng lẽ thực sự có một loại phương pháp tu luyện như vậy, là vô cùng giống với Thái Bình Kinh?

Thái Bình Đạo có quá khứ huy hoàng, từng khiến tam giới bất an, cho dù có chi nhánh cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng chi nhánh này sao có thể là Phật môn được?

Mình cùng Lâm Linh Tố vì lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, muốn truyền bá thuyết phật vốn là đạo, Lão Tử hóa hồ, đó chính là nói bừa mà thôi.

Sau khi chôn lại bia đá, Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, ta đúng là cứ thích nghĩ ngợi lung tung, ta là tu ngũ hành linh lực của Thái Bình Đạo hàng thật giá thật, sao có thể có dính dáng đến Phật môn.

Ngày khác sau khi ra ngoài, tìm nhân vật lợi hại, nhờ phiên dịch văn tự kỳ quái mình chép lại đó, chắc có thể cởi bỏ một chút đáp án.

Tuy Lý Ngư một đường tự ám thị bản thân đừng nhúng tay vào, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng tò mò, nếu có thể thuận tay cởi bỏ, cớ sao lại không làm.

Hắn lắc đầu, đứng dậy mang theo Đại Tiểu Mộng, rời khỏi chùa cổ sương mù trùng trùng này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)