Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 179: Quả dại

Chương Trước Chương Tiếp

Trong tay Lý Ngư còn có Trúc Cơ Đan khi đi mang theo.

Hắn lấy ra hai viên, nói:

- Các ngươi ăn cái này vào, có thể hóa hình.

Bước đầu tiên của mở ra linh trí là Yêu tu, làm được một bước này, vẫn không thể được gọi là yêu, chỉ có thể là tinh quái.

Đợi cho sau khi có thể hóa hình, chính là yêu tinh, năng lực cũng sẽ có đề thăng rất lớn.

Yêu tu luyện khó khăn hơn người cả vạn lần, cần cơ duyên rất lớn, nhưng một khi thành công, bọn chúng chúng thường thường là lợi hại hơn tu sĩ nhân loại vừa trúc cơ.

Một khi trúc cơ rồi, bọn chúng sẽ giác tỉnh một số kỹ năng thiên phú.

Đại Tiểu Mộng cầm lấy đan dược, dùng hai móng vuốt để ôm, sau khi Đại Mộng ăn trước, cảm thấy toàn thân thông thuận, mới bảo Tiểu Mộng cũng ăn.

Hai Thực Mộng Thú chậm rãi hóa thành hình người, diện mạo có chút xấu xí, lông trên người cũng chậm rụng ra.

Lý Ngư từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám, lấy ra hai đạo bào, tuy là cho đạo đồng mặc, nhưng mặc trên người Tiểu Mộng, vẫn lộ ra rất dài rộng.

Hắn đúng là quá nhỏ. . .

Sau khi hai Thực Mộng Thú hóa hình, lộ ra nụ cười ngây ngô, mặc đạo bào cảm thấy vô cùng mới lạ, mở miệng nói,

- Sư phó.

Hai Thực Mộng Thú này tự mang kỹ năng rất mạnh, Lý Ngư chuẩn bị để chúng tu thể thuật trước, dẫu sao huyễn thuật có lợi hại tới mấy, bị người vừa gặp mặt đã giết chết, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Sống sót, mới có thể phát huy ra năng lực.

Đi chưa được vài bước, cỏ trên đường không cao quá đầu gối, trước mắt xuất hiện một thôn hoang.

Trong thôn một người cũng không có, thỉnh thoảng lại truyền đến mấy tiếng sủa của chó hoang.

Lý Ngư vừa từ rừng rậm đi ra, vẫn đang ngắm nghía lệnh bài mới của mình, năm lệnh bài này không biết là chất liệu gì, cầm trong tay nặng trịch.

Sau lưng hắn là hai Thực Mộng Thú Đại Mộng và Tiểu Mộng vừa ăn Trúc Cơ Đan của Lý Ngư mà hóa thành hình người.

Lớn thì đến lưng Lý Ngư, nhỏ thì mới đến đầu gối, đi đường không cẩn thận đều dễ giẫm phải.

Hiện tại Lý Ngư mới biết, cái thứ Thực Mộng Thú này là loài lưỡng tính, nhìn từ bề ngoài, chỉ cảm thấy có chút xấu xí, mặc đạo bào dài rộng, cũng không nhìn ra là nam hay nữ.

Trên mặt Đại Mộng, có một cái mũi dài dài, nhìn qua có chút quái dị.

Tiểu Mộng đỡ hơn một chút, nhíu cái mắt to bằng hạt đậu xanh lại, nhìn cái gì cũng thò cổ híp mắt.

Bọn chúng đều dùng một cây gậy gỗ gánh bọc hành lý, bên trong là quả dại chúng thu thập, làm lương khô trên đường.

Hai tên này rất ít nói, chỉ cần Lý Ngư không nói gì, bọn chúng có thể một mực trầm mặc.

Hơn nữa trên mặt cũng không có biểu cảm gì, ngơ ngác ngốc nghếch, đi sau lưng Lý Ngư, đói bụng thì từ trong bọc đồ lấy một quả dại ra, ngồi ven đường dùng hai tay cầm cắn.

Ăn xong lại tiếp tục đuổi theo Lý Ngư, Đại Tiểu Mộng đều vô cùng có nguyên tắc, phải dùng hai tay cầm ăn, cho dù quả dại chỉ to bằng quả nho, cũng tuyệt đối không chịu cầm ăn một tay.

Lý Ngư nghiên cứu cả nửa ngày, không có thu hoạch gì, ngẩng đầu nhìn một cái, thôn hoang trước mắt không phải là trong thôn mọc cỏ, mà là trong cỏ mọc thôn.

Nhìn bộ dạng này, ít nhất cũng bỏ hoang mười mấy năm rồi, vị trí quan trọng như trọng trấn Cửu Giang, rất khó tưởng tượng lại phát sinh loại chuyện này, chẳng lẽ là phụ cận có cường đạo mà quan phủ không đối phó được?

Hắn lật tay, năm lệnh bài biến mất, đều bị đặt vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.

Phong Nguyệt Bảo Giám, còn cao cấp hơn vòng tay trữ vật của Đại Kiều mà hắn từng thấy trước kia, đồ để vào cũng được nhiều hơn.

Lý Ngư xua tay, nói:

- Đêm nay nghỉ lại đây một chút?

Hai Thực Mộng Thú cùng gật đầu.

Nơi này đã tới gần địa bàn của Phương Tịch, Lý Ngư cũng không thể không cẩn thận, sợ bị thám tử thám báo của hai phương bắt được.

Trận này của Cam Ninh và Phương Tịch, Lý Ngư hiện tại cũng không rõ thực lực của hai bên, chỉ biết mấy tên đại tướng dưới tay Phương Tịch, thật sự là rất khó đối phó.

Có điều Cam Ninh đã là đại tướng của Đông Ngô, chắc hẳn cũng không phải hạng người tầm thường.

Đông Ngô mưu đồ Giang Nam Đạo của Đại Tống, đã là bí mật mà người sáng suốt đều biết, bọn họ cũng sẽ không ngồi nhìn Cam Ninh thất bại, bị Phương Tịch đánh chạy về nhà.

Ngụy Thục Ngô trong Lục triều, một mực đều nổi danh biết đánh, trận chiến Giang Nam Đạo này chắc là một trường ác chiến.

Lý Ngư ở dưới một gốc đại thụ đầu thôn, đốt lửa trại, tuy miền nam xuân sớm, nhưng hàn ý vẫn còn.

Hai Thực Mộng Thú cũng ghé tới, sưởi ấm cạnh đống lửa, bọn chúng vẫn tràn ngập tò mò và chưa thích ứng với thân thể mới của mình.

Lý Ngư cười bảo:

- Qua một tháng nữa, các ngươi có thể thích ứng thôi, đến lúc đó ta sẽ dạy cho các ngươi một số pháp thuật.

- Tạ... Tạ ơn sư phó...

Đại Mộng nói.

- Ngươi là làm thế nào để tiến vào trong mộng của người khác.

Lý Ngư tò mò hỏi.

Đại Mộng chỉ chỉ vào hai mắt của mình, cũng không nói được rõ ràng, chỉ biết là dùng mắt.

Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, cái này có chút gân gà, có điều khẳng định có phương pháp bổ cứu. Cải tiến

một chiêu này của Thực Mộng Thú, bất kể tu vi của ngươi thế nào, chỉ xem dục vọng của mạnh hay không.

Chỉ cần dục vọng của ngươi đủ mạnh, cho dù ngươi là Đại La Kim Tiên, cũng có khả năng trúng bẫy của chúng.

Nhưng nếu ngươi thanh tâm quả dục, không màng lợi danh, định rõ chí hướng, như vậy cho dù ngươi là một phàm nhân tay trói gà không chặt, Thực Mộng Thú này cũng không làm gì được ngươi.

Điểm này rất lợi hại, vượt mấy cấp bậc giết người cũng có khả năng.

Ví dụ như nói một tay của mình có thể bóp chết Đại Mộng, nhưng ở trong rừng rậm lại suýt chút nữa trúng bẫy của nó.

May mà mình có một Phong Nguyệt Bảo Giám, bằng không rất khó thoát thân.

Trên lửa trại dặt một cái giá, Lý Ngư bỏ thịt hươu lên, quay đều.

Mấy năm nay tới lục triều, khiến hắn hiểu được một đạo lý, đạo tu luyện không tồn tại nghiền ép dưới thực lực tuyệt đối, cũng không có phân chia cấp bậc quá rõ ràng.

Dưới Thần tiên, mọi người đều là tu sĩ, không tồn tại phẩm gì, cảnh giới gì.

Ngộ đạo là một đường ranh giới, nhưng cũng không phải một hàng rào tuyệt đối, sau khi ngộ đạo thực lực tăng nhiều, nhưng không đánh lại người chưa ngộ đạo cũng là rất bình thường.

Khi đánh nhau, tương sinh tương khắc lẫn nhau là rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả chênh lệch thực lực.

Lật thuyền trong mương, ở lục triều này là chuyện vô cùng bình thường.

Cho nên một số tu sĩ cao thâm, bình thường đều rất nhún mình, rất ít ra ngoài chạy loạn.

Có việc thì để các đồ đệ đi làm, tránh không cẩn thận lại một thân tu vi hóa thành mây bay.

Lại ví dụ như nguyền rủa trên mu bàn tay mình, chính là một ví dụ rõ ràng, ngươi lợi hại tới mấy, không giải được nguyền rủa, cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nữ quỷ trong cổ mộ, mình giết nàng ta là rất thoải mái, nhưng lây dính nguyền rủa này, có khả năng sẽ lấy mạng mình.

Sau khi thịt hươu được nướng chín, Lý Ngư cầm lấy, hỏi:

- Các ngươi ăn không?

Hai Thực Mộng Thú cùng lắc đầu, cởi túi, đều lấy quả dại ra, cầm hai tay mà cắn ăn, động tác rất đồng bộ.

Lý Ngư nhìn, hỏi:

- Đây là trái cây gì?

Đại Mộng từ trong bọc lấy ra một quả, chỉ vào thịt hươu nói:

- Cái này, không thể ăn.

Nói xong chỉ vào trái cây của mình,

- Cái này, ăn ngon, sư phó ăn đi.

Lý Ngư cầm tới, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, dùng ngũ hành linh lực thử một chút, mi tâm khẽ động...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)