Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 178: Thực mộng

Chương Trước Chương Tiếp

Cảnh Huyễn cười bảo:

- Thì ra là một con Thực Mộng Thú, cũng gọi là Thực Mộng Mô, ngươi có thể bảo Khả Khanh đi đối phó nó.

- Khanh Khanh?

- Nàng ta không có ký ức đối với trước kia, hơn nữa cũng không cần ngủ, chắc càng không thể nằm mơ.

Tần Khả Khanh ngơ ngác, không biết bọn họ đang nói gì, bộ dạng vô cùng ngây thơ.

Lý Ngư không ngờ, mình còn có sát thủ giản này, vừa rồi nhưng thiếu chút nữa bị nó bức cho phát điên.

Thực Mộng Thú ở bên ngoài phát hiện Lý Ngư không uy hiếp hài tử của nó, liền yên lòng, dẫn theo phân thân của Lý Ngư đi tầm bảo.

Thực Mộng Thú nhỏ nhảy đến Thực Mộng Thú Thực Mộng Thú lớn, cùng lắc lư tiến về phía trước.

Lý Ngư phát hiện, thứ này thật sự rất gân gà, một khi phát hiện ra, có lẽ ngay cả phàm nhân cũng có thể chế ngự được chúng.

Sự thật cũng chính là như vậy, thiên phú của nó rất mạnh, thường xuyên có con đã mở được linh trí, nhưng vẫn bị hổ báo vồ.

Nhưng một khi bị bọn chúng đánh lén đắc thủ, người dục vọng càng mạnh, càng dễ không thoát ra được.

Nếu Lý Ngư không có Phong Nguyệt Bảo Giám, lại thêm biết thuật phân thân, với tham dục của hắn, chắc vĩnh viễn sẽ trầm luân trong ảo tượng, cho đến khi sức kiệt người vong.

Thực Mộng Thú dẫn theo Lý Ngư, ra khỏi rừng rậm, trước mắt rộng mở trong sáng.

Nơi này không ngờ thật sự có một ngôi chùa, lần này Lý Ngư đã mọc tâm nhãn, sợ đây lại là huyễn thuật.

Cũng may hiện giờ mình là dùng phân thân chu toàn với nó, căn bản không sợ.

Trong bảo giám, Cảnh Huyễn đánh hắn một cái,

- Sao không chuyên tâm thế?

Lý Ngư bấu một cái trên người nàng ta, cười nói:

- Cái này gọi là nhất tâm nhị dụng.

Hai má Tần Khả Khanh hồng, cưỡi trên người Lý Ngư, vô cùng ra sức, nghiêm túc nói:

- Đừng nhị dụng.

Lý Ngư cười ha ha, thầm nghĩ không cần sợ nó, thật sự không được thì để Khanh Khanh ra ngoài đánh nó.

Tuy nói rất thoải mái, nhưng trong lòng Lý Ngư bị tham dục quấy phá, vẫn không nhịn được chú ý tình huống bên ngoài.

Trong ngôi chùa bỏ hoang này, vừa bước vào, có thể cảm thấy sát khí phả vào mặt.

Trên mặt đất đều là binh khí tàn phá, rất nhiều cái đã phong hoá, trên vách tường khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau.

Chùa cổ này từng trải qua một hồi đại chiến, vô cùng thảm thiết, đến nay vẫn có thể cảm thấy trình độ đẫm máu và tình hình chiến đấu kịch liệt lúc đó.

Sở dĩ Thực Mộng Thú mở ra linh trí, chắc chính là tìm thấy cơ duyên ở đây.

Thực Mộng Thú dẫn theo Lý Ngư, đi qua tầng tầng cầu thang, tới một nơi không bắt mắt.

Ở đây, có một giếng cạn, Thực Mộng Thú quay đầu nói:

- Ở bên trong này.

Lý Ngư bởi vì là phân thân, cho nên không sợ chút nào, tung người nhảy vào trong giếng.

Trên ngón tay hắn, bấm ra quả cầu lửa, giếng cạn rất hẹp, phía dưới cũng không có ám đạo.

Đáy giếng có một bộ hài cốt, đã phong hoá một nửa, hơi chạm vào, chỗ chọc tới hóa thành bụi.

Trận ác chiến này xem ra là chuyện rất lâu trước kia rồi, tám thành là trước lục triều, thậm chí còn lâu hơn.

Khung xương rất lớn, ở chỗ xương sườn, còn cắm mấy mảnh binh khí, không đâu không phải là vết gỉ loang lổ.

Trong lòng hài cốt ôm một cái hộp, đã bị mở ra.

Hộp này không biết là chất liệu gì, không ngờ không mục nát chút nào.

Lý Ngư đi lên nhìn một cái, trong hộp cất năm cái lệnh bài nhỏ, chia làm năm loại màu sắc trắng, xanh lục, đen, đỏ, vàng.

Lý Ngư cầm lấy lệnh bài, vừa chạm phải liền cảm thấy trong lệnh bài ẩn chứa ngũ hành linh lực cuồn cuộn.

Lý Ngư mơ hồ cảm thấy, năm lệnh bài này chắc là một bộ pháp bảo. Người này nhảy vào trong giếng cạn, nhưng dù biết mạng mình không còn được lâu, vẫn không chịu bỏ qua, ôm chặt vào lòng, tất là vật phi phàm.

Nhất là ngũ hành linh lực ẩn chứa bên trong, vừa hay hữu dụng với Lý Ngư.

Đây quả thật là niềm vui bất ngờ, sau khi Lý Ngư lấy đi lệnh bài, hài cốt ở đáy giếng triệt để phiêu tán.

Trên vách đá mà hài cốt này dựa vào, không ngờ khắc một số văn tự, Lý Ngư mượn hỏa quang tiến lên xem, lại một chữ cũng không nhận ra.

Những văn tự này vô cùng kỳ quái, không phải văn tự Trung Nguyên, cũng không phải chữ triện mà đạo gia thường dùng, lại càng không phải là Phạn văn của Phật gia.

Lý Ngư một chữ cũng không nhận ra, từ trong lòng lấy ra một tấm giấy vàng, thuận tay bấm một phù chú, sao chép lại những văn tự này.

Hắn đút hộp vào trong lòng, nhảy lên, trở lại bên ngoài, hai Thực Mộng Thú vẫn đang chờ.

- Không tồi, hai người chúng ta hết nợ.

Thực Mộng Thú gật đầu, cõng hài tử rời khỏi, mắt Lý Ngư đảo quanh, nơi này là vùng hoang vu dã ngoại, nếu thả chúng rời khỏi, sau này có người đi ngang qua, không cẩn thận bị nó hại thì sao?

Thứ này, thú tính vượt trên yêu tính, vẫn là một dã thú.

Ý thức lãnh địa của nó rất mạnh, có người đến nơi này, rất dễ trong lúc vô ý chọc giận nó.

Lý Ngư vươn tay ra nói:

- Chờ một chút.

Thực Mộng Thú ngơ ngác quay đầu,

- Còn có chuyện gì à?

Lý Ngư cười nói:

- Ngươi ở trong rừng rậm này, tỉnh tỉnh mê mê, mặc dù linh trí đã mở, lại không biết tu luyện, lãng phí một thân tư chất tốt. Nếu ngươi nguyện ý bái ta làm thầy, gia nhập tông môn của ta, ta có thể dạy ngươi tu luyện, sớm ngày đắc đạo.

Thực Mộng Thú ngây ra một chút, một lát sau mới có phản ứng, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng.

- Tiểu súc nguyện ý đi theo thượng tiên.

Trong Chính Kinh Môn cái gì cũng có, cũng không ngại thêm hai Thực Mộng Thú này.

Lý Ngư xua tay nói:

- Các ngươi có tên chưa?

Hai Thực Mộng Thú cùng ngẩng đầu lên, nhất là con nhỏ dựa vào trên lưng con lớn, nhìn qua rất đáng yêu.

Lý Ngư suy nghĩ một lát, nói:

- Vậy cứ gọi Đại Mông, Tiểu Mộng đi. Sau này các ngươi chính là đệ tử đời thứ hai của Chính Kinh Môn ta, là đồ đệ của ta, sau này phải gọi sư phó, biết chưa?

- Sư phó, sư phó.

Bọn chúng cũng không sợ loạn bối phận, hai con đều kêu lên, líu ríu vô cùng ồn ào.

Hai Thực Mộng Thú, vui mừng không thôi, quay lòng vòng tại chỗ. Tất cả tinh quái đều có bản năng theo đuổi trường sinh, lòng khát vọng tu luyện của bọn chúng, không kém gì con người.

Đây là bản năng sinh ra đã có, có tinh quái sau khi mở ra linh trí, biết nuốt nhả nhật tinh nguyệt hoa; có con thì biết hấp thụ tinh khí của người; có con còn có thể biết tìm kiếm động tiên...

Lý Ngư lại đi dạo một vòng trong chùa cổ này, phát hiện nơi này không biết đã được người ta thăm dò bao nhiêu lần.

Thứ có thể lấy đi, cơ hồ đều không để lại, có điều tượng phật có thể coi là đáng giá với người thường, lại không hề bị đụng tới, tượng phật cũng rất cổ quái, không quá giống với nơi khác ở lục triều, lại không nói ra được là khác ở chỗ nào.

Đến quét dọn chiến trường, chắc đều là một số tu sĩ.

Linh lực của Lý Ngư đã khôi phục, lại vẫn không từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám đi ra, phân thân tìm chỗ ngồi xuống đất, xếp bằng nhắm mắt.

Hai Thực Mộng Thú, cuộn mình nằm cạnh chân hắn, dựa vào nhau mà ngủ.

Hai tên này, tâm đúng là lớn thật.

Vừa nhận sư phó, hơn nữa còn là từng đối địch, lại dám vô tâm vô phế mà ngủ hắn hắn như vậy, còn rất thân thiết.

Chẳng trách lại hi hữu như vậy.

Có điều sau này nếu mình dạy dỗ tốt, đánh nhau rất dễ xuất kỳ bất ý, Chính Kinh Môn lại có thêm hai viên đại tướng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)