Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 177: Tuần hoàn

Chương Trước Chương Tiếp

Công kích của quỷ hồn đối với Lý Ngư là không có hiệu quả, lão phụ nhân mất đi thủ đoạn quan trọng nhất, trong kinh hãi bị Lý Ngư đánh ra nguyên hình, là một gốc cây hòe già mấy người ôm.

Sau khi nàng ta chết, ảo ảnh toàn bộ đều biến mất, hoan tràng đèn đuốc huy hoàng lập tức trở thành chùa nát hoang vắng.

Quỷ hồn chung quanh đều lộ ra thần sắc ngỡ ngàng, Lý Ngư vươn tay ra, tất cả quỷ hồn đều bị siêu độ.

Nhìn xung quanh dã biến thành một mảng đen xì, một bầng trăng tàn lẻ loi treo ở chân trời.

Trong lòng Lý Ngư lờ mờ cảm thấy có chút không đúng, nhưng hắn lại không nói ra được vấn đề là ở đâu.

Ánh trăng!

Vừa rồi khi mình săn nai, trăng rõ ràng là tròn, phản chiếu tới suối nước, giống như bạch ngọc.

Vậy vầng trăng tàn này là sao?

Hơn nữa công đức đâu rồi?

Ở bên trong thân thể, rõ ràng là khí hải nhỏ đó không có bất kỳ thay đổi gì.

Nói cách khác, mình siêu độ nhiều dã quỷ như vậy, lại không có một tia công đức nào quấn thân.

Như vậy chỉ có một loại khả năng, tất cả đều là giả.

Nói cách khác, mình đi vào Lan Nhược Tự này, đại sát tứ phương, tất cả đều là giả, vẫn là ảo ảnh.

Lý Ngư trở nên có chút khẩn trương, hắn lau mồ hôi trên trán.

Ở lục triều, lấy đâu ra Lan Nhược Tự, lại lấy đâu ra hòe thụ tinh.

Nữ quỷ Nhiếp Tiểu Thiến đó hoàn toàn là dựa theo thẩm mỹ của mình mà có, phù hợp với nữ quỷ tuyệt mỹ trong tưởng tượng của mình.

Việc này, là ký ức kiếp trước của mình, có người đang dùng ký ức của mình, chế tạo ảo ảnh, vây khốn mình.

Hắn chắc là có thể dẫn ra ký ức của mình, khiến mình lâm vào trong ảo ảnh, huyễn thuật cao minh bực này, không phải là chế tạo ra một hoàn cảnh giả cho ngươi, mà là câu dẫn ký ức của đối phương, chẳng trách lại lợi hại như vậy.

Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, khiến mình bình tĩnh lại, hiện tại mình ở trong huyễn thuật của người khác, nhất định không thể bị hắn dắt đi.

Nếu không, vĩnh viễn rơi vào trong ảo tượng này, sẽ không ra được nữa.

Trong lòng Lý Ngư vừa ổn định lại, cảnh tượng quanh người chậm rãi biến mất.

Quả nhiên, đợi cho sau khi ảo tượng, biến mất Lý Ngư phát hiện mình lại quay về nơi nướng thịt nai.

Vẫn là tiếng sáo, vẫn là hai nữ đồng cầm đèn lồng, phía sau là một nữ tử áo đỏ.

Ta không đi một bước, lại vẫn cảm thấy mệt mỏi quá, còn mệt hơn là thật sự đại chiến một hồi.

Lý Ngư thầm tính toán trong lòng, huyễn thuật này có thể chính là như vậy, chậm rãi làm hao hết linh lực của mình.

Chiến đấu tiếp theo, mình sẽ nguy hiểm vạn phần, bởi vì mình sẽ không biết là thật hay giả.

Nếu là giả, mình hao phí tinh lực và linh lực một cách vô duyên vô cớ, nếu là thật, mình không tận sức chém giết, lại có khả năng sẽ bị đả thương, thậm chí là bị kích sát.

Lý Ngư chăm chú nhìn, trước mắt phải mau chóng làm rõ tình trạng.

Lý Ngư chưa từng đối mặt với loại tình huống này, địch nhân ở trong tối mình ở ngoài sáng, hắn thậm chí không biết là đang đối địch với ai.

Nữ đồng và nữ tử áo đỏ chậm rãi tới gần, trong tay mình thậm chí còn cầm một miếng thịt nai.

- Công tử, vì sao lại một mình ăn thịt ở dã ngoại?

- Ngươi con mẹ nó!

Lý Ngư trực tiếp ném thịt vào mặt nữ tử, nhưng nàng ta vẫn mỉm cười,

- Nếu công tử không chê, không bằng đến phía trước, tới phủ ta một chuyến.

Cả người Lý Ngư nổi da gà, nụ cười của nữ tử này càng lúc càng khiếp người.

Nàng ta căn bản không có tình cảm, mình đã lâm vào trong vòng lặp vô hạn, chắc không đi thì cây hòe thụ tinh đó cũng sẽ tới.

Thậm chí, toàn bộ Lan Nhược Tự đều sẽ tới đây.

Quả nhiên, cảnh tượng chung quanh mình chậm rãi biến hóa, từ đất bằng một tòa kiến trúc đèn đuốc huy hoàng nhô lên.

Lý Ngư phát hiện mình lại đối mặt với lão phụ nhân đó, nàng ta vẫn dùng tư thế tương tự, nằm trên giường mềm.

- Bên ngoài trời đông giá rét, công tử mau vào uống một chén rượu đi.

Cô hồn dã quỷ chung quanh giương nanh múa vuốt, lại đều tiến tới.

Cả người Lý Ngư ứa ra mồ hôi lạnh, trong đầu bắt đầu chuyển động nhanh chóng, rốt cuộc phải làm thế nào để thoát thân đây?

Vô số quỷ hồn đã đến trước mắt Lý Ngư, căn bản không cho hắn nghĩ nhiều.

Lý Ngư đành phải tiếp tục đuổi quỷ, siêu độ, giết lão phụ nhân. . .

...

- Công tử, vì sao lại ở dã ngoại ăn thịt một mình?

Cả người Lý Ngư bị mồ hôi thấm đẫm, thở hồng hộc, nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt, còn cả hai nữ đồng cầm đèn lồng.

Mình nên thoát ly như thế nào?

Đây là dùng ký ức của mình làm vật dẫn, câu ra ảo tượng, trừ khi mình quên đi một đoạn ký ức này, quên đi Lan Nhược Tự, quên đi Nhiếp Tiểu Thiến.

Lần này Lý Ngư lựa chọn ngồi xuống đất, không để ý tới nữ tử áo đỏ nữa.

Nhưng vẫn vô dụng, rất nhanh chung quanh vang lên tiếng động lớn xôn xao, hắn lại một lần nữa tiến vào Lan Nhược Tự.

Lý Ngư vẫn bất vi sở động, nhưng hắn cảm thấy, vô số cô hồn dã quỷ tới sát người mình, bọn chúng tham lam hút tinh khí của mình.

Không phải biện pháp. . .

Lý Ngư lại vươn tay ra, kịch chiến một hồi, thanh trừ toàn bộ những quỷ vật này.

Lần này Lý Ngư đã triệt để thoát lực, trên mặt hắn có chút đỏ rực, cổ họng khô khốc, tinh lực cả người dường như đều bị hút cạn.

Sau đó, không ngoài sở liệu, lại quay về bờ sông, tay cầm thịt nướng.

Lý Ngư yên lặng tính toán, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không nghe thấy tiếng sáo, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, ánh trăng là tròn.

Chính là hiện tại!

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, bản thân đã tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám, lưu lại một thân giả ở bên ngoài.

Đợi cho hắn tiến vào trong bảo giám, thông qua phân thân, bên ngoài quả nhiên lại bắt đầu tuần hoàn.

Còn chưa kịp nói chuyện với Cảnh Huyễn, Lý Ngư lắc mình đi ra ngoài, ánh trăng phản chiếu trong suối nước ở bờ sông vừa to vừa tròn.

Bên dòng suối, đang có một con thú nhỏ, hai mắt lấp lánh quang mang màu vàng.

Thân thể của nó giống ngựa, mũi giống voi, mặt giống sư tử, trán giống tê giác, đuôi giống trâu cái, chân giống hổ.

Lúc này, hai mắt súc sinh này đang nhìn chằm chằm Lý Ngư.

- Thì ra là ngươi.

Lý Ngư bấm pháp quyết, một sợi dây leo từ bên dòng suối bay lên, trói chặt lấy nó.

Tiểu thú phát ra thanh âm giống như báo, chỉ có điều lại thê thảm hơn báo rống, tựa hồ là đang cầu xin tha thứ.

Lý Ngư căn bản không nhìn vào mắt nó, trực tiếp dùng dây leo muốn giết chết nó, đột nhiên lại có một tiếng tiếng kêu truyền đến.

Đây là một tiếng kêu khá non nớt, nhất trí với tiếng kêu của con vừa bị bắt.

Còn có một con nữa?

Lý Ngư giật nảy mình, cúi đầu nhìn một cái, một con tiểu thú đang cọ vào ống quần mình.

Con này rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, quái thú trong dây leo liều mạng kêu lên.

- Thì ra ngươi cho rằng ta muốn hại hài tử của ngươi.

Trong lòng Lý Ngư nghĩ lại mà sợ, mình không cẩn thận vào hang ổ của chúng, bên ngoài quả nhiên là nguy cơ trùng trùng.

Nhân lúc hắn vừa phân tâm, quái thú bị dây leo trói trực tiếp truyền cầu xin tới ý thức của mình.

- Thượng tiên tha mạng, tiểu súc có bảo vật dâng lên.

Lý Ngư để lại một tâm nhãn, hắn tiến vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám, gọi Tần Khả Khanh và Cảnh Huyễn tới khôi phục linh lực.

Bên ngoài để lại một phân thân nói chuyện với quái thú này. Chỉ cần nó không thành thật, mình tùy thời có thể ra ngoài bắt giết nó.

Thứ này dường như chỉ có thể đánh lén, một khi bị phát hiện, cũng yếu ớt như tiểu thú bình thường.

- Ngươi có bảo vật gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)