Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 176: Huyễn thuật

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới bầu trời đêm, một dòng suối nhỏ lặng lẽ chảy, chiếu ra tinh quang rực rỡ đầy trời.

Cách đó không xa, có một con nai con ngẩng đầu lên, đang cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó sải bước chân tao nhã xuyên qua cây cối.

Đi tới cạnh dòng suối nhỏ, nai con cúi đầu uống nước, môi nai tạo nên một gợn sóng trên mặt nước.

Bỗng nhiên, sau một tiếng xé gió, nai con ngã vào trong nước.

Lý Ngư thuần thục đi lên trước, sau khi lột da, cắt lấy từng khối thịt nai, đốt lửa trại bên dòng suối.

Đi đến phía nam, tuy thời tiết vẫn âm lãnh, nhưng rõ ràng đã cảm giác được sự ấm áp hơn Biện Lương.

Suối nước thậm chí không đóng băng, Lý Ngư vừa nướng thịt vừa lấy sổ ra, nhìn xong lại đút vào trong lòng.

Sau khi nướng thịt nai, mùi thơm tỏa ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Vùng hoang vu dã ngoại, Lý Ngư lại không sợ chút nào, đây là hắn kẻ tài cao gan cũng lớn thực sự, dẫu sao loại chuyện bắt quỷ này cũng là vốn ban đầu của hắn.

Lý Ngư cầm lấy một cây gậy trúc, cắm thịt hươu, vừa muốn động khẩu.

Bỗng nhiên một tiếng sáo thanh thúy mà uyển chuyển chậm rãi truyền ra, âm vận du dương, dễ nghe êm tai, giống như Chu Tước gáy khẽ, lại giống như dòng suối nhỏ trong núi chậm rãi chảy róc rách, thấu vào lòng người, khiến người say mê không thể tự thoát ra được.

Giống như đặt mình trong cảnh đẹp trong núi, lại giống như lắng nghe suối núi rèo hò, chóp mũi cũng lờ mờ truyền ra mùi thơm ngát của sơn dã.

Nếu ở thuyền hoa thanh lâu, Lý Ngư không thiếu được sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nhưng nơi này là vùng hoang vu dã ngoại.

Hắn hơi nhướn mày, lại cũng không sợ, cúi đầu tiếp tục ăn, giống như không nghe thấy gì.

Tiếng sáo vang một lúc, sau đó lại giống như không tin tà tiếp tục lên, tiếng sáo dần dần biến thành trào dâng, giống như kim xà múa lượn.

- Đừng lao lực nữa, huyễn thuật của ngươi vô dụng đối với ta.

Quả nhiên, từ trong rừng cây, hai nữ đồng áo xanh đi ra, cầm một đôi đèn lồng, phía sau dẫn theo một nữ tử.

Nữ tử này mặc một bộ váy đỏ năm màu, bên trên khoác áo mỏng, trông rất xinh đẹp, dưới ánh trăng càng đẹp tới khiến người ta hít thở không thông.

Nữ tử che miệng, cười nói:

- Công tử, vì sao lại một mình ăn thịt ở nơi dã ngoại này?

- Nếu không thì sao?

- Nếu công tử không chê, không bằng đến phía trước, tới phủ nhà ta một chuyến.

Lý Ngư giương mắt nhìn một cái, biết đây là một nữ quỷ, bản thân nàng ta không có bản sự để hại mình, không bằng đi cùng nàng ta, xem có ổ quỷ gì không.

Nếu vận khí tốt, có hang quỷ, mình siêu độ những cô hồn dã quỷ này, công đức vô lượng, chẳng phải là tín lực tăng nhiều à.

- Được!

Lý Ngư đứng dậy, vỗ tay, nói:

- Đi trước dẫn đường.

Nữ tử váy đỏ hơi cảm thấy kinh ngạc, người này khác với những người qua đường trước kia, hắn vừa không sợ hãi, cũng không lộ ra biểu cảm háo sắc, mình lặng lẽ kéo áo xuống, để lộ ra bờ vai như tuyết sương, ánh mắt hắn thậm chí còn không dừng lại thêm một giây.

Đi qua một khu rừng rậm, trước mắt đột nhiên trở nên sáng ngời, đèn đuốc huy hoàng, tiếng động lớn xôn xao không dứt bên tai.

Trong mắt Lý Ngư hiện lên một tia sáng, khi lại ngẩng đầu nhìn, ảo ảnh trước mắt đều tiêu tán.

Chỉ thấy nơi này chính là một chùa cổ bỏ hoang, kiến trúc bên ngoài chùa miếu rải rác rất nhiều thi thể con người bị yêu ma hại chết, âm khí quá nặng mà đều biến thành cương thi.

Bọn họ nhìn mình, tùy thời chuẩn bị đi lên hút tinh khí.

Trong chùa điện tháp tráng lệ, nhưng lại đổ nát vô cùng, mơ hồ có thể thấy được khí tượng lúc trước.

Đi tới cửa, nữ tử áo đỏ quay đầu, cười nói:

- Nơi này là nhà của ta.

Lý Ngư ngẩng đầu nhìn một cái, đèn lồng đỏ treo hai bên, ở giữa viết "Niếp Phủ" .

Hắn ngưng thần nhìn một cái, những cái này đều là biểu hiện giả dối, một tấm biển đá phủ kín dây leo, bên trên viết ba chữ Lan Nhược Tự.

- Bên ngoài trời đông giá rét, công tử mau vào uống chén rượu đi.

Lý Ngư cất bước đi vào, bên trong náo nhiệt phi phàm, hét năm uống sáu, cả trai lẫn gái đều có.

Ở chính giữa đại sảnh, có một lão phụ nhân, đang cầm một thanh gậy như ý tựa vào giường, cười dài nhìn loạn tượng trong sân.

Những người này sau khi uống rượu thì hành vi phóng đãng, tiếng dâm nổi lên bốn phía, nhục dục giàn giụa.

Lý Ngư ngưng thần nhìn lại, đều là yêu ma quỷ quái, không ngờ lại có nhiều người như vậy đều ở đây biểu diễn với mình.

Trên mặt đất đều là thi thể tanh hôi, trên tường treo mấy chục tấm da người, trên mặt đất là lông tóc dính máu người nhớp nháp.

Trên xương cốt vỡ nát bò đầy các loại trùng tử, mùi hôi ngút trời.

Về phần những nam nữ đang dâm loạn, chỉ là cành khô lá héo, đều là lão phụ nhân trước mắt này dùng huyễn thuật biến hóa ra.

- Thú vị, thú vị.

Lý Ngư vỗ tay nói.

- Vị thiếu niên lang này, cũng thích cái này à?

Lý Ngư cởi mũ, cười nói:

- Ta không có chút hứng thú gì với những cô hồn dã quỷ, thi thể cành cây này, ngược lại là rất có hứng thú với Thụ yêu.

Lão phụ nhân biến sắc, ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Lý Ngư.

- Lão thân nhìn nhầm rồi, Lan Nhược Tự không ngờ có một phương sĩ tới?

- Huyễn thuật của ngươi không tồi, nếu ngươi chịu giao ra, ta nguyện ý cho ngươi chết thống khoái.

Lý Ngư từ lúc ban đầu đã rất thưởng thức huyễn thuật của Thụ yêu này.

Tiếng sáo của nữ quỷ áo đỏ và dáng vẻ của nàng ta, dường như là ma thuật hàng đầu của xiếc ảo thuật đường phố.

Huyễn thuật, cũng là một loại pháp thuật, tu luyện tốt, ở thời điểm mấu chốt cũng có trọng dụng.

- Vẫn phải xem ngươi có bản sự này không?

Lão phụ nhân hú lên một tiếng, thân thể vươn vô số rễ cây, đâm tới Lý Ngư.

Rễ cây đâm vào thân thể của Lý Ngư, lão phụ nhân cười quái dị,

- Thì ra là một phế. . . Ơ?

Rễ cây của nàng ta không hút được một chút máu tươi nào, khi nhìn lại, thân thể trước mắt này chậm rãi rụng rời, hóa thành một cành khô.

Lão phụ nhân biến sắc, thu hồi rễ cây, cũng thu hồi huyễn thuật của mình.

Trong đại sảnh lập tức là một mảng đen xì, khi nàng ta đang tìm chân thân của Lý Ngư, ở cửa lại lấp lánh hỏa quang.

Mỗi một ngóc ngách trong phòng đều có một Lý Ngư, trên ngón tay châm một quả cầu lửa, chậm rãi đi tới giữa sảnh.

Vẻ hoảng sợ trên mặt Lão phụ nhân lại tăng thêm một tầng, hai tay nàng ta duỗi ra, xung quanh người xuất hiện sáu khô lâu đầu, cùng với từng trận khói đen.

Những khô lâu này phun ra đại lượng sương độc, Lý Ngư ở bốn phương tám hướng cùng mở miệng,

- Vô dụng thôi, độc là không có một chút tác dụng nào với ta cả.

Vẻ mặt lão phụ nhân dữ tợn, rống lên một tiếng, chung quanh trào ra vô số ác quỷ.

Bọn chúng chậm rãi tiến về phía Lý Ngư, mang theo từng đợt gió lạnh, cảm giác mát đến xương.

- Ngươi đã biết ta là phương sĩ, còn dùng quỷ à?

Xem ra cây hòe yêu này đã không có thủ đoạn gì, xua quỷ đối phó thuật sĩ, giống như dùng nữ hài đi đánh lưu manh; Dùng bánh bao đánh khất cái; Dùng rượu đánh Lỗ Trí Thâm.

Bốn phương tám hướng, tất cả Lý Ngư cùng giơ tay kia lên, sau một đạo bạch quang, quỷ hồn bị hắn chỉ đến đều lộ ra vẻ mặt giải thoát, thậm chí còn phát ra tiếng thở phào nhẹ nhõm, được siêu độ thăng thiên.

Không có bất kỳ một quỷ hồn nào có thể tới gần trước người Lý Ngư ba bước, ở bên cạnh lão phụ nhân, một đám nữ quỷ hò hét xông lên.

- Ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra huyễn thuật, ta cho ngươi được chết thống khoái!

Ngữ khí của ngữ khí dần dần biến thành lạnh lùng, Thụ yêu này chiếm cứ nơi đây, không biết đã hại bao nhiêu người.

Mình trừ bỏ nó, công đức vô lượng, tín lực cũng sẽ tăng nhiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)