- Ngay cả ta cũng không dẫn theo.
Đại Kiều chau mày, hai mắt trợn lên, nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư gật đầu, hắn đã hạ quyết tâm, muốn ra khỏi tông môn.
Nơi này quả thật quá an nhàn, mỗi ngày ở trong tông môn dạy dỗ đệ tử, luyện đan, còn an nhàn hơn ở nhà tranh Cự Dã mấy trăm lần.
Nhưng hiện tại, hắn đã tới lúc phải tự mình đi ra, đối với một tu sĩ mà nói, an nhàn không phải chuyện tốt.
Vẻ mặt Đại Kiều không vui, vươn tay ra bóp cánh tay Lý Ngư, nhìn thấy biểu cảm của Lý Ngư, nàng ta buông tay ra.
Hắn không còn nói năng ngọt xớt, càn rỡ cợt nhả, lần này hắn nói chuyện rất ngắn gọn nhưng lại không thể phản bác.
Ánh mắt hắn rất kiên nghị, sắc mặt không nói ra được là cảm giác gì, tóm lại khiến nàng ta vừa đau lòng lại không nỡ.
Lý Ngư cười cười tiến lên, bấu một cái lên mặt Đại Kiều,
- Tiểu đậu phụ của ngươi đến ngươi còn không đánh lại thì làm sao mà bảo hộ ngươi được?
Sự xuất hiện của Tín lực mở ra cho Lý Ngư một cánh cửa lớn mới, hắn không thể ngồi yên được nữa. Liệt Hỏa Quyết, nguyền rủa, Ngự Linh Đường, Tướng Quốc Tự, bảo cổ...
Những việc này một cái cũng không thể giải quyết, mình dựa vào cái gì mà trốn trong sơn môn sống an nhàn, dựa vào sự che chở của Lâm Linh Tố à?
Hai tay Đại Kiều dang ra ôm hắn vào lòng,
- Trở về sớm một chút, ta ở đây chờ ngươi, không đi đâu cả.
Trong lòng Lý Ngư rất ấm áp, nhắm mắt lại ôm nhau mười lăm phút, hai người mới tách ra.
Đầu ngón tay Đại Kiều khẽ động, sau khi một luồng sáng hiện lên, một con hạc giấy xuất hiện, nàng ta khắc hạc giấy lên trước ngực Lý Ngư.
Hạc giấy giống như là tan chảy, tán trên người Lý Ngư,
- Khi ngươi xảy ra chuyện, nó sẽ bay về, ta hy vọng sẽ không phải gặp lại nó nữa.
Lý Ngư cười nói:
- Thứ này rất tốt, chỉ cần nó không trở lại, ngươi có thể yên tâm.
- Ngươi phải bảo trọng.
Khác với muội muội, Đại Kiều trên thực tế là một nữ nhân rất truyền thống, khi nam nhân của nàng ta trở nên nghiêm túc, nàng ta sẽ chỉ yên lặng ủng hộ, mà không phản đối.
- Yên tâm đi.
Lý Ngư quay đầu, cười cười với nàng ta, còn nháy mắt.
Đại Kiều quay đầu đi, rầm một tiếng đóng cửa lại. Sau đó lại dí sát vào trên cửa, từ trong khe hở nhìn ra bên ngoài, bước chân của Lý Ngư sải rất lớn.
- Chàng đi vạn dặm...
Lý Ngư cất bước đi ra, hắn quay đầu lại nhìn, sau đó đến đại sảnh.
Bảo đồ đệ Chu Vũ gõ tiếng chuông, tất cả đệ tử đều chạy tới.
Lý Ngư nhìn mấy trăm người của Chính Kinh Môn, trong lòng ổn định lại, nghiêm giọng tuyên bố mình sắp bế quan, trong lúc này không được có bất kỳ ai đến quấy rầy.
Trước kia hắn cũng từng bế quan rồi, cho nên mọi người cho dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng có thể chấp nhận được.
Chỉ có Tiểu Kim Liên là khóc tới mắt đỏ rực, đã hạ quyết tâm, tới Thần Tiêu Cung cùng Phúc Kim, không ở Chính Kinh Môn nữa. Lúc nào Lý Ngư ca ca xuất quan, nàng ta sẽ quay về.
Lý Ngư lưu lại một thân giả ở phòng đan, vận chuyển linh lực, phong bế xung quanh phòng đan.
Trên người hắn đút sáu cây mây khô, còn có sổ nhỏ sát tinh Lâm Linh Tố cho, trong thắt lưng dắt Phong Nguyệt Bảo Giám, lưng đeo bảo đao của Lý Tuấn, từ trên vách đá hậu sơn nhảy xuống.
Sau khi xuống núi, Lý Ngư ở dưới cây liễu bờ sông đợi một lát, mới chùm mũ, đến Thần Tiêu Cung từ biệt Lâm Linh Tố.
- Đứng lại! Người nào? Thần Tiêu Cung là có thể xông loạn à?
Hắn che rất kín, đệ tử Thần Tiêu Cung cũng không nhận ra, sau một trận gió mát, Lý Ngư biến mất tại chỗ, đệ tử thủ vệ nhận ra được là pháp thuật của sư tôn nhà mình, không khỏi líu lưỡi, sợ mình không cẩn thận lại đắc tội với tiền bối.
Lâm Linh Tố nhìn một thân quần áo của Lý Ngư, có chút buồn bực,
- Ngươi muốn đi đâu?
Lý Ngư cười nói:
- Lục triều lớn như vậy, ta muốn ra ngoài dạo một chút.
- Trước tiên không tới Nam Cương chứ?
Lâm Linh Tố là dùng khẩu khí hỏi, hắn không hất hàm sai khiến, Lý Ngư thích nhất chính là điểm này, hắn không dùng thế ép người, cùng lắm là cho mình ý kiến, để mình tự lựa chọn.
Lý Ngư cười nói:
- Trong lòng ta có tính toán.
- Ngươi có tính toán gì?
Lâm Linh Tố không nể mặt chút nào, cười khẩy nói:
- Thấy lợi là vong mạng.
Lý Ngư cười ha ha:
- Tu sĩ, cái tu là hiểu thấu đáo sinh tử, không đi lại bên rìa tử vong, làm sao mà hiểu được?
- Vậy ngươi lần này đến là?
Lý Ngư cười nói:
- Đơn thuần là chào từ biệt Cung chủ thôi, được quan tâm nhiều, không thể đi mà không chào được.
- Ít thấy ngươi có lòng như vậy.
Lâm Linh Tố vung phất trần nói:
- Ngươi đã muốn đi du lịch, vậy ta dạy ngươi ngự không mà đi.
Lần này Lý Ngư thật sự không phải đến xin đồ, nhưng phẩm hạnh trước kia của hắn đã ăn quá sâu vào lòng người, Lâm Linh Tố theo bản năng cảm thấy nên cho hắn chút gì đó.
Lý Ngư ôm quyền, khóe miệng nhếch lên, nói:
- Không cần, đã biết rồi.
- Vậy ngươi mỗi ngày còn cưỡi ngựa làm gì?
- Sở thích cá nhân, hơn nữa ta không quá thích lộ ra thực lực của mình.
Lâm Linh Tố lúc lắc ngón tay, cười ha ha,
- Ngươi đó, vậy đi đi.
Lý Ngư xoay người, nhìn đỉnh Nguyên Diệu Sơn, đi đến chỗ cao nhất.
Ngón tay hắn khẽ động, thuận tay bẻ một cành trúc, chừng đạp trúc ngự không mà đi.
Chân khí khi luyện đan cũng có thể dưỡng ra rắn biết bay, sau khi nghiên cứu qua, hắn đã sớm nắm giữ được kỹ xảo của môn này. Dùng là thủy mộc giao hòa, thậm chí không cần pháp bảo, còn cao minh hơn thuật ngự không khác một chút.
Một đạo quang thuẫn, che trên người, bên tai là tiếng gió gào thét.
Lý Ngư lấy ra sổ nhỏ, thuận theo điểm đỏ lớn nhất trên sổ nhỏ bay tới phía nam.
Bắn người trước tiên bắn ngựa, bắt giặc trước tiên bắt vua, trước tiên thử một chút xem Tống Giang thế nào đã rồi tính!
Hơn nữa ở phía nam, Cam Ninh chắc đã đến rồi, có một hồi đại chiến sắp bắt đầu, mình cũng muốn đi góp náo nhiệt.
Sau khi hắn đi rồi, từ phía sau bình phong trong phòng Lâm Linh Tố, Cao Cầu chậm rãi đi ra.
- Thú vị, tu sĩ, cái tu là hiểu thấu đáo sinh tử, không đi lại bên rìa tử vong, làm sao mà hiểu được?
Cao Cầu cười nói:
- Đúng là thú vị.
Lâm Linh Tố gật đầu mỉm cười,
- Ngươi đừng xem thường hắn, tuy hiện giờ hắn có tông môn, nhưng lúc trước chính là dựa vào chính mình đánh không ít ác trận.
- Ta biết, con nuôi của ta là hắn giết.
Lâm Linh Tố nhìn hắn một cái, nói:
- Con nuôi của ngươi cũng vậy, Cao Liêm bị đoạt xá cũng thế, là tình huống gì, còn có thể giấu được ta à?
Ánh mắt Cao Cầu khẽ động, không nói gì.
- Thư ngươi gửi cho Cao Liêm, sao lại không có tất phong khéo như vậy được, người truyền tin đó sao lại đột nhiên nhìn thấy Lý Ngư, thời cơ nắm giữ rất chuẩn. Một chiêu mượn đao giết người này của ngươi, không tính là quá cao minh.
Cao Cầu thở dài, tiến lên vỗ vai Lâm Linh Tố, nói:
- Ta cũng không dễ dàng gì.
Động tác như vậy, cho dù là Thái Kinh cũng không dám làm với Lâm Linh Tố.
Lâm Linh Tố lại không nói gì, quan hệ của hai người bọn họ, không phải là người ngoài có thể lý giải,
- Bên cạnh ta, sao không có gian tế bọn họ gài vào, kỳ thật ngươi cũng không cần nóng vội như vậy, có đôi khi lợi dụng tốt gian tế có thể có tác dụng lớn!
- Nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, ngươi ở Nguyên Diệu Sơn tiêu dao khoái hoạt, ta ở Bạch Hổ Đường lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.