Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 174: Tín lực

Chương Trước Chương Tiếp

Tới gần năm mới, trong thành Biện Lương náo nhiệt phi phàm.

Đương nhiên, trong Chính Kinh Môn, người cũng có thêm nhiều so với thường ngày.

Dẫu sao tu tiên cũng không phải là đánh đánh giết giết, tu tiên là đạo lí đối nhân xử thế.

Nhất là ở Biện Lương này, mạng lưới quan hệ rất phức tạp, muốn có nơi sống yên ổn, phải học được kéo bè kéo cánh.

Chính Kinh Môn lưng dựa Thần Tiêu Cung, trong móc nối với Tân Tướng Quốc Tự, bảo trì quan hệ vớiThái Kinh, đồng thời còn không quên tặng mấy viên đan dưỡng sinh mỹ dung cho hoàng cung đại nội, ngay cả trong quỷ thị cũng có rất nhiều cửa hàng, đi tới sơn môn tặng lễ.

Bởi vì số lượng dược thảo Lý Ngư mua quá lớn, những cửa hàng dưới lòng đất này đều hy vọng sang năm sẽ trở thành nhà cung cấp hàng trực tiếp cho Chính Kinh Môn, ít nhất cũng phải có thêm chút đơn đặt hàng.

Trong nhà ăn, dùng bát tô nấu canh, canh xương trắng sôi sùng sục, tỏa ra từng trận mùi thơm. Ở trên đài, còn bày bánh mới thành đống.

Phan Kim Liên cắt lấy một miếng thịt lợn, cầm một con dao thái, cắt nhỏ trên bàn, rắc muối tiêu, hẹ thơm, kẹp vào trong bánh.

Sau khi làm xong, nàng ta cười dài quay đầu, không phát hiện thân ảnh của Lý Ngư.

Gọi đánh tiểu đạo đồng làm cơm lại, Phan Kim Liên hỏi:

- Chưởng giáo đâu?

- Không biết, một mực không thấy.

Trong mắt Phan Kim Liên hiện lên ánh mắt hoài nghi, nhìn một vòng, phát hiện Đại Kiều cũng không ở đây.

Mặt nàng ta lập tức có chút đỏ lên, cầm bánh thịt trong tay, còn không quên múc một bát canh, đi đến viện tử của Lý Ngư.

Sắc trời đã sáng rỡ, Lý Ngư vẫn ở trên giường chưa tỉnh, bên giường còn có áo lót bị vo thành một nắm.

Đêm qua quấn quýt si mê với Đại Kiều một đêm, tuy không đi tới một bước cuối cùng, nhưng không tránh được tay chân lên xuống.

Đại Kiều thấy Lý Ngư nhịn tới khó chịu, chủ động đề xuất để hắn hoan hảo với Tần Khả Khanh, mình thì ở bên cạnh nhìn, xem tu luyện Thanh Mộc Quyết rốt cuộc là bộ dạng gì.

Tần Khả Khanh không biết thẹn thùng, hơn nữa hoang đường với Cảnh Huyễn và Lý Ngư quen rồi, ở ngay tại chỗ cho Đại Kiều một khóa, khiến nàng ta thấy mà cả người nóng lên, mặt đỏ tai hồng, cuối cùng tiến lên hôn môi Lý Ngư, Tần Khả Khanh thì bị kẹp ở giữa.

Đợi cho sau nửa đêm, Đại Kiều chạy trối chết, Tần Khả Khanh cũng về tới trong Phong Nguyệt Bảo Giám, một mình Lý Ngư ngủ đến bây giờ.

Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, Lý Ngư cảnh giác giật giật lỗ tai, Tiểu Kim Liên rất bất lịch sự, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Trên mặt nàng ta mang theo nụ cười hồn nhiên, thanh âm vừa ngọt vừa duyên,

- Lý Ngư ca ca, ta tới đưa điểm tâm cho ngươi này.

Dù là người tính tình có xấu tới mấy, nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, cũng không đành lòng trách móc nặng nề, huống chi là Lý Ngư.

Hắn ho khẽ một tiếng, nói:

- Vẫn là Liên nhi tri kỷ, vừa hay đang đói bụng.

Tiểu Kim Liên nhìn thấy áo lót trên giường, nhưng sắc mặt không thay đổi, giống như không nhìn thấy gì.

Nàng ta bưng canh đi tới bên cạnh Lý Ngư, còn rất quan tâm thổi một chút.

Lý Ngư có chút không được tự nhiên, cười gượng nói:

- Liên nhi cứ để kệ ta, ngươi ra ngoài đi.

- Ờ, được.

Tiểu Kim Liên nhu thuận lên tiếng, xoay người bước đi, không nói gì.

Mi tâm Lý Ngư nhíu lại, gãi gãi đầu, có chút buồn bực.

Quái, ta rõ ràng là không có chuyện gì với Liên nhi, sao lại cảm thấy cứ như mình có lỗi với cô gái nhỏ này vậy?

Đụng phải cao thủ... Nàng ta đúng là...

Sau khi ăn xong, bụng ấm áp, Lý Ngư đi tới bên ngoài.

Xa xa đã nghe thấy thanh âm của Lỗ Trí Thâm, Hoa Hòa Thượng này lại tới xin rượu.

Nói là xin rượu, kỳ thật chính là đến lừa rượu, dẫu sao Chính Kinh Môn cũng tài đại khí thô, Tân Tướng Quốc Tự không có bao nhiêu nước béo.

Đột nhiên, một trận tiếng xôn xao truyền ra, tất cả mọi người đều tiến về phía bên Lữ Linh Khởi.

Người quen thuộc với bọn họ đều biết lại có trò hay để xem rồi.

Lỗ Trí Thâm ba ngày hai bận lại tới Chính Kinh Môn tìm Lữ Linh Khởi uống rượu, hai người khi uống rượu sẽ tỷ thí quyền cước.

Khi đó là lúc tất cả đệ tử trong môn vui vẻ nhất, Lý Ngư coi như là cũng được kiến thức quyết đấu của cao thủ vũ lực cương mãnh là trường hợp gì.

Tay trái Lữ Linh Khởi duỗi ra, trước người một cây trường kích bay ra, móc câu của kích có hình mặt trăng lấp lánh quang mang, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.

Lỗ Trí Thâm cũng lấy ra thiền trượng thép ròng, thiền trượng của hắn kém hơn rất nhiều, hoàn toàn chính là bút tích của thợ rèn trấn nhỏ. Hắn vừa đứng đó, tăng y trên người không gió mà tự động.

Khí thế đánh nhau của Hai người bọn họ giống như khai sơn liệt thạch, người vây xem đều biết rất rõ, cho nên cho dù đều đến xem náo nhiệt, lại vẫn tránh ở rất xa.

Lý Ngư cũng tới, hai đệ tử nhường ra một vị trí cho hắn, để hắn ngồi ở bên cạnh.

Lỗ Trí Thâm gầm lên một tiếng, tung người lên trước, thiền trượng trong tay múa kín không kẽ hở, hắt nước cũng khó vào.

Theo hắn chuyển động thiền trượng, chung quanh phát ra từng đạo cương phong, cương phong cuốn qua, trên mặt đất cát bay đá chạy, không có một ngọn cỏ.

Lữ Linh Khởi tay cầm họa, đón gió mà đứng, hai chân dịch một chút, thân ảnh cao gầy nhảy lên, bổ xuống dưới. Lần này có thế lôi đình vạn quân, phía trên họa kích, lôi điện to bằng ngón cái vấn vít, đỉnh đầu lại gió nổi mây phun.

Lỗ Trí Thâm tay cầm thiền trượng, chống xuống đất, ngửa mặt lên trời, quanh người trào ra một đạo quang thuẫn. Họa kích đánh xuống, bỗng nhiên dưới chân bỗng nhiên trống không, cả người đều lún xuống xuống đất. Rễ cỏ mang theo bùn đất từ trên đỉnh đầu ụp xuống, cơ hồ chôn cả người hắn.

Trên mặt đất dâng lên một gợn sóng bụi đất, một mực đẩy tới mép tường, ngay sau đó hai người đánh cận thân, thanh âm vũ khí va chạm chấn cho lỗ tai người ta đau đớn.

Còn xen lẫn với sấm chớp đùng đùng, giống như cự tượng giẫm đạp, giao long rít gào, thiên địa biến sắc.

- Hai người này... Đúng là... có thịt là có năng lượng.

Trong lòng Lý Ngư cũng so sánh một phen, thực lực của Lỗ Trí Thâm có tiến bộ quá lớn.

Trước kia, hắn có thể không phải là đối thủ của Lữ Linh Khởi, nhưng hiện tại lại lờ mờ có chút áp chế nàng ta.

Cảnh giới đề thăng, gia trì đối với thực lực xem ra là không thể khinh thường.

Nếu ta cũng có thể mạnh như vậy thì tốt quá.

Đột nhiên, hắn cảm thấy một cỗ linh lực kỳ quái xuất hiện trong thân thể của mình.

Đây là một loại lực lượng hoàn toàn khác với trước kia, nó có hai vòng xoáy, một ngược một xuôi, giống như một Thái Cực Đồ không ngừng lưu động.

Nó triệt để hòa thành một thể với khí hải luân đài của ngũ hành linh lực, chảy trong kinh mạch, nhưng hai cỗ khí tức tính chất hoàn toàn ngược nhau nước sữa hòa nhau, lại phân biệt rõ ràng, hai vòng xoáy này lưu chuyển không ngừng.

So với Ngũ hành chi linh, linh lực mới này còn rất yếu, Lý Ngư vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với nó, luôn cảm thấy là nảy sinh trong thân thể của mình.

Hiện giờ đã lớn đến trình độ nhất định, mở ra luân đài mới, tuy luân đài này so với Ngũ hành chi linh thì vẫn vô cùng nhỏ bé.

Lý Ngư không biết có chuyện gì, nhưng hắn biết rất rõ ràng, đây là phúc không phải họa, hắn vội vàng ngồi xuống đất, dẫn dắt khí toàn bắt đầu gia tốc và dung hợp với kinh mạch thân thể mình.

Khí toàn một âm một dương hỗ trợ lẫn nhau mới xuất hiện này mang tới tác dụng xúc tiến cho khí hải luân đài vốn có trong cơ thể mình lưu chuyển.

Lý Ngư lập tức bắt đầu tu luyện, nội thị, sinh tượng, đối chiếu. . . Trong khoảng thời gian ngắn, pháp lực của hắn tăng lên rất nhiều. Trong chớp mắt này, sau lưng hắn, nhất là phía sau đầu, xuất hiện một vầng sáng.

Đợi cho hai mắt mở ra, trong thân thể của Lý Ngư đã có một linh lực hoàn toàn khác.

Hắn có chút mê mang, thậm chí xuất hiện thất thần ngắn ngủi, nỉ non nói:

- Đây là gì?

- Đây là tín lực.

Bên tai truyền đến thanh âm của Lâm Linh Tố, quay đầu lại nhìn, xung quanh không có thân ảnh của Lâm Linh Tố.

- Dân gian một mực có người cúng bái ngươi, còn xây không ít thần miếu.

Lý Ngư cẩn thận nghĩ lại, chỉ có thể là bách tính của Đào Hoa Trang một năm trước được mình trừ bỏ bọn Lý Trung, Chu Thông làm ra.

Hiện giờ là cuối năm, mọi người đều biết, bách tính Hán gia cuối năm thích nhất là bái thần khắp nơi. Mà lúc ấy khi Lý Ngư diệt thổ phỉ, đúng là quá dũng mãnh, sau khi Đào Hoa Trang xây miếu cho hắn, thôn xóm chung quanh đều nhao nhao noi theo.

Ở trấn nhỏ gần phủ Tể Châu đó, thần miếu của Lý Ngư đã át cả mếu sơn thần và thổ địa.

Tín lực một mực chậm rãi tích góp, cuối cùng vào lúc này đã có thể đạt tới mức mở ra được khí hải.

Lúc ấy bách tính quỳ gối ven đường, chắp tay cúng bái mình, mình có một loại cảm giác kỳ quái, thì ra đây là Tín ngưỡng chi lực sao?

Ngoài ra, có lẽ chính là các đệ tử của Chính Kinh Môn, tín lực của bọn họ đối với mình chắc cũng không thấp.

Thần phật đầy trời, tranh tới đầu rơi máu chảy là vì cái này sao?

Thanh âm của Lâm Linh Tố lại truyền đến,

- Đại lương hiền sư Trương Giác, khi Thái Bình Đạo cường thịnh, mỗi ngày đều có trăm vạn người quỳ bái hắn. Bằng không ngươi cho rằng vì sao hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn, tu Thái Bình Kinh đến cực hạn, khiến cho tam giới long trời lỡ đất. Hiện giờ ngươi cũng bước lên một bước này, chỉ là vẫn vô cùng nhỏ yếu, nhất định phải giữ bí mật này, để tránh bị người ta làm hại.

Ta rốt cuộc là bị bao nhiêu người hận, mỗi lần có chút tiểu thành, lại phải lo lắng bị người ta làm hại, trong lòng Lý Ngư có chút nôn nóng.

Tín lực mỏng manh như vậy, đã huyền diệu thế này, nếu tăng trưởng mấy lần, mấy chục lần, mấy trăm lần. . .

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Ngư có chút ngứa ngáy, xem ra không thể tiếp tục cẩu thả ở tông môn, cho dù không dám đi quá xa, trước tiên cũng phải du lịch ở Đại Tống một phen, tích đức làm việc thiện, thu thập tín ngưỡng niệm lực cũng tốt.

Thực lực của hắn có tiến bộ, nhìn hai người tranh đấu ở xa xa, trong lòng ngứa nghề khó nhịn.

Gánh uy áp, đi tới bên cạnh hai người, Lý Ngư giơ hai ngón tay lên, quát:

- Tật!

Từ dưới đất vô số dây leo bay lên, kéo hai người đang đánh nhau trong không trung xuống.

Lỗ Trí Thâm và Lữ Linh Khởi đều nhìn về bên này, Lỗ Trí Thâm cười to nói:

- Tới hay lắm!

Mắt đẹp của Lữ Linh Khởi nghiêm lại, cũng giết tới, trên mặt đất xuất hiện một tường đất to lớn.

Hai thanh binh khí đánh lên, tường đất ầm ầm đổ sập, từ trong bùn đất một nê nhân chui ra.

Đạo văn phù triện quanh người nê nhân nhiều hơn trước kia không chỉ gấp đôi, ngửa mặt lên trời đấm ngực hét to, hỏa quang trên ngực phút chốc trải rộng toàn thân.

Lý Ngư khống chế nê nhân, đánh với hai người.

- Chưởng giáo uy vũ.

- Chưởng giáo dũng mãnh phi thường.

Các đệ tử chung quanh bộc phát ra tiếng hoan hô, Chưởng giáo nhà mình ra sân, đương nhiên là phải cho mặt mũi. Nhất là một số tiểu đạo đồng, lại gân cổ hét to, khản cả giọng vẫn không dừng lại.

Tín lực của bọn họ đối với Lý Ngư, không phải là hư ảo, bởi vì rất nhiều người chính là dựa vào đan dược của hắn mà bước lên con đường tu luyện.

Trên Nguyên Diệu Sơn, trong Thần Tiêu Cung.

Lâm Linh Tố từ trong gương, nhìn một trường ác đấu phát sinh ở Chính Kinh Môn, mặt trầm như nước.

Bên cạnh hắn ngồi một người, mặc quan phục vàng tím, hai chòm râu dài, không ngờ là Thái úy Cao Cầu đương triều.

- Ngươi đưa Sát Tinh Đồ Sách cho hắn, lại từng bước dẫn hắn đi lên đường xưa của Thái Bình Đạo, không sợ có người sẽ ra tay với ngươi sao?

Lâm Linh Tố không quan tâm tới Thái Kinh lắm, nhưng đối với Cao Cầu không ngờ lại có chút khách khí.

- Có một số việc, ngươi và ta đều biết là thiên nan vạn hiểm, nhưng vẫn phải có người làm chứ.

Cao Cầu trầm mặc không nói gì, hắn nhìn cuộc đánh nhau trong gương, cười lạnh nói:

- Kẻ này thiên phú không tồi, nhưng không đến mức kinh tài tuyệt diễm, ta chỉ sợ ngươi nhờ vả sai người.

- Nếu quá chói mắt, không đợi trưởng thành lên đã bị diệt sát rồi. Ta lựa chọn hắn, mới là thích hợp nhất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)