Trương Văn Viễn cầm một lượng bạc, trong lòng hận ý càng sâu.
Hắn nghe thấy rõ ràng, Lý Ngư bảo Hoàng Tín lấy ba bốn lạng, nhưng đại hán này chỉ dùng một lượng bạc để đuổi hắn đi.
Ở Đông Kinh Biện Lương, đối mặt với phồn hoa vô biên, một lượng bạc ngay cả bọt nước cũng đánh không vang.
Hắn nhìn ba chữ Chính Kinh Môn, hướng tới cầu thang sơn môn xì một tiếng, vừa hay bị các đạo đồng quét tuyết nhìn thấy.
- Làm gì thế!
Mấy đạo đồng thấy hắn vũ nhục sư môn, nhao nhao tiến lên, đánh cho Trương Văn Viễn liên tục ôm đầu.
Các đạo đồng phía sau cười to, khiến hắn mặt đầy xấu hổ, ngay cả toàn bộ Chính Kinh Môn cũng hận.
Dưới sơn môn, hai thiếu nữ đi tới, trong đó một người hơi cao gầy, người còn lại thì rõ ràng là tiểu hài tử, trên đầu không dùng vòng trâm, chỉ dùng liên châu bận hai cái búi, đi đường lắc lắc lư lư vô cùng đáng yêu.
Thiếu nữ lớn hơn một chút thấy các đạo đồng đánh người, khiển trách:
- Làm gì thế!
- Đại sư tỷ.
Một đám đạo đồng nhu thuận đứng nghiêm.
Phan Kim Liên đỡ hờ một cái, Trương Văn Viễn đứng dậy, vỗ vỗ tuyết trên người, dùng tay áo che kín mặt.
- Vì sao các ngươi lại đánh hắn?
- Hắn xì sơn môn của chúng ta.
Một đạo đồng lớn tiếng nói.
- Ngươi mau xuống núi đi.
Phan Kim Liên vừa nghe vậy, liền không có một chút đồng tình đối với người này, Trương Văn Viễn vội vàng khập khiễng xuống núi.
Trước khi đi lén lút nhìn hai thiếu nữ, một đôi mặt hạnh sáng như sao đen, hai hàng lông mày cong cong mềm mại như trăng, trên người đều mặc áo khoác màu trắng, hai gò má bởi vì hàn khí mà lộ ra một cỗ hồng nhạt. Đứng cùng nhau còn hơn thế giới mai đỏ tuyết trắng ngọc lưu ly này, cho dù trong tranh cũng không có nữ hài đẹp như vậy.
Hắn càng cảm thấy xấu hổ, chạy trối chết. Tham lam oán hận đan xen, tam khí quán đính, làm mê muội lòng dạ của hắn. Thiếu chút nữa thì khiến hắn phun máu lên mặt tuyết.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, Trương Văn Viễn ta sẽ đường đường chính chính trở về, khiến đám người các ngươi biết sự lợi hại của ta.
- Liên nhi tỷ tỷ, chúng ta đắp người tuyết đi!
Phan Kim Liên gõ một cái vào trán nàng ta,
- Ngươi quên rồi à, Lý Ngư ca ca nói, nghiêm cấm ngươi làm ra các loại người nhỏ.
Triệu Phúc Kim bĩu môi, từ khi nê nhân của nàng ta mở ra linh trí, giống như một người hầu nhỏ đi cùng sau lưng nàng ta, Lý Ngư và Lâm Linh Tố nhất trí cấm nàng ta làm chuyện tương tự.
Nàng ta chỉ là một thiếu nữ, không có công đức của Nữ Oa, làm sao mà tạo được sinh linh.
Người nhỏ qua tay nàng ta, không vào tam giới, không trong ngũ hành, một khi mở ra linh trí, trời sinh chính là vật ngoại đạo.
Không ai dám cam đoan sẽ dẫn tới hậu quả gì, thậm chí có thể sẽ khiến bản thân Triệu Phúc Kim cũng lây dính nhân quả.
Chính nàng ta còn chưa nhảy ra khỏi tam giới ngũ hành, cái vòng luẩn quẩn sinh tử luân hồi này, một khi dẫn tới sự chú ý của đại nhân vật, hậu quả là không thể lường được.
Dùng lời của Bạch Mao mà nói, chính là: Đừng tưởng rằng thần phật đầy trời cao quang vĩ ngạn gì, một khi chạm đến quy tắc mà bọn họ chế định, những thần phật này còn tính toán chi li hơn ả đàn bà chanh chua hương dã.
Hai người tiếp tục lên cầu thang, đi đến sơn môn, mắt Triệu Phúc Kim đảo quanh, ngón tay khẽ động, một quả cầu tuyết lặng lẽ lăn to, bị nàng ta bấm tay, cầu tuyết tự động đậy trên mặt đất, đánh vào mông Phan Kim Liên.
Phan Kim Liên quay đầu lại nhìn, mắng:
- Ngươi giỏi lắm, dám đánh lén ta.
Hai thiếu nữ thi triển thủ đoạn, ngón tay xê dịch qua lại, quyết được bấm ra cơ hồ là giống nhau, dùng Thái Bình Kinh dựng lên trận.
Tiếng cười như chuông bạc tiếng vọng trước sơn môn, Bọn họ vừa trêu đùa ầm ĩ vừa đi tới viện tử của Lý Ngư, phát hiện nơi này có một đám người ngoài.
Lý Ngư ngồi ở thượng thủ, cảm thấy khí tức của hai thiếu nữ, quay đầu lại nhìn một cái, quả nhiên hai người bọn họ đang ở ngoài cửa, vừa tới đã thò đầu nhìn lén.
Lý Ngư đánh mặt, bảo bọn họ vào trong phòng chờ, mình kỳ thật đã không còn gì để dạy, hiện tại dựa vào tự bọn họ tu luyện.
Có điều hắn vẫn sẽ dạy một số tâm đắc hoặc là phù chú của mình.
Người trong phòng đến từ Đại Minh, mang theo rất nhiều lễ vật.
- Phu nhân nhà ta cố ý dặn, nhất định phải thay nàng ta nói lời cảm tạ với Chưởng giáo.
Lý Ngư cười nói:
- Tiết phu nhân quá khách khí rồi.
- Tiểu thư dùng Hộ Thân Phù của Chưởng giáo, quả nhiên dần dần chuyển biến tốt, nơi này là một chút tâm ý nho nhỏ, mong Chưởng giáo vui lòng nhận cho.
Lý Ngư cười ha ha, cũng không khách khí, nói:
- Người đâu, thu hồi thùng.
Hắn đã dùng linh lực kiểm tra, bên trong trừ vàng bạc châu báu đầy thùng ra, còn có một hộp nhỏ. Trong hộp tỏa ra mộc linh nồng đậm, chắc là một vị dược thảo vô cùng quý giá.
Hiện tại mình đang chuyên tâm luyện đan, mỗi một vị dược thảo, đều có mộc linh riêng biệt của nó. Càng quý giá, càng hi hữu, cho nên loại bảo bối này rơi vào tay mình, so với rơi vào trong tay người khác thì có tác dụng hơn mấy trăm lần.
Sau lưng Lý Ngư, đồ đệ Chu Vũ của hắn đi lên, nhẹ nhàng cầm lấy thùng, tới hậu viên.
Người của Tiết gia thầm kinh hãi, trong rương này đều là vàng bạc châu báu, ít nhất cũng phải trên dưới một trăm, người này không ngờ lại cầm lên dễ dàng như vậy, nhìn qua không khác gì cầm thùng rỗng.
- Tiết Bàn có khỏe không?
- Sau khi thiếu chủ trở về, tính tình đã thu liễm không ít, cũng biết quan tâm hạ nhân, làm nhiều việc thiện, phu nhân nói đều là Chưởng giáo dạy bảo, bảo chúng ta nói một tiếng cám ơn.
Lý Ngư cười ha ha:
- Phu nhân đúng là quá khách khí rồi.
- Trước khi chúng ta đi, thiếu chủ nói sang năm sẽ đến Biện Lương vấn an Chưởng giáo. Còn bảo ta chuyển cáo với Chưởng giáo, nói là chuyện hắn đã đáp ứng ngươi, khẳng định sẽ làm được.
Lý Ngư ngây ra một thoáng, Tiết đại bổng chùy đáp ứng mình chuyện gì?
Hắn liền cười ha ha cho qua, Tiết Bàn ở chung với mình mấy tháng, không ngờ có thể thay đổi không ít, chứng tỏ bản tính của hắn kỳ thật không xấu, chỉ là từ nhỏ đã mất cha, quả phụ cưng chiều, không ai dạy dỗ, mới khiến hắn trở nên như vậy.
Nếu có thể dẫn dắt hắn hướng thiện, cũng là một công lớn.
Về phần tới Kim Lăng, Lý Ngư căn bản không có quyết định này.
Từ sau lần trước trải qua chuyện ba người bọn Đoản Bối bị gieo vào hồn đan rồi gài tới bên cạnh mình, Lý Ngư đã nghĩ kỹ rồi, ở Kim Lăng Đại Minh, có một hồi âm mưu, mình đã không cẩn thận liên lụy vào trong đó.
Giáng Châu Tiên Thảo rõ ràng chính là đời trước của Lâm Đại Ngọc, nàng ta bị nhốt trong Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận, đợi tới lúc có người đến.
Mà Tiết Bảo Sai bị người ta hạ độc, suýt nữa thì thành một đỉnh lô cực phẩm, lấy nguyên hồng thì có thể đoạt linh khí chung linh dục tú trời sinh của nàng ta. Lý Ngư có Thanh Mộc Quyết trong người, tự nhiên là khinh thường loại thuật phòng trung cấp thấp này, Thanh Mộc Quyết của hắn là có thể khiến hai bên đều được lợi không ít, chứ không phải chỉ một mực đoạt lấy.
Như vậy lão âm bức này rốt cuộc là ai?
Đáp án rất rõ ràng.
Ở trong Hồng Lâu Mộng nguyên bản, tưới Giáng Châu Tiên Thảo và lấy nguyên hồng của Bảo Sai, vừa hay là cùng một người.
Mình đã hai lần phá hỏng chuyện tốt của người ta, tùy tiện đến Đại Minh, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn là tới Nam Cương.
Hơn nữa hắn đã chú ý tới mình, lúc trước sau khi động phủ ở đồi Cảnh Dương sụp đổ, mình và Khương Duy lựa chọn rời khỏi, bọn Đoản Bối về sau tiếc động phủ, lựa chọn ở lại tìm kiếm thứ còn sót lại.
Hòa thượng chốc đầu đó phát hiện khác thường, vội vàng tới nơi, phát hiện Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận bị phá hoại, phẫn hận bắt tam yêu, nhưng hắn biết rõ tam yêu không phải là thủ phạm, có lẽ là cảm thấy không thể trêu vào Khương Duy, gieo vào hồn đan cho ba người bọn họ, nhọc lòng an bài một phen, lợi dụng tam yêu tiếp cận mình.
Mục đích của hắn không biết là gì, nói chung không phải mừng thọ cho mình, chắc khẳng định là rắp tâm hại người.
Lý Ngư thở dài, người này sẽ không dễ dàng từ bỏ, Bảo Sai đó ở Kim Lăng, vẫn nguy hiểm trùng trùng, mình đã không thể lo được, bởi vì năng lực có hạn.
Lâm muội muội bị mình thả ra chuyển thế, lúc này chắc cũng chỉ mới được một hai tuổi? Không biết khi gặp lại, nàng ta có còn nhớ mình hay không. Một màn người nhỏ trong nhụy hoa đó cười với mình, lúc ấy thực sự khiến Lý Ngư có chút rung động.
Lục triều, thời không kỳ diệu kỳ quái này, khi đó mới vén lên một góc nho nhỏ cho mình.
Lý Ngư bảo Chu Vũ mang một cái hồ lô tới, nói:
- Trong đây có mấy đan dược, nếu thấy tiểu thư xuất hiện bệnh trạng kỳ quái gì, có thể hòa vào nước uống một viên, nhưng nhớ đừng uống nhiều. Nếu không bệnh mà uống, tất sẽ nổ tan xác mà chết.
Quản sự thương đội của Tiết gia Tiết Khuê vội vàng tiến lên, rụt rè thu lại.