Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 172: Thiên khôi

Chương Trước Chương Tiếp

Một hồi tuyệt nhỏ bao phủ đỉnh núi, khắp nơi đều là ngân trang tố khỏa (trắng xóa).

Trong sơn môn, cứ cách vài bước lại có một gốc mai đỏ.

Ánh vào trong một mảng tuyết trắng, thế giới ngọc lưu ly tuyết trắng mai đỏ, ý nhị không nói nên lời.

Cảnh sắc trongsSơn môn vô cùng vui vẻ, mấy tiểu đạo đồng quét tuyết trong gió lạnh, không hề cảm thấy lạnh.

Bọn họ hiện giờ tu đến cảnh giới luyện khí, khí hải luân đài cung cấp năng lượng lớn hơn huyết mạch tâm phế bình thường mấy chục lần, có thể giúp bọn họ bảo trì nhiệt độ cơ thể một cách dễ dàng hơn.

Trên núi vẫn lục tục có người đang dỡ bỏ kiến trúc lưu lại của Đại Tướng Quốc Tự.

Trong phòng đan, có lẽ là nơi ấm áp nhất, Lý Ngư ngồi xuống đất, hôm nay luyện là Tục Mệnh Đan, là đan phương bản thân hắn căn cứ vào Ly Thủy Quyết mà sáng tạo ra.

Chỉ cần không chết ngay tại chỗ, đều có thể khởi tử hồi sinh, giữ được tính mạng.

Chung quanh tổng cộng có năm đạo đồng, bồ đoàn được bày cũng ngầm phù hợp với đạo ngũ hành tương sinh tương khắc, đặt bên cạnh lò đan.

Đợi cho sau khi một lò này được mở ra, việc luyện đan hôm nay hoàn thành.

Đan phương của Lý Ngư hiện giờ, rất ít là hỏi từ chỗ nê nhân, đều là sau khi mình nghiên cứu ngũ hành tương dung mà tự ngộ ra.

Ví dụ như thông qua con ếch trong suốt, ngộ ra Ẩn Thân Phù; thông qua chim nhỏ phun lửa, ngộ ra Liệt Hỏa Đan sau khi phục dụng có thể khiến người ta có năng lực phun lửa; Sau khi nghiên cứu rắn bay, luyện chế Ngự Không Đan có thể khiến người phi hành trong ngắn ngủi.

Đỉnh núi chính là một căn cứ thực nghiệm cỡ lớn, Lý Ngư không ngừng phái người bắt một số tiểu thú bỏ vào, sau đó từ chỗ Lâm Linh Tố đòi một đại trận, để tránh cho chân khí tiết ra ngoài.

Bản thân hắn thì điên cuồng nghiên cứu, thí nghiệm ở bên trong.

những tiểu thú biến dị này còn có thể rèn luyện cho vãn bối, để bọn họ đi vào bắt giữ, sau đó thuần dưỡng.

Hiện giờ trong Chính Kinh Môn, tích trữ đại lượng đan dược, phù triện, dị thú, đều là thần khí đánh nhau.

Dương Chí còn mang theo rất nhiều thanh niên trai tráng, luyện mấy bộ đại trận, đều là để chuẩn bị cho đánh nhau.

Cái này ở trong Đạo môn Đại Tống là hiện tượng rất hiếm thấy, Đạo môn khác cơ hồ chính là khổ tu thuần một màu.

Tra cứu nguyên nhân này thì chính là Lý Ngư tự thấy kết thù quá nhiều, phải chuẩn bị trước.

- Mở lò!

Hai đạo đồng vội vàng ngồi dậy, hai tay cầm lấy một cái hồ lô lớn, trong nháy mắt nắp lò vừa mở ra, miệng hồ lô đỡ lấy đan dược một cách chuẩn xác.

Sau khi đậy nắp, lại có hai đạo đồng đi tới, bốn người đỡ hồ lô, đặt vào trên đài bên cạnh.

Đường Tái Nhi một tay chỉ ra, khắc ba chữ to Tục Mệnh Đan ở trên hồ lô.

Nàng ta là người có biểu hiện xuất sắc nhất trong đệ tử đời thứ hai, ở độ tuổi này, tiến cảnh của tu vi là nhanh nhất.

Hiện giờ lờ mờ đã có địa vị đầu lĩnh của đệ tử đời thứ hai, tiểu đạo đồng khác, cũng đều rất khâm phục, cả ngày đều có một đám người vây quanh nàng ta.

Lý Ngư cũng không lo lắng, Chính Kinh Đạo của mình khác với Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo là chuyên môn vì tạo phản mà sinh, Đường Tái Nhi ở trong Bạch Liên Giáo, trưởng thành lên tự nhiên là muốn tạo phản.

Hiện giờ nàng ta ở Chính Kinh Môn, được tưới tắm như vậy, vì sao lại muốn đi tạo phản.

Trừ khi Chưởng giáo như hắn muốn làm Hoàng đế, bằng không đệ tử trong môn ăn no rửng mỡ, mới đi làm chuyện nguy hiểm như tạo phản.

Lý Ngư thu hồi lò đan, dặn năm đạo đồng.

- Lau chùi lò đan một lượt, dọn sạch bã thuốc, không được lười biếng.

Năm đạo đồng cùng cúi người,

- Chưởng giáo sư thúc (bá) yên tâm.

Lý Ngư gật đầu hài lòng, mới vừa đi ra khỏi phòng đan, Hoàng Tín dẫn theo một người đi tới.

- Chưởng giáo, đây là Trương Văn Viễn.

Lý Ngư giật nảy mình, người này mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, diện mạo lại lộ ra một cỗ lỗ mãng, hắn là Trương Liêu ư?

Trương Văn Viễn cười nịnh một tiếng, bái

- Tiểu nhân Trương Văn Viễn, chính là Thiếp thư hậu ti huyện Vận Thành.

Lý Ngư bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Trương Văn Viễn này.

Tiểu tử này tính tình khinh bạc bay bổng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, khoe khoang phong lưu. Mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, học được một thân phong lưu tuấn tú, còn kiêm phẩm trúc luận tơ, không gì không biết.

Hắn thường xuyên được Tống Giang tiếp tế, nhưng lại ngầm đi lại với ngoại thất của Tống Giang, cuối cùng xui mẫu thân của Diêm Bà Tích cáo trạng Tống Giang, bản thân hắn thì đứng ra làm nhân chứng đầu tiên.

Cuối cùng Tống Giang bị xâm chữ lên mặt đầy tới Giang Châu, hắn lại bình yên vô sự.

Lý Ngư đối với người như vậy, tất nhiên là không có hảo cảm, quay đầu nhìn về phía Hoàng Tín, hỏi:

- Chuyện gì?

- Tiểu nhân được lệnh cao đồ Thời Thiên nhờ vả, đặc biệt tới truyền tin.

- Ồ!

Lý Ngư lên tiếng, vươn tay ra nói:

- Hắn thế nào rồi? Gần đây ổn không?

- Thời Thiên đạo trưởng đến huyện Vận Thành, hỏi thăm tin tức về một Tiền áp ti của bản huyện là Tống Giang, vừa hay tiểu nhân hiểu biết về Tống Giang nhất, cho nên sau khi nói với hắn một hồi, Thời Thiên đạo trưởng tiếp tục đi du lịch. Trước khi đi, nhờ tiểu nhân đến Biện Lương truyền tin.

Lý Ngư phất tay nói:

- Vất vả cho ngươi rồi, Hoàng Tín đi chi ba bốn lượng bạc, đưa hắn xuống núi đi.

Trương Văn Viễn bùm một cái quỳ gối,

- Tiểu nhân không cần vàng bạc, chỉ nguyện đạo trưởng khai ân, thu tiểu nhân vào Chính Kinh Môn để học đạo.

Hắn đã sớm nghe nói, Chính Kinh Môn là ngôi sao mới nổi của Đạo môn Biện Lương, trong môn có rất nhiều cao nhân.

Hắn thấy bộ dạng xấu xí quái dị như Thời Thiên cũng có thể vào cửa, thầm nghĩ mình là nhất biểu nhân tài, có thế nào cũng không thể kém hơn Thời Thiên được.

Mới nhận đi truyền tin, không quản ngàn dặm xa xôi tới Đông Kinh, khi nhìn thấy sơn môn của Chính Kinh Môn, hắn đã hạ quyết tâm.

Nơi này quả nhiên lợi hại giống như trong lời đồn, ở nơi Đông Kinh tấc đất tấc vàng, không ngờ chiếm địa bàn lớn như vậy, nếu vào được cửa, chẳng phải là cất cánh bay cao sao.

Không như trước kia, trà trộn ở Vận Thành, giống như con ếch trong giếng, tầm mắt như hạt đậu.

Lý Ngư cười nói:

- Ngươi muốn vào Chính Kinh Môn à?

Hắn vươn tay ra thử một chút, rất bất ngờ lại phát hiện, tư chất của thằng ôn này không ngờ không tồi.

Càng hiếm có là, hắn còn có thiên phú Ngũ Hành Linh Căn.

Đáng tiếc, thiên phú tốt như vậy, trong lòng Lý Ngư thở dài một tiếng, nếu nhân phẩm tốt một chút, mình cũng giữ hắn lại.

- Ngươi không hợp với Chính Kinh Môn, chớ có ở đây lãng phí thời gian, mau đi đi.

Lý Ngư nói xong, vội vàng mở thư, từ trong lời nói vừa rồi, hắn đã biết được kết cục đại khái của Tống Giang.

Hắc tư (hán tử da đen) này tám thành vẫn giết Diêm Bà Tích, dẫu sao bọn Tiều Cái lên Lương Sơn, không chịu ảnh hưởng của mình.

Với tính cách của hắn, vẫn sẽ phái người đưa chút vàng thỏi cho Tống Giang, sau đó bị Diêm Bà Tích phát hiện.

Trương Văn Viễn ở phía sau không ngờ mình lại bị cự tuyệt triệt để như vậy, một chút cơ hội hồi toàn cũng không có.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Chính Kinh Môn hào hùng, vừa xấu hổ lại hối hận, bị Hoàng Tín dùng một lượng bạc đuổi xuống núi.

Lý Ngư mở thư của Thời Thiên, hắn là dùng phù triện mình dạy, chỉ có người biết phương thuật này mới có thể xem, hơn nữa sau khi đọc xong giấy thư cũng tự cháy.

Trong thư nói Thời Thiên đến Vận Thành, nghe được về Tống Giang, dân bản xứ đều khen ngợi, cảm thấy đáng tiếc cho hắn.

Hắn giết tiểu thiếp nhà mình, sau đó bị xâm chữ lên mặt đầy tới Giang Châu, hiện giờ chắc đã đến rồi.

Trong thư còn nói Thời Thiên có một số kỳ ngộ, cùng với hắn chuẩn bị tới Bắc Mạc du lịch.

Sau khi thư tự cháy, Lý Ngư thở dài, đưa hắc tư này ra khỏi Vận Thành, giống như thả một cái máy phạm tội di động, vô số ác hán sẽ vây quanh bên cạnh, hắn đi đến đâu cũng định trước là huyết quang ngút trời.

- Đây chính là người đứng đầu trong sát tinh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)