Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 171: Thích ca

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi bọn Lý Ngư giết người xong, vội vàng về sơn môn,

Mấy người bọn Hoàng Tín từ mật thất trong núi giả tìm được rất nhiều đồ.

Để những thứ này vào trong rương, nâng về.

Nếu có người đi đường nửa đêm nhìn thấy, khẳng định sẽ sợ tới mức đái ra quần, bởi vì bọn họ hơn phân nửa chỉ có thể nhìn thấy mấy cái rương đang tự di động.

Mọi người đi được một nửa, hiệu quả của ẩn thân phù biến mất.

Đầu tiên là cánh tay, sau đó là đùi, cuối cùng mọi người toàn thân trần truồng, cũng may tất cả mọi người đều giống nhau, không ai nói được ai.

Lý Ngư lại nghĩ tới Tiểu Kim Liên vừa rồi, cô gái nhỏ này, chắc sẽ không thích trò này chứ?

Xem ra giáo dục nữ đức của mình rất thất bại, chẳng những không có được chút tác dụng nào, thậm chí có khả năng còn mang tới tác dụng phụ.

Đi đến cửa Tân Tướng Quốc Tự, Lỗ Trí Thâm vỗ vai Lý Ngư,

- Lý Ngư huynh đệ, lần sau lại có loại chuyện này, đừng quên gọi ta.

- Đâu có, đại sư cứ yên tâm, chuyện ăn thịt uống rượu dễ quên, chứ đánh nhau thì không quên được đại sư đâu.

- Tiểu tử ngươi, ha ha ha ha.

Lỗ Trí Thâm cười to đi vào trong chùa, hai nhà cách nhau thật sự quá gần, căn bản chính là hai cửa đối diện. Bởi vì lúc ấy xây Tân Tướng Quốc Tự, chính là để ghê tởm Đại Tướng Quốc Tự.

Trong Chính Kinh Môn, có rất nhiều nữ đệ tử, Lý Ngư gọi bọn họ lại, nói:

- Ta đi lên trước, mang quần áo của các ngươi xuống, sau đó lại lên núi.

Ngón tay hắn khẽ động, thân ảnh ẩn nấp đi, giống như một cơn gió bay lên trên núi.

Rất nhanh, mang theo quần áo của mọi người xuống, Lý Ngư hiện ra thân hình, bảo mọi người đều tự mặc quần áo vào.

Tệ đoan này phải mau chóng tìm ra biện pháp giải quyết mới được, bằng không mỗi lần hành động đều trần truồng, quả thật rất không tiện.

Có điều từ hiệu quả tối nay cho thấy, ẩn thân phù này đúng là thần kỹ đánh nhau, Vương bà đó và Tây Môn Khánh rất rõ ràng vẫn còn rất nhiều đòn sát thủ, lại một chút cũng không phát huy ra được, chết một cách uất nghẹn.

Nhất là một kích cuối cùng của Tiểu Kim Liên, nếu Tây Môn Khánh có thể nhìn thấy, chỉ sợ rất khó đắc thủ.

Có điều cô gái nhỏ này cũng nằm ngoài dự đoán của mình, nước lửa của nàng ta nắm giữ rất tốt, chỉ xem qua mình thi pháp, không ngờ đã nắm giữ được thuật ẩn thân.

Đương nhiên, bản thân Lý Ngư thi pháp ở trên người người ta, đương nhiên có thể khiến nàng ta nắm giữ được phương thức giao hòa đại khái, dẫu sao đều là tu đạo này, rất khó giấu diếm.

Hôm nay là cuộc chiến đầu tiên Chính Kinh Môn xuất động tập thể, cuối cùng cũng kết thúc một cách viên mãn, Lý Ngư lần đầu tiên cảm thấy tính chân thật của những lời người nhiều thì lực lượng lớn này.

Cảm giác quần ẩu quả thực quá mỹ diệu, nhớ tới ngày tháng trước kia phải đơn đả độc đấu, quả thực là cách biệt một trời. Lý Ngư bắt đầu từ lúc ra khỏi thôn Cự Dã, chưa từng đánh một trận thích như vậy, chẳng trách các sát tinh của Lương Sơn lại thoải mái đến thế.

Một trận cả trăm người cùng đánh, không phải là rất thống khoái sao?

Lý Ngư thầm hạ quyết tâm, sau này chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối không đánh một mình, có thể gọi được người nào hay người nấy.

Sau khi hắn mặc quần áo, đi tới tiểu viện của Phan Kim Liên, gõ gõ cửa.

- Ai thế?

- Ta.

Lý Ngư tức giận trầm giọng nói.

- Ờ, Lý Ngư ca ca, người ta ngủ rồi. Có chuyện gì để ngày mai rồi nói được không?

Lý Ngư ở ngoài cửa, vốn định răn dạy vài câu, nhưng lại sợ làm tổn thương đến tự tôn của tiểu cô nương.

Đến cuối cùng, hắn đành phải phụng phịu nói:

- Ngày mai đến chỗ ta một chuyến.

Trong chăn, Tiểu Kim Liên nằm cuộn mình, cười vô cùng sáng lạn.

Đại Đường, Trường An, chùa Đại Từ Ân Tự.

Huyền Trang nhìn người trước mắt, nghi hoặc nói:

- Ngươi là ai?

Người này đi tới trước mặt mình, lặng lẽ không tiếng động, hơn nữa diện mạo giống hệt mình.

- Ta chính là ngươi, mà ngươi lại không phải là ta.

Huyền Trang chắp tay trước ngực, cười nói:

- Nếu ngươi là ta, ta chính là ngươi. Ta đã không phải ngươi, vậy ngươi cũng không phải là ta.

Kim Thiền Tử vươn tay ra chỉ một cái, điểm lên mi tâm của Huyền Trang, Huyền Trang đầu tiên là lộ ra vẻ mê mang, lập tức ánh mắt càng lúc càng sáng, càng lúc càng trong suốt.

- Hôm nay mới biết ta là ta.

Huyền Trang chỉ hướng lên trời,

- Trên trời dưới đất, há có độc tôn, kim tư nhi vãng, tham niệm si sân.

Hắn đứng dậy, đi đến cạnh bồ đoàn Kim Thiền Tử ngồi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Thân hình của Kim Thiền Tử không tạo thành một chút trở ngại cho hắn, giống như là tàn ảnh.

Hai bóng người dần dần dung hợp, trở thành một người.

Sáng sớm hôm sau, Đại Từ Ân Tự báo lên triều đình, Huyền Trang pháp sư đã biến mất.

Tin tức truyền ra, toàn bộ Trường An đều rơi vào chấn động, Huyền Trang pháp sư nổi danh ở Đại Đường, không ngờ lại mất tích một cách khó hiểu.

Đường Hoàng đế Lý Thế Dân, lập tức hạ thánh chỉ, treo thưởng cho người phát hiện tung tích của Huyền Trang pháp sư.

Cùng lúc đó, Ngũ Hành Sơn cách Trường An ngàn dặm, một tăng nhân hạ xuống.

Hắn gạt lá rụng đầy đất, từ chân núi lộ ra một cái đầu lông xù, là một hầu tử.

Hầu tử nhe răng với hắn,

- Con lừa ngốc, mau cút đi.

Tăng nhân cười nói:

- Tôn Ngộ Không, nay ta trả lại tự do cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?

- Ngũ Hành Sơn, chính là thiên địa ngũ hành ngưng tụ thành, thế nhân ai có thể cởi bỏ? Ngươi là đang ở đây trêu đùa lão Tôn à?

- Chỉ là Ngũ hành chi lực, há có thể làm khó được ta?

Tăng nhân vươn tay ra bấm một cái, liền tóm một góc của Ngũ Hành Sơn rồi nhấc lên.

Hầu tử nhìn một cái, lập tức thay đổi sắc mặt.

- Đại sư từ bi vi hoài, nếu có thể thả lão Tôn ta ra, đại ân đại đức, suốt đời khó quên.

- Vậy ta lại hỏi ngươi, một thân bản sự này của ngươi là học được từ đâu?

- Không thể nói, không thể nói.

Tăng nhân cười to:

- Tự ngươi ngộ một thân đạo hạnh, lại ngầm truyền ra tin đồn, nói là Bồ Đề Lão Tổ của Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động truyền thụ cho ngươi.

- Ngươi tâm tư nhẵn nhụi, vô trung sinh sư (tự dưng có thầy), tính toán hay lắm. Còn nói sư phó hư vọng đó của ngươi lúc thì giảng Đạo pháp, lúc thì giảng Phật pháp, lúc lại giảng Nho đạo, khiến thế nhân đi suy đoán hắn rốt cuộc là ai, không đoán ra lại càng trở nên thần bí.

Tôn Ngộ Không giả ngu nói:

- Sao lão Tôn ta nghe không hiểu?

Tăng nhân cười nói:

- Hay cho con khỉ lông dày, còn giả ngu à? Linh đài là chỉ tâm, phương tấc cũng là chỉ tâm, mà tà nguyệt tam sao, là cách viết của tâm. Ngươi là tự ngộ đạo, trong lòng hiểu rõ, lại sợ người khác biết, liền bịa ra một sư phó lợi hại, ta có đúng hay không?

- Đại sư đúng là biết nói đùa, lão Tôn ta không cần ngươi cứu, không cần ngươi cứu nữa.

- Ngươi vốn là Bổ Thiên Thần Thạch, nghiệp hỏa oán hận quấn thân, hiện giờ ngươi đã tự động chặt đứt, tu thành đại đạo, nhảy ra khỏi Tam Giới Ngũ Hành, sở dĩ ngươi bịa ra Bồ Đề Lão Tổ của Tà Nguyệt Tam Tinh Động, sợ có cao thủ trong nhân gian, chặt đứt nghiệp hỏa của ngươi, thành tựu kim thân, có phải thế không?

- Ngươi muốn thế nào?

Tôn Ngộ Không khẩn trương nhìn hòa thượng trước mắt, áp lực mà người này mang tới cho hắn còn lớn hơn thần phật đầy trời năm đó.

Tăng nhân nói:

- Không phải ta nói rồi à, ta muốn cứu ngươi ra! Bồ Đề Lão Tổ là giả, mà Kim Thiền Thích Ca ta là thật, Bồ Đề Lão Tổ giả không bảo vệ được ngươi, ta lại có thể bảo vệ ngươi được chu toàn.

Hắn trên đầu kim quang, dưới chân sinh liên (mọc hoa sen), vươn tay ra kéo một cái, toàn bộ Ngũ Hành Sơn ầm ầm đổ sập.

- Ngươi là tiếp tục bái lão tổ giả làm thầy, hay là bái ta?

- Đệ tử Tôn Ngộ Không, bái kiến sư phó!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)