Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 170: Trí mạng

Chương Trước Chương Tiếp

Một đám người nhân lúc trời tối, mò tới tòa nhà của Tây Môn Khánh, Lý Ngư cũng bỏ đi quần áo, đánh hai đạo chân khí vào thân thể.

Lão tử dẫn theo nhiều người như vậy đến, khiến tên cẩu tặc Tây Môn phải chết một cách lặng lẽ.

Mấy cao thủ của Chính Kinh Môn đều tới, còn có cường viện Lỗ Trí Thâm này, mọi người che giấu thân hình, chiếm tiên cơ, có thể nói là mười phần chắc chín.

Mọi người cùng nhảy qua cửa lớn, thuận theo một sợi dây leo màu đen trên cánh tay Lý Ngư, đi vào ở trong sân.

Nhưng toàn bộ viện tử, trừ một số hạ nhân ngủ trong phòng ra, căn bản không có dị tượng khác.

Lý Ngư đứng lại, thần thức tản ra, đột nhiên ở một chỗ, cảm thấy linh lực nồng đậm.

- Đi theo ta.

Hắn nhỏ giọng nói.

Mọi người theo hắn đi mấy chục bước, trước mắt là một núi giả, khí tức chính là từ từ nơi này truyền tới.

- Có phòng tối.

Lý Ngư hít một hơi lạnh, ẩn thân phù của mình, chẳng phải là uổng phí sao.

Có điều việc đã đến nước này, khẳng định không thể vòng về, nói không chừng còn bị đón đánh.

Bản thân hắn vẫn chưa động thủ, chỉ nghe rầm một tiếng, trên núi giả bị người ta đập ra một lỗ thủng, tỏa ra quang mang nhu hòa.

Mọi người ùa lên, tiếng vang to lớn kinh động tới người bên trong.

Tây Môn Khánh chạy tới cửa, đột nhiên bên tai có gió, hắn hú lên một tiếng, quạt xếp trong tay xòe ra, đỡ một quyền của Lỗ đề hạt.

Mảnh giấy trên quạt xếp trong tay Tây Môn Khánh bay tán loạn, nan quạt bằng thép cũng gãy mấy hai cái, bản thân hắn thì dựa thế rời khỏi lương đình, sau đó phóng lên cao.

- Tặc tử giỏi thật, giấu đầu lòi đuôi, không dám dùng chân thân gặp người sao?

Quýnh rồi, hắn quýnh lên rồi.

Lý Ngư bị hắn lừa mấy lần, lần này cuối cùng cũng trả thù được, nhiên Lâm Linh Tố nói không sai, có thù mà không báo, sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm.

Mắt thấy hắn chật vật như vậy, Lý Ngư vô cùng vui vẻ, lại nhìn bộ dạng hổn hển của thằng ôn này, càng khiến trong lòng Lý Ngư sướng thầm không thôi.

Tây Môn Khánh Bị bức đến tuyệt lộ, dang hai tay ra, vội vàng thối lui về phía sau, né tránh mấy đạo kim châm Lý Ngư đánh tới.

Kim châm dừng trong không trung, đột nhiên từ giữa tản ra, giống như mưa tên bắn tới Tây Môn Khánh.

Tây Môn Khánh hú lên một tiếng, từ trong lỗ thủng của núi giả, mười mấy thân ảnh xông ra, chắn trước mặt hắn.

Động tác của những người này cực nhanh, tất cả kim châm của Lý Ngư đều bị bọn họ dùng thân thể máu thịt cản lại.

Lúc này lại nhìn tới, những người này không ngờ đều là nữ tử tuổi xuân, tử trạng thê thảm, ngã gục đầy đất.

Trên thân thể của các nàng, chỉ mặc rất ít quần áo, chỗ kín lộ hết.

Lý Ngư đột nhiên cảm thấy buồn nôn, người của Ngự Linh Đường quả nhiên đều là mặt người dạ thú.

Công pháp tà ác thất đức như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên nghe thấy. Chẳng trách Ngự Linh Đường lại giống như chuột chạy qua đường, tất cả mọi người nghe thấy đều muốn đánh.

Theo những nữ tử này ùa ra, còn có một lão phụ diện mạo xấu xí, bà ta cười vô cùng khó nghe, giống như hai hòn đá ma sát vào nhau.

- Là ai che giấu thân hình, đến tìm Ngự Linh Đường chúng ta gây phiền?

Trả lời bà ta là một trọng quyền vô cùng cương mãnh, quyền phong đánh tới, phát ra tiếng vang xé trời.

- Hoa Hòa Thượng!

Vương bà chật vật né tránh, một lỗ tai bị cương phong cắt xuống, máu chảy đầm đìa dính trên tóc.

- Chính là ta, đặc biệt tới đưa đám chó má các ngươi quy thiên.

Dương Chí cũng động rồi, có điều hắn không có thanh thế lớn như vậy, mà là lặng lẽ tới phía sau Tây Môn Khánh.

Công kích của Lý Ngư một khoảnh khắc cũng không dừng lại, Tây Môn Khánh mệt mỏi ứng phó, căn bản không có tinh lực cố kỵ cái khác.

Dương Chí một kích đắc thủ, đánh trúng lưng hắn, ngực hắn lồi lên, một đòn tới từ sau lưng khiến hắn miệng phun máu tươi.

Tây Môn Khánh lộ ra biểu cảm oán độc, hạ xuống đất, hắn đột nhiên hú lên một tiếng, miệng há ra một cách bất khả tư nghị, môi hai bên rách ra.

Từ trong cái miệng rách to lớn, một con quạ đen bay ra, cùng xuất hiện với quạ đen, còn có một đoàn hắc khí lớn.

Lý Ngư hét to:

- Né tránh hắc khí.

Hắc khí rơi xuống trên thi thể hoạn nô dưới đất, tất cả huyết nhục lập tức hóa thành huyết thủy.

Hoàng Tín tránh không kịp, dính phải một chút, Lý Ngư lập tức vận chuyển Ly Thủy Quyết, chữa thương cho hắn.

Quạ đen nhân cơ hội này, bay tới bên Vương bà, ở trong không trung kêu lên:

- Vương mụ mụ, ta yểm hộ ngươi, ngươi rút trước đi.

Vương bà một chữ cũng không tin, quả nhiên, một câu giúp Vương bà của hắn đã hấp dẫn hỏa lực của mọi người, Dương Chí và Lỗ Trí Thâm hợp lực công tới bà ta.

Tây Môn Khánh mừng rỡ, thân hình đổi hướng bay đi, lại cảm giác ngực đau nhói.

Hắn cúi đầu nhìn một cái, ở ngực mình, có một điểm đỏ nhỏ, bị lông vũ bao phủ.

Chỗ điểm đỏ, không có một tia máu chảy ra, trong thân thể hắn phát ra thanh âm răng rắc.

Băng vỡ?

Băng đâu ra?

Tây Môn Khánh ngạc nhiên phát hiện, ngũ tạng lục phủ của mình tất cả đều bị đóng thành băng.

Rầm một tiếng, Tây Môn Khánh rơi xuống đất, dần dần biến thành một tiểu nam hài.

Lý Ngư cũng khiếp sợ không nhẹ, tên dâm trùng này không ngờ là một tiểu hài tử sao?

Sắc mặt tiểu hài tử này tái nhợt, đã chết ngắc rồi, mơ hồ có thể nhìn ra là một thiếu niên dung mạo tuấn tú.

Vương bà xì một tiếng,

- Chết là tốt.

Không đợi bà ta thống khoái được bao lâu, một quyền đầu đánh xuống, khiến đầu bà ta triệt để nát bấy, huyết nhục văng khắp nơi.

Lý Ngư nhìn tử trạng của Tây Môn Khánh, trong lòng cảm thấy có chút là lạ, đây rất rõ ràng là bút tích của Tiểu Kim Liên.

Nàng ta lại một lần nữa thể hiện ra bản năng sát thủ trác tuyệt, tuy rất ít xuất thủ, nhưng mỗi lần đều là một kích trí mạng. Tiểu nha đầu này, mỗi ngày ăn bơ làm biếng, nhưng xem ra học thực sự không tồi.

Có Ngũ Hành Linh Căn, biết luyện Thái Bình Kinh, quả nhiên đều là quái vật.

Phan Kim Liên giết Tây Môn Khánh.

Lý Ngư cảm thấy đầu óc có chút đờ đẫn, bọn bọn họ đã bắt đầu thét to xông vào vọt vào, xem có cá lọt lưới của Ngự Linh Đường hay không.

Một thân thể bóng loáng, cọ đến trên người Lý Ngư,

- Lý Ngư ca ca, người ta sợ quá.

Thanh âm vừa ủy khuất lại vô tội, giống như tiểu cô nương đang sợ hãi.

Lý Ngư tức giận giơ tay lên, đánh một chưởng xuống thắt lưng của mình, trúng vào một cái cái mông trơn nhẵn, dẫn tới một tiếng hô to.

- Ai cho ngươi đến? Trở về rồi sẽ thu thập ngươi sau! Mau về đi, thế này còn ra thể thống gì?

Cảm giác được khí tức của Tiểu Kim Liên này chậm rãi biến mất, Lý Ngư mới hiện ra thân hình, nhìn thân thể Tây Môn Khánh trên mặt đất.

Hắn cũng là bị người ta chặn kinh mạch, không cho lớn lên, xem ra Tây Môn Khánh ở trong Ngự Linh Đường không phải một nhân vật trọng yếu.

Nhìn vẻ loè loẹt của hắn, có thể là nam sủng của nhân vật thượng tầng, Lý Ngư thầm nói.

Lại nhìn Vương bà không đầu ở bên cạnh, Lý Ngư vươn tay ra điểm một chỉ, trên mặt đất xuất hiện một nê nhân, vỗ vỗ ngực, nuốt hai cỗ thi thể vào.

Lý Ngư đánh một quả cầu lửa vào bụng nê nhân, chữ triện ở bụng nê nhân sáng lên, hiện ra một quang mang màu lửa đỏ, chỉ chốc lát sau nê nhân ợ một cái, phun ra một luồng khói.

Hai người đã triệt để biến mất trên đời, bất kể Ngự Linh Đường sau lưng hai người bọn họ cường đại cỡ nào, đã động sát tâm đối với mình, vậy không cần thiết phải sợ đầu sợ đuôi.

Hắn vận kình ở ngón tay, trên núi giả, viết một dòng chữ: Kẻ giết người, lục địa thần tiên Tả Từ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)