Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 169: Dạ tập

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Kim Liên đề xuất vấn đề này, lại có chút xấu hổ.

Lý Ngư suy nghĩ một một lát, nói:

- Nói chung là không nhìn thấy.

Thuật pháp ẩn thân này dùng quá tốt rồi, tôn chỉ của Chính Kinh Môn chính là tận lực quần ẩu.

Ẩn thân tới quần ẩu, tính đột nhiên gia tăng, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Tương lai các đệ tử Chính Kinh Môn hành tẩu lục triều, gặp phải kẻ địch, đánh xong đối thủ vẫn chưa biết người ở đâu, thậm chí không biết là ai đánh.

Pháp thuật này nhất định phải mở rộng trong môn, đáng tiếc người có Ngũ Hành Linh Căn không nhiều lắm, chỉ có thể là thông qua phù triện để đánh ra ẩn thân.

Cũng chính là Lý Ngư trước đó giao hòa hai loại linh lực với tỉ lệ thích hợp, sau đó đánh vào trong phù triện, chia cho đệ tử trong môn.

- Cởi sạch còn là ở bên ngoài, lại phải đánh nhau, cũng quá xấu hổ rồi.

Kim Liên nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Vừa nghĩ tới ở nơi đông người, cái gì cũng không mặc.

Hai gò má Phan Kim Liên đỏ bừng, sóng mắt như nước.

Lý Ngư không để ý tới nàng ta, tranh đấu với người khác, hơi tí chính là ngươi chết ta sống, nào còn rảnh mà nghĩ tới những cái này.

Nhất là ở lục triều, làm sứ đoàn của một quốc gia cũng có thể bị tập kích ở đô thành của quốc gia khác.

Chỉ một thoáng, hắn đã làm ra hơn mười tấm phù triện, mỗi một tấm đều có thể khiến người ta ẩn thân nửa canh giờ, quả thực là lương khí để giết người cướp của, tiềm hành chạy thoát thân.

Cầm ẩn thân phù, trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, khi ta du lịch thiên hạ sẽ sáng tạo ra đạo pháp thuộc về mình.

Thái Bình Đạo, là đạo pháp nhập môn của ta, nhưng nó cũng không thích hợp dùng để truyền đạo.

Đến nay, mình tổng cộng mới tìm được hai người có thể tu Thái Bình Đạo, nếu cộng thêm Tần Khả Khanh thì miễn cưỡng tính là ba.

Nếu có thể may mắn tu đủ năm quyển, chứng đạo trường sinh, ta lại ở ngoài ngũ hành, lĩnh ngộ đại đạo thiên địa khác.

- Chưởng giáo, Quốc sư tới rồi.

Lý Ngư vừa nghe vậy, vội vàng nhét ẩn thân phù vào trong lòng, hỏi:

- Ở đâu?

- Ở đỉnh núi.

Bình thường Lâm Linh Tố sẽ không tự mình đến, chỉ cần là tự mình đến, khẳng định chính là có đại sự.

Lý Ngư đi tới đỉnh núi, chỉ thấy Lâm Linh Tố đang nhìn giống loài kỳ dị bên trong, trên mặt có chút hứng thú.

- Cung chủ?

Lâm Linh Tố quay đầu lại, vỗ tay, cười nói:

- Nơi này thú vị.

- Cung chủ không phải tới để xem những cái này chứ?

Lâm Linh Tố cười nói:

- Không phải, ta tới là với nói với ngươi một tiếng, ngươi bị Ngự Linh Đường nhằm vào.

- Ngự Linh Đường?

Lý Ngư không hiểu gì, cái tên này rất xa lạ với mình, một lần cũng chưa nghe qua.

Lâm Linh Tố gật đầu, nói:

- Đúng vậy, chính là Ngự Linh Đường. Đây là một môn phái xú danh vang xa ở lục triều, nhưng thế lực của bọn họ rất khổng lồ. Bọn họ am hiểu nhất, chính là thông qua đủ loại thủ đoạn, bố trí cấm chế trong thần thức người ta, từ đó đạt tới hiệu quả khống chế lòng người.

- Bất kể là tu sĩ hay là yêu quái, đều có thể bị bọn họ nắm giữ hoàn toàn, trở thành hoạn nô của bọn họ.

- Sặc, tà ác như vậy à?

Lý Ngư nuốt nước miếng,

- Ta không oán không thù với bọn họ, bọn họ nhằm vào ta làm gì?

- Đừng nói tuyệt đối như vậy, nanh vuốt của Ngự Linh Đường vươn khắp nơi, ngươi sao biết được mình trong lúc vô ý, có phải đã làm hỏng chuyện tốt của bọn họ hay không. Đoạn thời gian trước, Tây Môn Khánh đó chính là người của Ngự Linh Đường.

- Ta biết mà, tên tặc chó đó không phải hạng tốt lành gì.

Lý Ngư lo lắng hỏi:

- Cung chủ từ đâu nghe được tin tức?

- Một lão hữu của ta.

Lý Ngư xòe tay nói:

- Không sao cả, ta đây là rận nhiều thì không ngứa, nói chung cừu gia nhiều như vậy, ta cũng không bận tâm nữa.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Tuy là nói như vậy, nhưng ta thấy ngươi vẫn rất để ý, có phải khẩu thị tâm phi không?

- Cung chủ, ngươi còn tâm tư trêu ghẹo ta nữa, là cảm thấy ta vẫn chưa đủ thảm sao?

Lâm Linh Tố vung phất trần,

- Đạo tu tiên, vốn là từng bước bụi gai, trừ khi ngươi cũng giống như Lỗ Trí Thâm, đả tọa cũng có thể ngộ đạo, bằng không phải từ trong núi thây biển máu, giết ra một con đường. Hôm nay Ngự Linh Đường tính toán ngươi, nếu ngươi nén giận, người khác cũng sẽ nhảy ra, các loại âm mưu nhiều vô kể, minh thương ám tiến khó lòng phòng bị. Chỉ có khiến bọn họ nhìn thấy, ngươi không phải dễ tính kế như vậy, khi người khác muốn hại ngươi mới phải suy nghĩ lại.

Cừu gia của ta không nhiều bằng ngươi ư? Nhưng ta mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ đến, mà mấy chục năm cũng không có một ai tới cửa, đây là vì sao?

Lý Ngư tức giận nói:

- Bởi vì tu vi của ngươi cao, bọn họ cũng không dám đến trêu, còn có thể bởi vì sao nữa?

- Không phải, là vì chỉ cần có người dám đến, dù là chân trời góc biển ta cũng phải đuổi giết hắn đến chết.

Lý Ngư nhíu mày nói:

- Nhưng ta không biết tên cẩu tặc Tây Môn Khánh trốn ở đâu?

Lâm Linh Tố lộ ra một tia biểu cảm vui mừng vì trẻ nhỏ dễ dạy, nói:

- Bổn tọa nói cho ngươi.

Đêm khuya, Chính Kinh Môn.

Trong sân của Lý Ngư, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, mấy trưởng lão đều có mặt.

Dương Chí, Lý Tuấn, Lữ Linh Khởi, Chu Vũ, Hoàng Tín còn có ngoại viện Lỗ Trí Thâm từ Tân Tướng Quốc Tự đến.

- Các ngươi đã nghe qua Ngự Linh Đường chưa?

Lỗ Trí Thâm gật đầu nói:

- Khi ta làm đề hạt ở phủ Kinh Lược, từng nghe người ta nhắc tới, có thể nói là một đám súc sinh.

Lý Tuấn cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy, bọn họ khống chế tâm thần người khác, biến người ta thành nô lệ, tùy ý đùa bỡn sử dụng, vô cùng đáng sợ.

Lý Ngư nhìn một cái, không ngờ đều biết cả, không cần nghĩ cũng biết, thế lực của Ngự Linh Đường này không nhỏ.

- Ở Biện Lương cũng có một phân đà của Ngự Linh Đường, loại tà ma ngoại đạo này, mỗi người đều phải tru, tối nay ta chuẩn bị đi tận diệt bọn họ.

Lỗ Trí Thâm tán thành đầu tiên, đứng dậy, phất tay nói:

- Nếu đánh điểu nhân của Ngự Linh Đường, ta giúp chắc rồi.

Lý Ngư lấy phù trong lòng ra, nói:

- Ta đã thăm dò được sào huyệt của Ngự Linh Đường, đây là ẩn thân phù, sau khi đánh ra, có thể tiềm hành ẩn nấp, chúng ta tối nay giết vào, lặng lẽ trừ bỏ bọn chúng.

- Còn có loại thứ tốt này à?

Lỗ Trí Thâm không nén được, bấm phù triện đầu tiên, quả nhiên thân thể hắn chậm rãi biến mất, chỉ còn lại tăng y dài rộng.

Mọi người tấm tắc lấy làm lạ, đều bắt phù triện, chuẩn bị sử dụng.

Lỗ Trí Thâm xoay vài vòng, hỏi:

- Vậy quần áo của ta thì sao?

- Chúng ta cởi quần áo, trần truồng đi giết người.

Lữ Linh Khởi nhảy ra, mắt hạnh trợn trừng:

- Ta không đi!

Không có nàng ta là không được, đây là người có thể đánh nhất, Lý Ngư vội vàng nói:

- Đại tiểu thư, đừng cổ hủ như vậy, dẫu sao cũng không ai nhìn thấy ai mà.

Những người khác đều nôn nóng, cũng mặc kệ Lữ đại tiểu thư vẫn ở đây, sau khi đánh ra thần phù ẩn thân thì bắt đầu cởi quần áo.

Rất nhanh, quần áo ném đầy đất, Lỗ Trí Thâm cười to:

- Nàng ta không dám thì thôi, mau đi nào, ta đã sốt ruột lắm rồi.

- Đúng vậy, chúng ta nhiều người như vậy, còn là ẩn thân mà đến, sợ chó gì.

Mặt Lữ Linh Khởi đỏ lên, phất tay áo bước đi, đi chưa được vài bước, lại quay về đoạt lấy một tấm ẩn thân phù trong tay Lý Ngư.

- Không phải ngươi không đi à?

Lữ Linh Khởi đúng lý hợp tình,

- Không đi thì không cho à? Ta cứ lấy một tấm đấy!

Lý Ngư bất đắc dĩ, nói:

- Mọi người đi theo ta.

- Ngươi không ẩn thân à?

- Đến rồi ta mới ẩn.

Một đám đại hán trần truồng đi theo Lý Ngư, không ai nhìn thấy ai, lại kích động muốn đi giết người. Trong máu của bọn họ dường như có một loại kích thích bị thiêu đốt.

Dù sao cũng là sát tinh trên trời, không đánh nhau thì cả người không được tự nhiên.

Đột nhiên, Lý Ngư nhướng mày, cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc.

Hắn quay đầu lại nhìn, trên sơn đạo trống trơn, nhưng có một đạo khí tức một mực đi theo phía sau đám người mình, còn không dám tới quá gần, mùi cơ thể đó hắn vô cùng quen thuộc.

Lý Ngư hừ một tiếng, lườm một cái về phía sau, nói ra một câu:

- Chú ý an toàn.

Một câu này của hắn không đầu không đuôi, cũng may ở đây đều là hạng cẩu thả, tất cả mọi người đều không để ý lắm.

- Đừng lải nhải nữa, mau dẫn đường, ta không chờ được nữa rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️