Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 168: Sáng tạo thuật

Chương Trước Chương Tiếp

Đêm khuya, trên phủ Cao Cầu, có một vị khách không mời mà đến.

Hắn mặc quần áo trắng, phong lưu mười phần phe phẩy quạt xếp đỏ thẫm rắc vàng trong tay, tuy hiện tại là cuối mùa thu, thời tiết lạnh lẽo u ám.

Bên hông đeo ngọc bội túi thơm, lẳng lơ mười phần.

- Tây Môn Khánh, ngươi bái phỏng người khác, lại thích đến vào đêm hôm khuya khoắt à?

Cao Cầu có chút bất mãn nói.

- Đêm khuya đến tất nhiên có đạo lý của đêm khuya đến.

Tây Môn Khánh tiêu sái khép lại quạt xếp, đặt trong lòng bàn tay, cười bảo:

- Đường đêm dễ đi, đi cũng an tâm.

Cao Cầu hừ lạnh một tiếng,

- Ngươi tới sai nơi rồi, ta không có gì để nói với các ngươi cả.

- Nói chuyện đừng nói chết như vậy, nói không chừng chúng ta có ngày nâng cốc nói cười, cạn chén ngắm trăng đó.

Cao Cầu hừ lạnh một tiếng, hắn thấy Tây Môn Khánh, cả người đều không thoải mái.

- Theo ta được biết, các hạ có qua lại chặt chẽ với Thái tướng, có lẽ không cần tới bản quan chứ?

Tây Môn Khánh cười ha ha nói:

- Thái tướng là Thái tướng, Thái úy là Thái úy, Đại Tống triều này không thể không có Thái tướng, càng không thể không có Cao thái úy.

Hắn vươn tay ra vỗ một cái, một tiểu cô nương tiến vào, trên ngọc thể lung linh chỉ có một cái yếm đỏ thẫm trễ ngực, để lộ eo mông và đùi ngọc.

- Ngươi muốn dùng cái này để mua chuộc Thái úy đương triều á?

Cao Cầu cười khinh miệt.

- Nghe nói Thái úy mới mất nghĩa tử, muội muội này của ta nguyện tặng cho Thái úy, làm nghĩa nữ hầu hạ được không?

Cao Cầu nhìn, tiểu cô nương đó ngẩng mặt lên, dùng thanh âm trẻ con nũng nịu nói:

- Nữ nhi bái kiến phụ thân.

Mắt Cao Cầu đảo quanh, trầm giọng nói:

- Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, nói thẳng đi, bản quan không thích quanh co.

Tây Môn Khánh dùng quạt xếp gõ vào lòng bàn tay, cười to nói:

- Thống khoái, Thái úy quả nhiên là người thống khoái, nghe nói ngài có chút không thoải mái với Lý Ngư.

Mí mắt Cao Cầu nhướn lên, vươn tay ra nói:

- Vào phòng trong bàn.

Sau khi Tây Môn Khánh rời khỏi, tiểu cô nương hắn mang đến thuận thế tựa thân thể thơm mềm của mình tới, mị nhãn như tơ nằm trong lòng Cao Cầu.

- Phụ thân, người ta lạnh quá.

Tuy khuôn mặt nàng ta vẫn trẻ con, nhưng Cao Cầu biết, nữ nhân này hơn phân nửa đã hơn hai mươi rồi.

Hắn vuốt ve thể xác bóng loáng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Quả nhiên không tồi, đáng tiếc, ngươi chỉ là cái xác không hồn.

Tay hắn từ mông của tiểu cô nương, một đường vuốt ve đến sau lưng, cuối cùng thì đặt trên đỉnh đầu nàng ta.

Một luồng quang mang màu xanh nước biển lấp lánh trên bàn tay hắn, nối với đầu tiểu cô nương.

Biểu cảm dâm đãng trên mặt Tiểu cô nương chậm rãi biến mất, sau đó biến thành đờ đẫn.

Cao Cầu dùng sức giơ tay lên, nữ hài lộ ra biểu cảm cực kỳ khó chịu, từ trên đỉnh đầu nàng ta một dòng hắc khí chậm rãi bị rút ra, tụ tập trong lòng bàn tay Cao Cầu.

- Hừ, Ngự Linh Đường, thực sự tưởng bản quan là phế vật à.

Tiểu cô nương mềm nhũn ngã xuống đất, đã không còn hô hấp.

Cao Cầu ngưng tụ hắc khí này trong lòng bàn tay, sau đó đánh vào trong một cái bình nhỏ.

- Người đâu!

Từ bên ngoài hai thị vệ tiến vào, cũng không thèm nhìn tử thi trên mặt đất, ôm quyền nói:

- Thái úy.

- Đưa thứ này đến Thần Tiêu Cung.

- Tuân mệnh!

Sau khi thị vệ đi rồi, Cao Cầu đứng dậy, đi đến trong viện tử, nhìn Nguyên Diệu Sơn cao ngất trong mây ở xa xa.

- Con đường này, còn khó hơn chúng ta nghĩ.

Một tiếng gà gáy vang lên, toàn bộ sơn môn đều nghe thấy rõ ràng.

Trong nhà, bọn nhỏ bắt đầu bò dậy, có một đạo đồng duỗi lưng,

- Thật hy vọng Kê trưởng lão gáy muộn một chút.

- Ngươi nằm mơ đi.

Tiếng gáy vào sáng sớm mỗi ngày của Kê Lão đã thành tín hiệu rời giường của Chính Kinh Môn, mỗi ngày vừa sáng lên, hắn liền gáy rất đúng giờ.

Trừ Nhị đệ Lung Dương của hắn ra, mọi người đều nghe rất rõ ràng, giống như là ở ngay bên tai.

Lý Ngư chắp tay sau lưng, bắt đầu một ngày nhàm chán của Chưởng giáo chân nhân.

Đi theo phía sau hắn là Phan Kim Liên, sải bước chân ổn trọng, bắt đầu tuần tra đỉnh núi.

Đi đến ngoài một tiểu viện, bên trong truyền đến thanh âm líu ríu, Lý Ngư nhướng mày đi vào.

Nơi này là viện tử của các đạo đồng, vừa thấy Lý Ngư tiến vào, vội vàng đều ngừng lại, ngoan ngoãn đứng thẳng.

Hài tử bị vây ở giữa có chút sợ hãi, mắt tròn đảo loạn, nhìn qua cũng rất lanh lợi.

Tay hắn cầm một cái lồng, bên trong trống trơn, Lý Ngư nhìn, hỏi:

- Tiểu Hầu nhi, ếch của ngươi đâu?

- Vẫn ở bên trong!

Tên hiệu của tiểu hài tử là tiểu Hầu nhi, hắn ở đỉnh núi bắt được một con ếch trong suốt, hiện tại trong lồng lại trống trơn.

Lý Ngư dí sát vào nhìn một cái, quả nhiên lờ mờ còn có thể nhìn thấy, con ếch này không ngờ càng trong suốt hơn, cơ hồ là thực hiện ẩn thân.

Lý Ngư cảm thấy rất hứng thú, vươn tay ra thò vào, ở trong cơ thể nó có chân khí mình dùng nước lửa dung hợp, trong lúc vô ý chế tạo ra.

Bởi vì những điểu thú này không có luân đài khí hải, ngược lại có thể nhận được những chân khí này.

Lý Ngư như có sở ngộ, Phan Kim Liên ở bên cạnh cười cười tiến lên, nói:

- Các ngươi mau rửa mặt rồi tới hậu viện đi, đi muộn thì không cần ăn nữa.

Các Tiểu đạo đồng lập tức lập tức giải tán, Lý Ngư nhìn Tiểu Kim Liên trước mắt, quan sát từ trên xuống dưới.

Mặt Phan Kim Liên đỏ lên, lại có chút mừng thầm, cúi đầu nhìn nhìn mũi chân của mình,

- Lý Ngư ca ca, sao lại nhìn người ta như vậy.

Lý Ngư vỗ tay, nói:

- Ta hiểu rồi, Liên nhi, ngươi đi theo ta.

Nói xong dắt tay Tiểu Kim Liên, chạy tới trong phòng.

Tiểu Kim Liên có chút hoảng loạn, theo Lý Ngư đi tới trong phòng, Lý Ngư xoay người đóng cửa lại.

Hai tay nàng ta nắm lại, đặt trước ngực mình, rụt rè nói:

- Làm sao vậy?

Lý Ngư cười nói:

- Ta hiểu rồi, nước lửa giao hòa, trừ băng hỏa lưỡng trọng thiên ra còn có một chiêu khác.

Phan Kim Liên nghe mà không hiểu gì.

- Cái gì mà băng hỏa lưỡng trọng thiên, sao nghe có chút không đứng đắn.

Lý Ngư nhớ lại linh lực trong cơ thể con ếch, xuất phát từ đáp án, hồi tưởng lại quá trình.

Ngón tay hắn khẽ động, nói với Tiểu Kim Liên:

- Ngươi đứng đây đừng động đậy, lát nữa ta đánh chân khí vào thân thể của ngươi.

- Ờ ờ, được.

Hai đạo linh lực chậm rãi dung hợp trên ngón tay hắn, Lý Ngư vươn tay ra điểm một cái, trúng giữa ngực Tiểu Kim Liên, đó là vị trí của luân đài, cũng là trung tâm của toàn bộ kinh mạch.

Tiểu Kim Liên ơ một tiếng, đột nhiên chuyện thần kỳ xuất hiện, thân thể của nàng ta chậm rãi trở nên trong suốt.

Rất nhanh, đối diện Lý Ngư chỉ còn lại một thân đạo bào rộng thùng thình.

Đạo bào không gió tự động, truyền đến thanh âm hoang mang của Kim Liên,

- Lý Ngư ca ca, tay của ta đâu, tay của Liên nhi mất rồi.

- Ha ha, không phải ngươi không có tay, mà là đang ẩn thân.

Tiểu Kim Liên cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên, chỉ còn lại quần áo.

Loại cảm giác này quả nhiên thần kỳ, Tiểu Kim Liên vui vẻ vung tay áo.

Qua chừng nửa khắc, thân thể của nàng ta chậm rãi khôi phục, hiệu quả ẩn hình biến mất.

Lý Ngư gật đầu, chân khí chính là kéo dài được chừng này.

- Thế là Chính Kinh Môn chúng ta có thêm rất nhiều pháp thuật có thể dùng rồi, còn là độc hữu của chúng ta. Đi, chúng ta lại đi nghiên cứu một chút những điểu thú đó, xem còn có biến hóa gì, đều phải nhất nhất nhớ kỹ. Làm thành phù triện, sau này khi đệ tử trong môn đánh nhau, sẽ có thêm rất nhiều thủ đoạn.

Tiểu Kim Liên đỏ mặt nói:

- Pháp thuật này mỗi lần thi pháp, có phải đều cần cởi sạch không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️