Lý Ngư một mực cảm thấy, trên người Lâm Linh Tố có chút sắc thái bi kịch.
Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của hắn, đều cảm thấy rất tiêu điều, Lý Ngư cũng không biết là vì sao.
Có lẽ tu vi của mình vẫn quá thấp, không nhìn thấy thứ mà hắn có thể tiếp xúc.
Có điều từ quỷ thị dưới thành Biện Lương cho thấy, thế giới này là rất tàn khốc, những gì mình chứng kiến được chỉ là một chút da lông mà thôi.
Bất kể là nơi nào, chỉ cần lực lượng mất bình hành, chênh lệch của tầng trên và tầng dưới cùng quá lớn, xuất hiện hiện tượng tầng đỉnh coi thường tất cả ở tầng dưới cùng.
Hiện giờ trên đời này, thần phật đầy trời, lục địa tán tiên, cự yêu đại ma, lực lượng của bọn họ cao hơn người thường quá nhiều.
Sau khi trở lại tông môn, đạo đồng lên trên núi bắt thú vẫn chưa trở về, trong viện im ắng.
Lý Ngư đi tới phòng đan, mình điên cuồng luyện hơn một tháng, tất cả đệ tử đời thứ hai đều đã được phân cho một viên.
Thứ này ăn nhiều cũng vô ích, ăn một viên chính là vừa đủ, viên thứ hai có chút lãng phí, Lý Ngư tạm thời không thiếu tiền, liên thủ với Thái Kinh làm một lần, đã kiếm đầy bồn đầy bát.
Dục vọng của hắn đối với kim tiền là càng lúc càng thấp, dẫu sao thứ tiền mua được, giá trị đối với hắn cũng càng lúc càng thấp.
Lý Ngư bảo Sử Tiến mang theo một viên đan dược đi cầu tình với Thái Kinh, nhờ hắn khuyên bảo Cao Cầu đừng làm khó Vương Tiến nữa.
Thái Kinh nhận đại lễ, tất nhiên là đáp ứng, trong lòng hắn kỳ thật rất khinh thường Cao Cầu, cho nên căn bản không buồn cần nhắc suy nghĩ của Cao thái úy.
Lo lắng nhận lễ vật, Thái Kinh chỉ phái một đô quản, đến phủ Cao Cầu nói một tiếng.
Tuy Cao Cầu không tình nguyện, nhưng sợ thế lực của Thái Kinh, chỉ có thể ôm hận gật đầu.
Chuyện Cao Liêm, hắn đã biết đại khái, Cao Liêm không ngờ là bị yêu vật đoạt xá, khiến hắn khổ sở mấy ngày, hoài nghi và oán hận đối với Lý Ngư cũng ít đi rất nhiều.
Lý Ngư hiện tại đi lại gần với Quốc sư như vậy, Cao Cầu cũng không phải kẻ ngốc, nếu hắn không đáp ứng, một phát đắc tội với cả Quốc sư, Tể tướng và Lý Ngư, chỉ là một cừu nhân năm xưa, không cần thiết vì tranh khí phách mà ảnh hưởng tới con đường làm quan của mình.
Sau khi chuyện hoàn thành, Sử Tiến mừng rỡ, muốn đích thân tới Diên An Đông Lộ, đón sư phó Vương Tiến của mình về Đông Kinh.
Diên An Đông Lộ, tây quân của biên quân Đại Tống đang đại chiến với người Đảng Hạng, Lý Ngư dặn hắn trên đường phải cẩn thận, lại bảo Dương Xuân và Trần Đạt đi cùng.
Lỗ Trí Thâm của Tân Tướng Quốc Tự hàng xóm, cũng phái hai đồ đệ, muốn bọn họ trên đường chiếu cố Sử Tiến.
Sử Tiến vừa đi, Thời Thiên lại tới.
Lý Ngư nhìn hắn, tinh thần diện mạo cả người đều khác trước kia. Trong ánh mắt bớt đi một chút hèn mọn, có thêm mấy phần tự tin.
- Sư phó, hiện giờ việc tu hành của đệ tử đã gặp bình cảnh, muốn đi du lịch một phen.
Lý Ngư gật đầu, hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Cái này thì vẫn chưa nghĩ ra, tóm lại chính là tùy tâm mà đi.
Điểm này phù hợp với đạo tâm của Lý Ngư, hắn cười bảo:
- Ba tấm phù ta đưa ngươi có mang theo không?
- Lời sư phó dạy, đệ tử ghi nhớ trong lòng, ba tấm thần phù một lát cũng không dám rời khỏi người.
Lý Ngư gật đầu nói:
- Không tồi, ta cho ngươi một nhiệm vụ, nói chung ngươi cũng muốn ra ngoài du lịch, trước tiên tới huyện Vận Thành phủ Tể Châu Sơn Đông, giúp ta hỏi thăm tin tức của một người tên là Tống Giang. Chờ ngươi thám thính được tin tức, viết phong thư tìm người đưa về là được.
- Sư phó yên tâm.
- Ngươi nói với hắn, nếu hắn nguyện ý đến Biện Lương, vi sư quét dọn giường chiếu chờ đợi.
Lý Ngư bấm một tấm Hộ Thân Phù, vốc Mộc linh, Thủy linh chi lực, đưa cho Thời Thiên,
- Đeo phù này trước ngực, có thể bảo vệ ngươi không bị khói độc mê dược làm hại, nếu có vết thương trí mạng, cũng có thể bảo vệ ngươi một mạng.
- Tạ ơn sư phó.
Thời Thiên cầm Hộ Thân Phù, coi như bảo bối nhét vào vào trong ngực, lại ngẩng đầu vái Lý Ngư một cái thật sâu, sau đó xoay người rời khỏi.
Nhìn Thời Thiên hăng hái hăm hở xuất môn du lịch, Lý Ngư có chút hâm mộ.
Bản thân hắn cũng muốn đi, nhưng cừu nhân quá nhiều, căn bản không dám xuất môn.
Theo sứ đoàn tới Đông Ngô một chuyến, cũng có thể là suýt nữa bị đoàn diệt, nếu mình ra ngoài, vậy đúng là cửu tử nhất sinh.
Nhàn rỗi không có gì làm, Lý Ngư tới viện tử của Đại Kiều, vừa hay đụng phải nàng ta đang ngủ trưa.
Lụa mỏng trong phòng bị gió thổi phất phới, tiếp theo bên giường có thêm một bóng người, mắt Đại Kiều khẽ động, vươn tay ra tóm một cái về phía sau.
Hai mắt Lý Ngư tối sầm, đau tới thiếu chút nữa thì hôn mê.
Đại Kiều có chút hoảng hốt, nhưng vẫn phải ác nhân cáo trạng trước, nghiêm mặt nói:
- Ai bảo ngươi cứ lén lút, người ta tưởng là người xấu.
Lý Ngư đau đến ngồi xuống, xuýt xoa nói:
- Ta lần nào chả vào như vậy, ngươi thiếu chút nữa thì lấy mạng nam nhân của mình, còn trả treo nữa.
Đại Kiều cười tới run cả người, ôm Lý Ngư vào trong lòng mình, ngón tay mềm mại nghịch tóc hắn,
- Mấy ngày nay ngươi bận gì thế.
- Luyện đan, nhưng rất thú vị.
Đại Kiều cúi người, trên mặt ngọc dâng lên một rặng mây đỏ, nhỏ giọng hỏi:
- Luyện đan thú vị hơn, hay là ta thú vị hơn ?
Lý Ngư ngẩng đầu nhìn mỹ nhân trước mắt, Đại Kiều khẳng định là thú vị hơn luyện đan một vạn lần, đáng tiếc chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn. Không chỉ là nàng ta có khúc mắc, bản thân Lý Ngư cũng không dám tùy tiện thử, ngay cả Lâm Linh Tố cũng nói, có thể sẽ chết người.
Hắn thở dài nói:
- Trái cây trên cây, càng ngọt, không ăn được thì trong lòng lại càng chua.
Hắn giận dỗi bấu vào cái mông cong của Đại Kiều,
- Hiện tại ta đang chua tới chết người.
Đại Kiều che miệng, khẽ cười nói
- Thôi đi, ngươi tưởng ta không nhìn ra à, tiểu hoa yêu trong viện của ngươi, hận không thể quấn cả người lên người ngươi, khẳng định mỗi ngày đều làm bừa với ngươi.
- Đó là chuyện khác, chúng ta là đang tu luyện.
Lý Ngư đã nói phương pháp tu luyện Thanh Mộc Quyết với Đại Kiều, mặt người sau đỏ lên, gắt:
- Công pháp hạ lưu gì thế, đúng là không biết xấu hổ.
Lý Ngư lại thở dài, hơi nhắm mắt lại, nằm trên bộ ngực mềm mại của Đại Kiều, lim dim buồn ngủ.
Đại Kiều nhìn hắn, chọc một cái, ôn nhu hỏi:
- Sao ta nhìn ngươi thấy buồn bã ỉu xìu, đây không phải là phong thái của tiểu đậu phụ lãng tử trong hoa.
Lý Ngư thở dài, không mở mắt, nói:
- Đồ đệ Thời Thiên đó của ta hôm nay từ biệt ta, muốn đi du lịch thiên hạ.
- Thế thì sao? Ngươi hâm mộ à?
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Ta muốn học xong Liệt Hỏa Quyết, hoặc là trên tay không còn nguyền rủa ghê tởm này nữa, cứ trốn trong Chính Kinh Môn tiêu dao khoái hoạt, sống những ngày như vậy bên cạnh ngươi, ta tất nhiên là hài lòng. Nhưng ngũ hành của ta thiếu hỏa, không thể trường sinh, nguyền rủa chưa giải, tùy thời bùng nổ, lại chỉ có thể trốn ở đây, thực sự khiến người ta phiền lòng.
Đại Kiều thấy tinh thần của hắn có chút sa sút, không khỏi cảm thấy đau lòng, vuốt ve lông mày hắn, dường như muốn dùng tay lau đi sự phiền muộn của hắn.
Xoa nhẹ mấy cái, Lý Ngư phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, không ngờ ngủ rồi.