Lò đan được mở ra, một trận khói nhẹ thổi tới, truyền đến mùi cháy khét.
Lý Ngư có chút phát điên, tóm nê nhân hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Có thể là bởi vì đầu óc không quá linh quang, cũng có thể là bởi vì thiên phú không được.
Lý Ngư cả giận nói:
- Vậy đều là trách nhiệm của bản thân ta à?
- Đúng.
Lý Ngư tức quá mà cười,
- Ta không chấp nhặt với ngươi, ngươi chỉ một khối bùn.
Nê nhân không nói nữa, chỉ cần không hỏi nó, nó sẽ mặc kệ cái khác, tuyệt đối sẽ không chủ động nói với ngươi một câu.
- Ơ, lại thất bại à?
Ở cửa một người tiến vào, chỉ nhìn chân đã biết là Lữ Linh Khởi, hơn nữa cả người mang theo một mùi rượu thoang thoảng cùng vào.
- Đừng nói nữa, hỏa hậu quá khó nắm giữ.
Lữ Linh Khởi cười nói:
- Thì ra ngươi là muốn luyện đan, cái này không dễ như ngươi nghĩ đâu.
Lý Ngư chỉ từng thấy Lâm Linh Tố luyện đan, không quá quen thuộc với một đạo này, liền hỏi:
- Ngươi biết một chút à?
- Ta không biết, sao ngươi lại thử luyện đan, phải biết rằng quá trình luyện đan, chính là hái tinh hoa, loại bỏ cặn bã, còn phải khiến các loại tinh hoa dung hợp với nhau, còn phải khắc đạo văn trên đan dược, đây là một kỹ thuật rất khó. Trừ khi cảm ngộ của ngươi đối với đạo đủ sâu, bằng không sao có thể thành công được. Ngươi xem tu sĩ lục triều này nhiều như vậy, có thể luyện đan lại có được mấy ai, hơn nữa mỗi một lò cũng không nhiều.
Lý Ngư có chút nản lòng, ủ rũ nói:
- Còn không phải là lão Lâm cứ bắt ta tự luyện à.
- Hắn cũng đánh giá ngươi cao quá rồi, đã là hắn nói, vậy ngươi đừng ngại thử một lần.
Lữ Linh Khởi nháy mắt với hắn,
- Cố lên, tiểu Tái nhi của ta đang chờ ăn.
Sau khi Lữ Linh Khởi đi rồi, Lý Ngư đóng cửa phòng đan lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Luyện đan là cảm ngộ của một tu sĩ đối với tự nhiên, như vậy mỗi người đều nên là khác nhau.
Mình có thể nghe đan phương của nê nhân, nhưng hỏa hậu nó nói, là đạo của Tả Từ, không phải đạo của mình, hoàn toàn rập khuôn theo nó, làm sao có thể khắc được đạo văn?
Cứ hoàn toàn rập khuôn theo cảm ngộ của người khác, không thể tu luyện thành tiên là đạo lý giống nhau.
Lý Ngư ngồi trên bồ đoàn, lại bỏ một phần tài liệu vào lò đan, sau đó bắt đầu vận chuyển linh lực, cảm nhận Ngũ hành chi linh ẩn chứa trong chúng.
Lúc ban đầu, Ngũ hành chi linh ở trong lò đan hỗn độn không có trật tự.
Lý Ngư bắt đầu vận chuyển Thái Bình Kinh, khống chế những linh lực này, thí nghiệm kết quả chúng giao hòa và va chạm.
Một quá trình này là rất nhàm chán rườm rà, nhưng Lý Ngư lại cảm thấy rất thích thú.
Đây là một trời đất mới, Ngũ hành chi linh trước kia không chỉ là sử dụng đơn nhất, hỗn hợp lại sẽ có các loại hiệu quả không tưởng tượng được xuất hiện.
Theo Lý Ngư càng lúc càng thấu triệt, hắn phát hiện chuyện bắt đầu xuất hiện chuyển cơ, không còn là hỗn độn, dường như có một loại quy luật cũng bị hắn bắt giữ được.
Đỉnh núi Chính Kinh Môn, ngoài phòng đan, một đống người đang tụ tập.
Chưởng giáo của bọn họ đã rất lâu rồi không ra, từ ngày đó bắt đầu luyện đan, đến nay tổng cộng đã được mười lăm ngày.
Theo lý thuyết, mười lăm ngày không nên có nhiều cỏ như vậy. Ngoài phòng đan lại chăng đầy các loại dây leo, bởi vì là một phòng đan đơn giản, hiện giờ sau khi mọc đầy cỏ, nhìn qua lại giống như một mộ phần vùng hoang vu không ai trông giữ.
Dương Chí thở dài, nói
- Theo ta thấy, hay là mời Quốc sư tới đi.
Thời Thiên xung phong nhận việc, lại tới Nguyên Diệu Sơn mời người.
Lên đến đỉnh núi, Lâm Linh Tố đang đả tọa, chỉ hỏi vài câu đơn giản, cười bảo:
- Không được phép quấy rầy hắn, tất cả mọi người không được lên núi đỉnh.
Thời Thiên vội la lên:
- Thật sự không sao à?
Lâm Linh Tố lườm hắn một cái,
- Ngươi không tin ta thì còn tới đây làm gì?
Thời Thiên ngượng ngùng đi ra, lại sợ người trong Chính Kinh Môn lúc này đã động thủ, vội vàng chạy về.
Khóe miệng Lâm Linh Tố mỉm cười, có chút vui mừng, hắn đứng dậy, ngón tay vung lên, tình cảnh xa xa thu hết vào đáy mắt.
Quả nhiên, Lý Tuấn và Đại Kiều trên đỉnh núi đã chuẩn bị nậy phòng đan.
- Đều dừng tay lại!
Đại Kiều thấy hắn trở về, vui vẻ nói:
- Thời Thiên nhi, Quốc sư đâu?
- Quốc sư không tới, nhưng bảo mọi người ngàn vạn lần đừng làm bừa, cũng không cho phép lên đỉnh núi nữa.
- Thật à?
Hoàng Tín cau mày hỏi.
- Ây dà, lúc này, ta nào có thời gian mà đùa với ngươi.
Lúc này mọi người mới có chút yên tâm, lục tục xuống núi, Đại Kiều thả mấy con hạc giấy ở trên cây, như vậy nàng ta có thể tùy thời theo dõi gió thổi cỏ lay ở nơi này.
Sau khi người đi rồi, Thời Thiên nhớ tới lời nói của Lâm Linh Tố, vẫn có chút lo lắng.
Hắn dứt khoát lại lên núi một chuyến, tự mình canh giữ ở đây.
Vừa canh một cái lại là mười lăm ngày, thời tiết dần dần trở nên rét lạnh.
Dây leo ngoài phòng đan càng lúc càng rậm rạp, chung quanh thỉnh thoảng truyền ra tiếng nước chảy.
Thời Thiên đang cắn lương khô, đột nhiên chú ý thấy, trên phòng đan có một con chim sẻ.
Thân thể của con chim sẻ này lớn hơn chim sẻ bình thường không chỉ gấp ba lần, hơn nữa đỉnh đầu có một dúm lông, không ngờ là màu trắng tuyền. Tiểu Tước Nhi há miệng, phun ra mấy ngọn lửa, tuy rất nhỏ, nhưng quả thật là lửa hàng thật giá thật.
Thời Thiên vội vàng dụi dụi mắt, chỉ thấy ngoài phòng đan giống như "Mộ phần", không chỉ là là bộ dạng của thảm thực vật trông rất khiếp người, rất nhiều điểu trùng tiểu thú, đều có biến hóa kỳ lạ.
Dế mèn to bằng nắm đấm, ếch trong suốt, chim nhỏ phun lửa, dây leo vồ chim thú.
- Cái này.
Thời Thiên ngây ra tại chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, càng tin tưởng sư phó ở bên trong là đang ở thời điểm mấu chốt.
Không thể để bất kỳ ai quấy rầy sư phó
Hắn ngồi thẳng người, canh giữ dường như lên đỉnh núi, không cho bất kỳ ai lên núi.
Đến đêm khuya, phong sương khiến hắn có chút rét lạnh, gió thuận theo ống tay áo chui vào quần áo, Thời Thiên rụt cổ, cũng ngồi xuống đất tu hành.
Hắn là luyện thuật luyện khí chính tông của Đạo môn, chỉ dẫn hắn bước vào con đường của tu sĩ, phải giống như đạo sĩ bình thường, khổ tu khổ luyện, tốt nhất là ẩn cư thâm sơn, hô hấp thổ nạp.
Hắn vừa bắt đầu, thân thể giống như trúng đòn nặng, linh lực chung quanh biến thành hỗn độn cuồng bạo, khác hẳn với khi hắn tu luyện trước kia.
Nếu là người bình thường đã sớm ngừng lại, nhưng Thời Thiên lại khác, cảnh ngộ từ nhỏ khiến hắn vô cùng cứng cỏi.
Cắn răng kiên trì, tuy những linh lực này cuồng bạo, nhưng lại gấp mấy lần lúc tu luyện thường ngày. Thời Thiên có chút tham lam, không muốn từ bỏ cơ hội này, hắn ban ngày nhìn thấy điểu thù đều có kinh biến, huống chi là con người?
Có lẽ đây là một cơ hội hiếm có, sau khi thổ nạp mấy hơi, những chân khí linh lực này bắt đầu trùng kích kinh mạch của hắn.
Thời Thiên cũng ăn Linh Đan của Lâm Linh Tố, mới mở ra khí hải và luân đài, hiện giờ vẫn vô cùng yếu ớt.
Hắn cường hành vận chuyển như vậy, chân khí cuồng bạo lập tức khuấy cho cả người hắn đau đớn, khiến hắn không nhịn được mà hô to.
Rất nhanh, thất khiếu trên mặt Thời Thiên chảy ra máu tươi, trên thân thể đầy những điểm đỏ, mắt thấy sắp nổ tan xác mà chết.
Thời Thiên không cam lòng nhìn đỉnh núi, cắm gậy gỗ dùng để gối đầu trong tay lên bậc thang, chân khí cuồng bạo trong cơ thể có cửa phát tiết, một cây gậy gỗ bình thường, lại cắm cho bậc thang đá vụn bay tán loạn, gậy gỗ có hơn một nửa đã cắm vào trong đá.
Thời Thiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cắn răng dùng ngón tay viết xuống mặt đất: Không thể lên núi.