Lý Ngư trở lại tông môn, nhìn vùng trời của Chính Kinh Môn, lâm vào trầm tư.
Lúc nào đó cũng phải bày đại trận ở nơi này mới được, giống như Đại Tướng Quốc Tự đó, cho dù bị bao vây, vẫn có thể mang theo người và bảo bối chạy trốn.
Lý Ngư rất thích trận này, đáng tiếc mình lại không biết gì.
Khi hắn ở đồi Cảnh Dương, nghe Khương Duy từng nói, Gia Cát Lượng là Trận Pháp Đại Sư, trong lục triều cơ hồ không ai có thể hơn được hắn.
Bản thân Khương Duy cũng là một cao thủ bày trận, đáng tiếc khi đó không thỉnh giáo một phen.
- Sư phó?
Thời Thiên thấy Lý Ngư nhìn trời không chớp mắt, còn tưởng rằng có nguy hiểm gì.
Hắn rụt rè tới gần, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không sao, tiếp theo ta phải bế quan học thuật luyện đan, ngươi dẫn mấy đệ tử thông minh, có chút công lực, chờ ở bên ngoài, tùy thời ra ngoài tìm kiếm tài liệu cho ta.
Thời Thiên cười nói:
- Sư phó không cần lo lắng, chúng ta có cửa vào nối thẳng tới quỷ thị, chỉ cần có tiền, ở quỷ thị có gì mà không mua được.
- Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới nhỉ.
Lý Ngư cười:
- Thời Thiên, ngươi luyện thế nào rồi, có chỗ nào nghi hoặc không?
- Công pháp sư phó chọn cho ta vừa hay thích hợp, đồ nhi tu luyện cũng coi như là thuận lợi.
- Không tồi.
Thời Thiên căn cốt không tồi, thiên phú cũng không kém, thậm chí còn có chút ưu tú.
Chỉ là hắn sinh ra đã có hình thù kỳ quái, một mực bị người ta xa lánh và khi nhục, sau khi gặp Lý Ngư lại rất quý trọng cơ hội này, nỗ lực hơn người khác, tự nhiên tu luyện không tồi.
Chỉ là mỗi ngày thích loanh quanh trước mặt Lý Ngư, nghe hắn an bài chút chuyện vặt.
Lý Ngư ít nhiều có thể lý giải, hắn từ nhỏ bị bắt nạt bị cười nhạo, cô độc quen rồi, đột nhiên có sư phó đối tốt với hắn một chút, muốn thông qua phương pháp này để báo đáp lại.
Thời Thiên làm việc rất nhanh nhẹn, rất nhanh liền dẫn theo một đám người đi lên.
Tay trái Lý Ngư cầm tiểu nê nhân, tay phải cầm lò đan, dẫn bọn họ đi một vòng trong tông phái, tìm một phòng đan thích hợp.
- Sư phó, trong trong Thần Tiêu Cung đó ở chỗ cao nhất của Nguyên Diệu Sơn, sao sư phó không noi theo.
- Đỉnh núi?
Lý Ngư suy nghĩ một lát, nói:
- Đi, đi xem.
Phế tích ở đỉnh núi đã được thu dọn, Lý Ngư nhìn nơi từng là đầm nước, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Hắn ngồi xuống đất, ngón tay tung bay, chỉ chốc lát ba người nhỏ xuất hiện.
Không cần bất kỳ tài liệu gì, chỉ dùng nguyên tố ngũ hành trong tự nhiên, xây một phòng đan trên đỉnh núi.
Toàn bộ quá trình mất không đến một canh giờ.
Đã là muốn hiểu rõ Ngũ hành chi lực, phòng đan này có thể thích hợp rồi, tuy không có rường cột chạm trổ, không d mái cong ngói xanh, nhưng Lý Ngư rất thích phòng đan mình mới xây.
Hắn lấy ra người nhỏ, hỏi đan phương Trúc Cơ Đan cơ bản nhất, đan dược này có thể đả thông kinh mạch cơ thể người, khiến khí hải và luân đài vận chuyển theo chân khí của tu sĩ, trước giờ khiến người ta thoát khỏi sự ỷ lại tuyệt đối với ngũ tạng lục phủ.
Viên đan dược này, đối với tân thủ mà nói, là vô cùng quan trọng, có thể bớt được rất nhiều thời gian và tinh lực cho bọn họ, trực tiếp bước vào con đường tu luyện.
Đương nhiên, nếu có cao nhân, nguyện ý mỗi ngày tiêu phí đại lượng thời gian, giúp một người chuyển vận chân khí, đả thông kinh mạch, cũng có thể mang tới tác dụng tương tự.
Lý Ngư lấy ra một tấm phù chỉ, nhớ kỹ phương thuốc nê nhân nói, sau đó giao cho Thời Thiên, bảo hắn tới quỷ thị chuẩn bị tài liệu.
- Mỗi một thứ đều lấy số lượng lớn vào, cho nên ngươi tốt nhất đi thêm mấy nhà, sau đó tìm nhà thích hợp nhất, chúng ta muốn hợp tác lâu dài với hắn.
Thời Thiên gật đầu nói:
- Sư phó yên tâm, đệ tử đã hiểu rồi.
Lý Ngư nhớ tới trong đan phương của Lâm Linh Tố, có mấy nam đồng nữ đồng, mỗi ngày ngồi trước bồ đoàn, làm trợ thủ.
Vị trí này kỳ thật đối với các đạo đồng mà nói là đặc biệt tốt, bởi vì có thể quan sát luyện đan ở cự ly gần, khi luyện đan có cảm ngộ gì, người luyện đan cũng sẽ chia sẻ với bọn họ.
Hắn nhìn chung quanh, vươn tay ra gọi một đệ tử đến, nói:
- Ngươi đi nói với Hoàng Tín quản sự, bảo hắn từ trong các đệ tử vừa nhập môn, tìm mấy người tư chất tốt đến phòng đan thường trực.
Đệ tử đi xuống một lát, Hoàng Tín tự mình chạy lên, sau khi nhìn thấy Lý Ngư, nói:
- Chưởng giáo, người muốn tới đây quá nhiều, ta thấy hay là thay phiên nhau nhé.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Được, ngươi sau này ở trong tông phái, cứ cách một tháng lại cử hành một lần chân tuyển, chọn từ người tham gia mà các chấp sự đề cử ra, nội dung tỷ thí có thể là đánh nhau, thuật pháp, phù triện... Chọn người ưu tú tới.
Hoàng Tín gật đầu, ôm quyền rời khỏi.
Lý Ngư lấy ra lò đan, đặt ở chính giữa, chung quanh xếp bày cái bồ đoàn.
Miệng hắn lẩm bẩm, chỉ chốc lát lò đan nho nhỏ càng lúc càng lớn, ước chừng cao bằng một người.
Lý Ngư cảm nhận được ngũ hành linh lực nồng đậm trong phòng đan, gật đầu hài lòng.
Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Thời Thiên mua tài liệu về là có thể thử.
Hắn trở lại viện tử của mình, Tần Khả Khanh đang tu luyện một cách nhàm chán, loại tu luyện bình thường này là rất chậm chạp, không thỏa mãn được nàng ta.
Sau khi nhìn thấy Lý Ngư, ánh mắt nàng ta sáng lên, đứng dậy chạy tới, nắm cánh tay Lý Ngư, cười khanh khách nói:
- Chúng ta song tu đi.
Quả nhiên là yêu tinh tỉnh tỉnh mê mê, chưa quen thuộc với lễ nghi trong cuộc sống, trong lòng nghĩ gì là nói ra ngay.
Tuy lời nói hồn nhiên, nhưng có đôi khi cũng không quá tiện, nhất là khi có người ngoài.
Lý Ngư vừa cởi quần áo, vừa nói:
- Sau này ở bên ngoài Phong Nguyệt Bảo Giám, không được nói song tu, biết chưa?
- Vì sao?
- Đây là chuyện rất riêng tư, chỉ có thể nói khi có hai người chúng ta.
- Vậy Cảnh Huyễn thì sao? Vì sao nàng ta có thể nói?
Lý Ngư cảm thấy đau đầu, yêu tinh này cái gì cũng không hiểu, nhưng tranh luận lại là số một.
- Chỉ khi song tu với ta mới có thể nói, bằng không sau này không cho ngươi tiến Phong Nguyệt Bảo Giám.
Lý Ngư uy hiếp.
- Biết rồi.
Tần Khả Khanh cười duyên một tiếng, bị Lý Ngư ôm lên.
Hắn suy nghĩ một chút, vươn tay ra bấm một cái, trong viện xuất hiện một Lý Ngư, ngồi nghiêm chỉnh dưới tàng cây.
Sau đó hắn mới ôm Tần Khả Khanh, đi vào trong phòng, nhớ là rất lâu rồi không ở cùng Cảnh Huyễn, Lý Ngư lấy ra bảo giám, bạch quang lóe lên, hai người biến mất.
...
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngư đi tới đỉnh núi, Thời Thiên đã mang về một số tài liệu, đủ cho Lý Ngư dùng để luyện tập.
Hắn ngồi vào bồ đoàn, đặt nê nhân trên lò đan, ngón tay bấm một cái, xuất hiện quả cầu lửa quen thuộc đó.
- Lửa này không tồi, không ngờ là Ly Tinh Hỏa.
Nê nhân mở miệng nói.
Lý Ngư không chút khách khí với nê nhân, bởi vì đây là một vật chết, nhưng miệng đặc biệt tiện.
- Ngươi cứ nắm giữ hỏa hậu là được.
Nê nhân không có hỉ nộ ái ố, nó chỉ kế thừa một số ký ức của Tả Từ, là thủ đoạn tiên nhân mà Lý Ngư hiện tại vẫn khó có thể lý giải.
- Cao.
- Cao.
- Thấp.
- Lại cao.
Mỗi lần Lý Ngư thôi động hỏa linh, nê nhân sẽ ở trên lò đan la lớn, giúp hắn nắm giữ hỏa hậu.
Tả Từ nội tu kim đan, ngoại luyện tiên đan, là hành gia thật sự, so với Lâm Linh Tố còn chuyên nghiệp hơn. Đương nhiên, khiến cho Lý Ngư hâm mộ vẫn là trình độ chạy thoát thân của hắn, chắc có thể xếp vào hàng đầu lục triều.
Kết hợp với lời trước kia Lâm Linh Tố từng nói, một đôi điểu nhân Tả Từ và Bạch Mao gây rắc rối, kết thù kết oán khắp nơi, cừu gia trải khắp thiên hạ, tử địch nhiều đầy đất, là biết công phu chạy trốn của hắn quan trọng tới mức nào.
Nê nhân này, kế thừa bản sự luyện đan của hắn, cho nên có nó hỗ trợ, Lý Ngư rất nhanh đã nắm giữ được bí quyết trong đó.
Chính là ở trong một chữ ổn.
Ngươi khống chế hỏa linh càng ổn, lại càng dễ thành công.
Sau khi lãng phí một số tài liệu, Lý Ngư hô hấp thổ nạp, tập trung tinh thần, phất tay lại một lò tài liệu bay vào lò đan.
- Lần này, tất nhiên sẽ thành công!