Lý Ngư đi bộ ở trong sân, phát hiện có rất nhiều tiểu hài tử, bọn họ đều được cha mẹ đưa tới, đều đã kiểm tra tư chất.
Nếu so sánh, tiểu hài tử tốt hơn người trưởng thành nhiều.
Cái này cũng không phải một chuyện xấu, dẫu sao đi học từ nhỏ, luôn tốt hơn bắt đầu giữa đường, có nhiều thời gian hơn.
Quá trình tu luyện của tu sĩ chính là chạy đua với thọ mệnh, nếu một người thật sự bất tử bất diệt, hắn chậm rãi tu luyện, luôn sẽ có ngày viên mãn.
- Nhiều đệ tử như vậy...
Lý Ngư thở dài,
- Linh Đan không đủ dùng.
Trong hồ lô của hắn, nhiều nhất chỉ còn mấy chục viên, tuy tài liệu của loại đan dược này không tính là hiếm có, nhưng dẫu sao cũng là thành quả lao động của lão Lâm người ta, không thể cứ chìa tay ra xin mãi được.
Xa xa Lữ Linh Khởi ha ha đi tới, bên cạnh nàng ta có một tiểu cô nương ăn mặc rất cũ nát, trên mặt còn có mấy vết thương mờ mờ. Diện mạo không tính là tinh xảo, có chút bình thường, ánh mắt cũng linh động thần kỳ, hai mắt đen xì như mực.
- Đây là đồ đệ ta mới nhận, đói hôn mê dưới sơn môn, ta thấy nàng ta có duyên với ta, liền nhận nào tông môn.
Lữ Linh Khởi lớn tiếng nói,
- Đây là Chưởng giáo.
- Gọi Chưởng giáo sư thúc là được.
- Chưởng giáo sư thúc.
Tiểu cô nương rất lễ phép cúi người, tóc xoã tung, lộn xộn giống như một đống cỏ dại.
Không ngờ Lữ Linh Khởi lại tự mình thu đồ đệ, xem ra là tính ở lại Chính Kinh Môn lâu dài, vừa nghĩ tới đây tâm tình của Lý Ngư liền tốt lên.
Hắn cười hỏi:
- Tên là gì? Từ đâu tới đây?
Tuy là đệ tử của Lữ Linh Khởi, cũng phải làm rõ nội tình mới được, để tránh sau này lại bị người ta tính kế.
- Đường Tái Nhi.
Lữ Linh Khởi vô cùng yêu thương tiểu đồ đệ này, gác tay trên vai nàng ta, nói:
- Nàng ta là từ Đại Minh chạy nạn tới được, bị nha tử (bọn buôn lậu trẻ con) bắt, tự mình trốn thoát, lợi hại không?
Khóe miệng Lý Ngư nhếch lên, Chính Kinh Môn này của ta, dứt khoát gọi là tạo phản môn cho rồi, một đống phản tặc.
Hắn gật đầu, nói:
- Theo sư phó của ngươi tu luyện cho tốt.
Lữ Linh Khởi trợn mắt,
- Đừng chỉ nói miệng, cho ta một viên Linh Đan.
Lý Ngư thầm nghĩ, đệ tử mới nhập môn nhiều như vậy, không thể bởi vì sư phó của nàng ta là Lữ Linh Khởi mà cho riêng nàng ta một viên được.
Nếu không người khác sẽ lạnh lòng.
Tông môn vừa thành lập, loại chuyện này nhất định phải xử lý công bằng mới được, mấy chục viên, cho ai không cho ai, ít nhất phải có một lựa chọn công bằng, cho dù là bốc thăm.
- Chỗ ta không còn, chờ lại tới Thần Tiêu cung hỏi một chút.
Lữ Linh Khởi lộ ra bộ dạng không tin lắm, Lý Ngư cười ha ha, vươn tay ra vẫy một cái, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy tới.
Nó ở trước mặt Lữ Linh Khởi, chuyển động một vòng, ngược lại không để ý tới Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn thắt lưng của nàng ta, quả nhiên dắt một túi rượu.
- Muốn uống rượu à? Bảo chủ nhân của ngươi lấy Linh Đan ra để đổi!
Lữ Linh Khởi cười to xoa lông bờm của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử.
Lý Ngư tức giận nhảy lên ngựa, vỗ một cái, ngựa này có thể là nghe hiểu lời nói của Lữ Linh Khởi, cất bốn vó chạy như điên.
...
- Cầm lấy!
Lâm Linh Tố vung tay lên, từ trong tay áo hắn một khí cụ bằng đông to như lò hương bay ra, nhìn kỹ thì có chút giống với lò đan của hắn.
Dưới lò có ba chân, hai bên đều có một âm dương bát quái, hình hồ lô hai tầng, nắp lò là chạm rỗng.
Ở thân lò có chữ triện, bởi vì Lý Ngư cũng xuất thân phương sĩ, nhận ra đây là cam lộ chú.
- Đây là?
Lý Ngư đến xin Linh Đan, lần này là thật sự không trâu bắt chó đi cày, không có tự tin gì. Không ngờ Lâm Linh Tố lại trực tiếp cho mình một lò đan, hắn không rõ mình không biết luyện đan sao?
Lâm Linh Tố không tức giận, Lý Ngư đã cảm thấy hắn rất có khí độ rồi, nếu đổi vị trí, mình đã sớm chửi bới đuổi người.
- Đây là lò luyện đan, là ta năm xưa đánh cuộc với một Tán tiên, thắng được từ trong tay hắn, mặc dù không bằng cái trong phòng đan của Nguyên Diệu Sơn ta, nhưng cũng là lò đan tốt hiếm có.
Lý Ngư vội vàng cất lò đan vào trong tay áo, sau đó mới xòe tay nói:
- Hảo ý của Cung chủ ta xin nhận, nhưng ta không biết luyện đan.
- Cho người ta cá không bằng dạy người ta câu cá, luyện đan không phải chỉ là vì đan dược, trong đây tụ tập tinh hoa vạn vật, quá trình ngưng luyện chắt lọc, vô cùng hữu ích cho ngươi nhận thức ngũ hành, lĩnh ngộ tự nhiên. Ngươi không phải lừa được một nê nhân từ chỗ Tả Từ à, có thể theo nó học luyện đan. Hiện giờ ngươi đã tu thành bốn quyển trong năm quyển Thái Bình Kinh rồi, trên đường tu luyện, chỉ thiếu một Liệt Hỏa Quyết, lại tạm thời không thể có được. Lúc này, vừa hay học luyện đan một chút, đề thăng cảm ngộ của ngươi đối với đạo.
Lý Ngư bừng tỉnh, lập tức tìm được phương hướng của mình, quả nhiên trên đường tu luyện, có người chỉ dẫn là rất quan trọng.
Những người từng trải như bọn họ, không biết đã đi qua bao nhiêu đường vòng, một câu có thể khiến hậu bối được lợi không ít.
- Tự ta luyện đan...
Lý Ngư có chút động lòng, cũng không biết có học được luyện đan hay không.
- Luyện đan cần sự lĩnh ngộ của ngươi đối với lửa, vừa hay khiến ngươi phải bỏ ra nhiều công phu đối với lửa, tương lai nếu thực sự có cơ hội, cũng dễ có được Liệt Hỏa Quyết hơn.
Long Nữ cũng từng nói, Liệt Hỏa Quyết là khó luyện thành nhất, mình chuẩn bị trước một chút cũng rất cần thiết.
- Ơn lớn của Cung chủ vãn bối suốt đời khó quên.
Lâm Linh Tố lộ ra vẻ mặt ghét bỏ,
- Ngươi cứ quên đi là tốt nhất, để tránh hai ba ngày lại tới trên núi đòi nọ đòi kia, mỗi lần còn tay không mà đến.
- Lần này ta đã chuẩn bị đại lễ, lúc đi vội quá nên quên mất, lần sau, lần sau nhất định sẽ mang tới.
Lâm Linh Tố vẫn không để ý đến hắn, xoay người tiếp tục cầm sắp bút chu sa trên án thư của mình lên, thoăn thoắt viết:
Cửu diệu thuận hành
Nguyên thủy bồi hồi
Hoa tinh oanh minh
Nguyên linh tán khai.
Lý Ngư ghé tới,
- Đây là gì thế?
- Ngươi không nhận ra à?
- Chẳng lẽ là Cửu Tinh Thần Chú?
Hắn là xuất thân phương sĩ, Lâm Linh Tố có đánh chết cũng không tin hắn không nhận ra, liền mặc kệ hắn.
- Chính Kinh Môn chúng ta, đang cần một cái, ở thời điểm mấu chốt cũng có thể giữ được cái mạng nhỏ, ta không khách khí.
Hắn vừa vươn tay, Lâm Linh Tố dùng cái chặn giấy cản lại, Lý Ngư lập tức không lấy được.
- Khà khà, không tiện thì thôi.
Lâm Linh Tố tiếp tục vung bút:
Lưu phán vô cùng
Hàng ngã quang huy
Thượng đầu chu cảnh
Giải trệ khoát hoài.
Hắn đưa bút chu sa cho Lý Ngư, nói:
- Nào, để ta kiến thức một chút, cơ sở phương thuật của ngươi.
Lý Ngư cười nói:
- Múa búa trước cửa Lỗ Ban, có thích hợp không?
- Vậy ngươi đi đi.
Lý Ngư vội vàng nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ, lão Lâm này cái gì cũng tốt, chỉ là không biết giả bộ hồ đồ.
Hắn bình tâm tĩnh khí, mắt hơi nhắm lại, sau đó đề bút viết nốt một câu cuối cùng của Cửu Tinh Thần Chú:
Đắc trú phi hà
Đằng thân tử vi
Nhân gian vạn sự
Lệnh ngã tiên tri.
Viết xong chữ "tri" Cuối cùng, toàn bộ phù chú sáng rực lấp lánh, không gió tự động.
Lâm Linh Tố vỗ tay nói:
- Tốt, không hổ là truyền nhân của Thái Bình Đạo, tuy tính tình của ngươi nóng vội càn rỡ, nhưng trụ cột rất vững chắc, chắc cũng khổ công không ít hả?
Lý Ngư cười một tiếng, nhớ tới bộ dạng liều mạng đó của mình lúc ở Cự Dã.
Có đôi khi thực sự không phải hắn bốc phét với Kim Liên và Phúc Kim, năm đó hắn còn chăm chỉ hơn cả hai ả này cộng lại.
Có điều chữ hắn viết vẫn có chênh lệch rất lớn với Lâm Linh Tố, dẫu sao hắn là một tu sĩ chủ công ngũ hành, phụ tu phòng trung, mà Lâm Linh Tố lại chủ công linh phù, phụ tu kim đan.
Lâm Linh Tố đánh ra thần chú, gia trì lên trên đại trận Nguyên Diệu Sơn của mình, giữa ban ngày, trên đại trận lờ mờ có cửu tinh lấp lánh.