Nam Cương, cái tên này Lý Ngư đã không chỉ nghe thấy một lần.
Nhìn từ trên bản đồ, nơi đó rộng lớn vô cùng, còn lớn hơn lục triều cộng lại.
Hơn nữa ở vùng rừng rậm trải rộng đó, trên thổ địa đầm nước, có đủ loại chủng tộc kỳ lạ, còn có Vu cổ chi thuật khó lòng phòng bị.
Núi cao, sông lớn, Thánh Nữ, dị tộc, Vu sư, Cổ Vương.
Từng cái tên mới lạ, hoàn toàn là một thế giới khác với lục triều.
- Vì sao Liệt Hỏa Quyết lại lưu lạc đến Nam Cương?
Lâm Linh Tố cười nói:
- Cái này thì khó nói lắm, Nam Cương đó trong đời là phải đi một lần.
Lý Ngư nhìn hắn một cái, lão Lâm lộ ra vẻ mặt hoài niệm, cái này ở trên người hắn là rất hiếm thấy, không khỏi cười nói:
- Chẳng lẽ Cung chủ ở Nam Cương có chuyện xưa người cũ gì à, khiến ngươi khó có thể quên được, trằn trọc ngày đêm?
- Tiểu tử ngươi ngay cả ta cũng dám trêu!
- Gấp rồi, ngươi gấp rồi, ta thấy tám thành là thật.
Lâm Linh Tố lười chẳng muốn tính toán với hắn, xoay người ngồi lên bồ đoàn, tiếp tục luyện đan.
Nhưng khóe miệng lại không nhịn được cười một tiếng, không biết là nghĩ tới chuyện gì.
Lý Ngư giơ tay lên, nhìn ấn ký màu đen trên tay, hiện giờ lại lớn hơn một chút.
Buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ, hắn đều sẽ dùng dây thừng đo kích thước, tuy biến hóa rất nhỏ, nhưng nó quả thật là mỗi ngày đều đang to ra.
Bất kể là nguyên rủa phiền lòng này hay là Liệt Hỏa Quyết mê người đó, xem ra Nam Cương là mình không đi không được rồi.
Lý Ngư muốn chào hỏi, lại thấy Lâm Linh Tố đang nhắm mắt lại luyện đan, liền yên lặng lui.
Không khí của Nguyên Diệu Sơn vĩnh viễn đều là tươi mát như vậy, chỉ là đỉnh núi hơi cao, luôn có một cỗ lãnh ý.
Tuy người tu đạo không sợ đông hạ nóng lạnh, nhưng Lý Ngư vẫn cảm thấy tông môn của mình tốt hơn.
Nó càng thấp, cách thế tục nhân gian càng gần, cũng có khí tức khói lửa nhân gian.
Lý Ngư thích nhân gian, càng thích khí tức khói lửa hơn, chỗ cao thì lạnh, cũng cô độc.
Hắn duỗi hai tay, ướn ngực, nhảy lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, đi xuống dưới núi.
Đường xuống núi của Thần Tiêu Cung rất dốc, cũng rất hẹp, bởi vì Lâm Linh Tố hy vọng đệ tử tu luyện trong sơn môn, cho dù muốn xuống núi cũng phải ngự không mà đi.
Cũng may Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đi rất vững, vó ngựa linh hoạt, thậm chí không có xóc nảy bao lớn.
Đi đến dưới sơn môn, không ngờ cũng có một con ngựa đang đỗ, một thư sinh dắt ngựa, lưỡng lự trước sơn môn.
Thắt lưng thư sinh dắt một thanh kiếm, nhìn cách ăn mặc thì không giống như là y quan của Đại Tống, Lý Ngư vốn định vòng qua, thư sinh lại phát hiện ra hắn trước.
- Chính Kinh tiểu đạo trưởng.
Thư sinh vẫy tay nói:
- Sao tiểu đạo trưởng lại ở đây?
- Không có gì cả, ta đi dạo thôi.
Lý Ngư cười cười, nói:
- Là Lục Bá Ngôn à, tới đây có việc gì à?
Lục Tốn nắm roi ngựa, nói:
- Muốn đến bái phỏng Quốc sư, nhất thời không biết thông báo thế nào.
Lý Ngư nhìn nhìn, dưới sơn môn có nhà cỏ không người, tiểu muội muội xinh đẹp thủ sơn môn đó không biết đi đâu rồi.
- Ngươi tới có chút không khéo rồi, Quốc sư hắn đang luyện đan.
Lục Tốn gật đầu,
- Vậy không quấy rầy, nghe nói tiểu đạo trưởng đã khai tông lập phái, có thể cho tại hạ tới xem một chút không?
- Nếu không chê thì đi theo ta.
Hai người đều lên ngựa, Lục Tốn nhìn bạch mã của Lý Ngư, kinh thán:
- Đại Uyển Lương Câu thuần khiết quá.
Lý Ngư cười nói:
- Đây là Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, tọa kỵ của vương tử Nữ Trinh, bị người ta đánh cắp ra, trên đường gặp ta, cứ nói cái gì mà ngựa báu phải phối với anh hùng, cứ đòi cho ta. Ta chối từ mãi, tiếc rằng người đó dùng cái chết để bức ép, để không làm tổn thương tới tính mạng người ta, ta chỉ đành nhận lấy.
- Không ngờ lại có chuyện lạ như vậy?
Lục Tốn nhịn cười nói:
- Người trộm ngựa nhãn quang tốt thật, nhìn người, nhìn ngựa đều rất chuẩn.
Lý Ngư cưỡi trên ngựa, mặt đỏ lên, Đoạn Cảnh Trụ lúc trước muốn hại mình, bị mình và Tiểu Kim Liên phản sát. Sau đó lại giết Úc Bảo Tứ, cuối cùng mới có được thớt Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử này. Nếu hắn biết mình nói như vậy, chắc có thể tức tới chết rồi còn sống lại.
Kỳ thật trong ba nước, có rất nhiều kỳ văn dị sự, chính là được truyền ra như vậy. Đương sự thổi phồng thêm một chút, truyền tới nhiều người, cũng thành việc thật.
Lục Tốn ở phía sau, nhàn nhã cưỡi ngựa, thấy hắn vung roi, lại một mực không hạ xuống.
Lý Ngư cố ý vỗ vỗ cổ Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, ngựa báu thông linh, đẩy nhanh tốc độ.
Hắn quay đầu lại nhìn, Lục Tốn vẫn nhàn nhã đi theo mình, không hề bị kéo giãn cự ly.
Tiểu tử này cũng có nghề.
Lý Ngư cũng mặc kệ hắn, để mặc Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy như điên về sơn môn.
Ở cửa vẫn có rất nhiều người, nhưng lần này lại ít hơn lần trước rất nhiều, dưới sự kiểm tra của người nhỏ thủy linh, đã đào thải một số lớn người tới góp vui.
Nhất là những kẻ ăn chơi trác táng, cơ hồ đều đến thử một lần.
Còn cách một đoạn cự ly, thanh âm của Lục Tốn giống như hai người đang nói chuyện mặt đối mặt, truyền tới lỗ tai Lý Ngư,
- Quý tông môn đúng là hưng thịnh thật.
- Bình thường thôi.
Lý Ngư không có bất kỳ hảo cảm gì với người Đông Ngô, ngoại trừ Đại Kiều.
Chủ yếu vẫn là vì ở Đông Ngô, bọn họ bị người ta chơi một vố, nhất là Chu Du.
Sau khi vào sơn môn, Hoàng Tín canh giữ ở cửa chắp tay với Lý Ngư, Lý Ngư gật đầu bảo hắn tiếp tục.
Lục Tốn nhìn một vòng, lấy làm lạ nói:
- Quý tông môn là đạo giáo, vì sao kiến trúc, sân vườn này lại hơi có chút khí tượng Phật môn.
- Nhãn quang của Lục Bá Ngôn tốt thật, nơi này vốn là Đại Tướng Quốc Tự, đáng tiếc bọn họ cấu kết với tặc nhân Minh Giáo, ý đồ tạo phản, bị bệ hạ trấn áp. Lúc ấy ta ra một chút sức mọn, bệ hạ luận công ban thưởng, ban Đại Tướng Quốc Tự này cho ta.
Lục Tốn kinh thán nói:
- Tống Chủ hào phóng quá.
Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, hào phóng cái rắm, ta giúp hắn lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, tiền triều đình Đại Tống lấy được đủ cho quân thần bọn họ tiêu xài mấy chục năm.
Thánh địa Phật môn này đúng là quá có tiền, tích lũy mấy trăm năm, còn giàu có hơn cả một vương triều.
Lý Ngư không có tâm tình cùng hắn đi dạo ở sơn môn, liền cười hỏi:
- Ta tìm người tiếp Lục Bá Ngôn đi dạo ở sơn môn nhé?
- Không cần, uống mấy ngụm nước rồi ta phải trở về.
Lục Tốn cười bảo.
Lý Ngư từ lần đầu tiên gặp hắn, người này mỗi ngày đều cười ha ha, nhìn qua thì cả người lẫn vật đều vô hại, rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Đáng tiếc Lý Ngư bị Đông Ngô lừa cho sợ rồi, một mực khá là cảnh giác đối với hắn, nhìn hắn cười lại càng giống tiếu lí tàng đao hơn.
Nếu so sánh, Lý Ngư rất nhanh đã loại bỏ cảnh giác với Khương Duy, còn động tâm tư thật lòng kết giao.
Chính bởi vì Khương Duy vừa ra sân đã cứu mình một mạng, hơn nữa làm việc chính phái, ghét ác như thù, cho nên mới nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Lý Ngư dẫn theo hắn tới viện tử của mình, ngồi xuống trước bàn đá dưới một gốc đại thụ.
Vừa ngồi xuống, một đã bưng trà đi tới, Lục Tốn hơi nhìn một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
- Cám ơn cô nương.
- Vì sao hắn lại cám ơn ta?
Tần Khả Khanh nghi hoặc nghiêng đầu, hỏi Lý Ngư.
Lý Ngư cười nói:
- Bởi vì ngươi bưng nước trà tới cho hắn.
- Nhưng ta cũng bưng cho ngươi, sao ngươi không cám ơn ta?
Tần Khả Khanh tiếp tục hỏi.
Lý Ngư vỗ tay nàng ta, cười nói:
- Bởi vì chúng ta là người một nhà.
Tần Khả Khanh gật đầu, cái hiểu cái không, vẫn cười ngọt ngào với Lý Ngư.
Lý Ngư muốn cho nàng ta ra ngoài thường xuyên, để làm quen với đạo lí đối nhân xử thế, đây là yêu tinh từ gốc tình hoa tu thành, tỉnh tỉnh mê mê, tuy có linh trí, nhưng không hiểu nhân tình.
Tần Khả Khanh đi rồi, Lục Tốn nói:
- Hiếm có ghê!
Lý Ngư hỏi:
- Hiếm có gì?
- Tình hoa thành tinh, cơ duyên của cô nương này không tầm thường, nhất định là sinh ra ở nơi nhật tinh nguyệt hoa không ngừng, thiên địa linh khí nồng đậm, mới có tinh quái chung linh dục tú như vậy mở linh trí. Loại địa phương này, trừ tinh quái ra, cũng thường có thiên địa chí bảo.
Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, cho dù có, khẳng định cũng bị lão Lâm lấy rồi, đây là cơ duyên của hắn, Lý Ngư không ghen tị chút nào.
Khanh Khanh giống như cũng ở bên kia Nam Cương, xem ra nơi đó, đúng là nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại. Tả Từ mấy lần gặp đại cơ duyên, cũng là ở Nam Cương, mới có chuyện hắn tu thành Kim Đan Đại Đạo hôm nay.
- Ở Biện Lương được chứ?
Lý Ngư thuận miệng hỏi.
Lục Tốn rót một ly trà, thổi thổi nhiệt khí,
- Cũng coi như là thuận lợi, nếu không có bất ngờ gì, tháng này Cam Ninh tướng quân có thể suất binh tiến vào Thanh Khê Sơn.
Lý Ngư nhướng mày, rất nhanh lại khôi phục bình thường, một đôi quân thần Triệu Cát và Thái Kinh này vẫn mời ngoại binh bình loạn.
Đây đâu chỉ là tối kỵ của binh gia, quả thực chính là tối kỵ của quốc gia.
Một triều đình, nếu ngay cả cường đạo của mình cũng không thể tiêu diệt, còn cần ngoại viện, đả kích đối với lòng dân mà nói là rất to lớn.
Dân chúng sẽ hoài nghi triều đình này có thể bảo hộ bọn họ hay không, có thể bảo hộ bản thân hay không.
- Phương Tịch này, còn cả Minh Giáo của hắn, đều không tầm thường, dưới trướng hắn có mấy viên đại tướng, bản sự siêu quần, ngàn vạn lần đừng bởi vì hắn là cường đạo mà khinh thường hắn.
Bộ dạng Lục Tốn rất nghiêm túc, gật đầu nói:
- Cam Ninh chính là đại tướng Đông Ngô, chắc hẳn sẽ không khinh địch liều lĩnh.
Còn có một điểm Lục Tốn không nói, Cam Ninh cũng xuất thân cường đạo, hơn nữa còn là cự khấu.
Lúc hắn còn thiếu niên làm xằng làm bậy ở địa phương, tụ tập một đoàn thiếu niên, tạo thành cừ sư (quân đoàn trên kênh) cướp đoạt tài vật thuyền qua lại, nhân xưng là Cẩm phàm tặc.
Khi Thanh niên thì hoàn toàn tỉnh ngộ, dừng cướp bóc, bắt đầu đọc sách, trong mấy năm ngắn ngủi đã đọc hết Chư Tử, xuất khẩu thành thơ, sau đó vào thể chế, làm một quận thừa.
Bản thân hắn từng làm cường đạo, có thể nói là biết người biết ta, hơn nữa am hiểu nhất chính là thuỷ chiến.
Lý Ngư vẫn muốn moi vài câu hữu dụng, hỏi:
- Một khi đã như vậy, xem ra rất nhanh thôi Phương Tịch sẽ bị tiêu diệt, quý quốc bình xong Phương Tịch tính lúc nào thì triệt binh?
- Đương nhiên là lập tức triệt binh, dĩ nhiên nếu Đại Tống có cần, ở thêm một thời gian cũng không phải không được.
Quả nhiên là lòng muông dạ thú, trong lòng Lý Ngư cười lạnh một tiếng, Tôn Quyền và Chu Du, nhìn thấy địa bàn này chắc là thèm tới chảy nước miếng rồi, bọn họ nỡ triệt binh sao?
Cái này không phải giống như Lưu Chương mời Lưu Bị vào Thục à, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Lục Tốn nhìn ra được Lý Ngư không tập trung, đứng dậy cáo từ.
Lý Ngư bảo Thời Thiên đưa hắn xuống, trong sơn môn nhận một số lớn đệ tử mới, đang được Dương Chí và Lý Tuấn phân công đến dưới tay người có chút tu vi, làm đồ đệ của bọn họ.
Nhóm người thứ nhất của Chính Kinh Môn cơ hồ đều phục dụng Linh Đan của Lâm Linh Tố, lại thêm một số công pháp, chậm rãi bước vào hàng ngũ tu đạo.
Trong đó cao hứng nhất không ngoài Chu Vũ, bản thân hắn vô cùng khát khao được tu đạo, hiện giờ xem như đã được toại nguyện.
Lục Tốn đi rồi, Lý Ngư ngồi dưới tàng cây, trầm tư.
Cam Ninh đi đánh Phương Tịch, như vậy Tống Giang thì sao? Lương Sơn thì sao?
Khi mình rời khỏi Cự Dã, bọn Tiều Cái đã lên Lương Sơn, Tống Giang vẫn là một áp ti của huyện Vận Thành.
Không biết hắn đã giết Diêm Bà Tích chưa?
Cho dù giết rồi, Vương Anh, Yến Thuận và Trịnh Thiên Thọ của Thanh Phong Trại đều bị mình giết, hắn ở Thanh Phong Trại sẽ không bị cướp.
Vậy hắn sẽ không bị phu nhân của Lưu Cao chỉ điểm, cũng sẽ không làm hại cả nhà Tần Minh cả nhà hết, cũng không thể dụ dỗ Hoa Vinh.
Như vậy Tống Giang có giết Diêm Bà Tích hay không, hắn vẫn không lên được Lương Sơn.
Lý Ngư nghĩ tới to cả đầu, vừa hay Thời Thiên trở về, cười bảo:
- Sư phó, người đã tiễn bước rồi.
- Ngươi tới vừa hay, ta có một việc, muốn ngươi đi làm.
Thời Thiên lập tức ưỡn ngực,
- Sư phó cứ phân phó.
- Ngươi tới huyện Vận Thành phủ Tể Châu một chuyến, giúp ta điều tra mấy người.
Lục Tốn trở lại Hồng lư tự, rất nhanh có người đi lên, dắt ngựa của hắn.
- Hôm nay ngươi tới Nguyên Diệu Sơn, có gặp Lý Ngư không?
- Ừ, hắn quả nhiên từ trên núi đi xuống, ta nói dối là đi bái phỏng Lâm Linh Tố, theo hắn đến Chính Kinh Môn.
Sau khi Lục Tốn ngồi xuống, nghiêm giọng nói:
- Hắn hình như hiểu biết một chút về kế hoạch của Đô đốc, tuy trong giọng nói đã cực lực che giấu, nhưng ít nhiều vẫn có chút ghi hận Đông Ngô chúng ta.
Một quan văn đi theo Đông Ngô cười nói:
- Tuy kế sách của Đại đô đốc không phải là nhằm vào hắn, nhưng hắn quả thật là bị vạ lây, chẳng trách hắn lạighi hận trong lòng. Có điều người này ở triều đường Đại Tống không được tính là nhân vật trọng yếu, không cần quá lo lắng.
- Ài, ta luôn cảm thấy, cố cướp Giang Nam Đạo, có chút không thỏa đáng, ít nhất thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Lục Tốn đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ thành thục ổn trọng không tương xứng với tuổi tác của hắn,
- Gây thù hằn quá nhiều, chỉ sợ không tốt.
- Đại đô đốc là hạng người gì, khẳng định đã sớm cấn nhắc vô cùng chu toàn, chỉ là không nói với chúng ta mà thôi.
Lục Tốn nhìn vẻ mặt tự tin của bộ thuộc, cười khẽ cúi đầu.
Văn quan võ tướng của Đông Ngô, đều vô cùng tín nhiệm Đại đô đốc, gần như là mù quáng nghe theo.
Lục Tốn cảm thấy như vậy cũng không tốt, hắn không nghi ngờ sự trung thành của Đại đô đốc đối với Đông Ngô, nhưng nghe hai bên thì rõ, chỉ nghe một phía, một người có lợi hại tới mấy cũng không thể chu đáo.
Nếu gia đinh bình thường mù quáng nghe theo Gia chủ như vậy, có thể sẽ không có sai lầm lớn gì, thậm chí là có nhiều lợi ích.
Nhưng đối với một triều đình quốc gia mà nói thì tuyệt không phải chuyện tốt.
Một khi Đại đô đốc có tính toán sai lầm, có thể sẽ ảnh hưởng đến quốc vận của triều đình xã tắc, như vậy thì đúng là quá đáng sợ.
Hôm nay Lục Tốn đi gặp Lý Ngư, chính bởi vì trên đường từ Kiến Nghiệp về Biện Lương, Lục Tốn phát giác ra sự bất mãn của Lý Ngư.
Hắn có chút sợ Lý Ngư sẽ lên triều đường Đại Tống, ngăn cản Ngô binh vào Tống, cho nên cố ý đi thăm dò một chút.
Lý Ngư cảm thấy mình một mực đang nói suông, kỳ thật đó đều là Lục Tốn muốn nói cho hắn nghe, ngược lại là hắn trong lúc nói chuyện phiếm, đã bị Lục Tốn nhận định sẽ không nhúng tay.
Lục Tốn thầm lắc đầu, không nghĩ chuyện Đại đô đốc nữa, lúc này Đông Ngô bền chắc như thép, cũng có chút sùng bái Chu Du.
Mình không muốn dẫn tới phiền phức cho gia tộc, cho nên hắn sẽ không đi vạch trần loại nguy hại của tín nhiệm mù quáng này đối với xã tắc.
Nhưng hắn cũng sẽ không thay đổi bản thân, hắn vẫn có chủ kiến của riêng mình đối với tất cả mọi chuyện.
Cho dù mệnh lệnh là Đại đô đốc đưa xuống, mình cũng sẽ suy nghĩ là có đúng hay không, có lợi hay hại gì không.
Trong lòng Lục Tốn thầm nghĩ: Lần này Cam Ninh tới Thanh Khê Sơn, sẽ không quá dễ dàng.