Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 161: Chí âm

Chương Trước Chương Tiếp

Đói mặt với Lữ đại tiểu thư tự đòi chức vụ, Lý Ngư cười không khép miệng lại được.

Đây chính là chiến lực chủ của Chính Kinh Môn, tuy cừu nhân hơi nhiều một chút, nhưng những cừu nhân đó của Lữ Bố, cơ hồ toàn bộ đều không ở Đại Tống.

Đời này của Lữ Bố, giết người đúng là quá nhiều, chỉ tính nghĩa phụ thôi hắn đã giết vài người rồi, có thể nói là cừu gia khắp nơi.

Lý Ngư trải qua quan sát trong mấy ngày nay, Lữ Linh Khởi này đáng tin hơn cha nàng ta rất nhiều, không giống như là người thay đổi thất thường.

Trừ nghiện rượu ra thì không có thói xấu gì cả.

- Lữ đại tiểu thư cũng muốn đan dược này à?

Lữ Linh Khởi nhìn, lắc đầu nói:

- Không, ta ăn cái này cũng vô dụng.

Lý Ngư cười nói:

- Vậy cho đại tiểu thư một chức vụ Tửu chấp sự, phụ trách đánh giá rượu ngon của tông môn chúng ta nhé.

Mắt Lữ Linh Khởi sáng lên, liếm môi,

- Nghe thì không tồi, cái này đi.

Đoản Bối gãi gãi đầu,

- Thế không phải chỉ uống rượu à?

- Ngươi có ý kiến à?

- Không không.

Kê Lão túm Tam đệ của mình, cười bồi nói.

Bị hai người bọn họ ồn ào như vậy, người ở đây đều bật cười.

Lý Ngư nhịn cả nửa ngày, cũng cười ha ha.

Lữ Linh Khởi cùng cười to với mọi người, toàn bộ Chính Kinh Môn tràn ngập không khí khoái hoạt.

Tông môn thành lập, cả nhà đều vui, là một khởi đầu tốt.

Thường thường một đoàn thể ở giai đoạn sáng lập, lòng người khá là đơn giản, là chân thành nhất khoái hoạt nhất.

Trước mắt xem ra, Chính Kinh Môn cũng vậy, hiện tại trên dưới đều hoà thuận vui vẻ, mọi người hoà hợp êm thấm.

Lý Ngư xua tay, nói:

- Hoàng Tín, ngươi ở chỗ sơn môn, thu nhận đệ tử. Phải thân gia trong sạch, có thể đưa ra chứng minh thân phận, thà tư chất thấp một chút, cũng đừng nhận người nhỏ kẻ lai lịch không rõ ràng.

Hoàng Tín gật đầu, Đại Tống có chế độ hộ tịch rất hoàn thiện, xuất thân lai lịch nhìn cái rõ ngay.

- Chúng ta trước tiên dốc lòng tu đạo, đợi cho tới khi tu luyện gặp bình cảnh, sẽ đăng ký ở tông môn, sau đó ra ngoài du lịch. Trong lúc này nếu có người thích hợp, cũng có thể thu làm đệ tử, khai chi tán diệp cho bổn môn.

Lý Ngư tự thấy cũng coi như là chu toàn, gật đầu, mình chiếm địa bàn của Đại Tướng Quốc Tự, hiện giờ bốn chữ Đại Tướng Quốc Tự, còn lại một chữ "Đại".

Tông môn của bọn họ đúng là chiếm diện tích quá lớn, nhận nhiều đệ tử một chút cũng có thể chứa được.

Bằng không gia nghiệp lớn như vậy, lại chỉ có một nhúm người, chỉ là thu dọn phòng ở, quét dọn cành khô lá héo, cũng mệt chết người rồi.

Lý Ngư vung tay, hội nghị toàn thể đầu tiên của một tiểu tông phái trong lục triều, cứ như vậy tuyên cáo kết thúc.

Lý Ngư chắp tay sau lưng, đi đến hậu viện, hôm nay Đại Kiều không ra, hơn phân nửa là da mặt mỏng, có chút ngượng ngùng.

Lý Ngư thấy một đóa mẫu đơn ở ven đường, nở rất đẹp, sau khi ngắt lấy, cầm trong tay, chuẩn bị đi gặp Đại Kiều.

Đột nhiên, Tiểu Kim Liên từ trong góc đi ra, mắt hơi trừng lên, tỏ vẻ rất kinh ngạc,

- Lý Ngư ca ca, sao ngươi lại ở đây?

- Ờ, không phải mấy ngày trước đầm nước trên đỉnh núi sụp đổ à, ta đến xem thử, nơi này có cần tu sửa hay không.

Tiểu Kim Liên lập tức cười hì hì tiến lên, nhìn hoa trong tay hắn, kinh hỉ nói:

- Hoa đẹp quá, có thể cho ta không?

- Cầm đi.

Tiểu Kim Liên lập tức giật lấy, lông mày cong cong, mắt chớp chớp, cực kỳ, đáng yêu

- Cám ơn Lý Ngư ca ca.

Nàng ta sôi nổi đi lên trước, nắm cánh tay Lý Ngư, thịt mềm đã rất có quy mô cọ cọ lên cánh tay hắn, cười nói:

- Lý Ngư ca ca, ta có một phù học mãi không được, ngươi dạy ta được không?

Lý Ngư nhìn viện tử của Đại Kiều ở phía sau, thầm thở dài trong lòng, hôm nay là không đi được rồi, bị cô gái nhỏ này cuốn lấy rồi.

Hiếm có nàng ta lại hiếu học như vậy, Lý Ngư cũng không muốn phá hỏng tính tích cực của nàng ta, mỉm cười gật đầu nói:

- Phù gì?

- Lạc Phiên Chú!

- À, là cái này á, quả thật có chút độ khó. Ngươi gọi cả Phúc Kim tới, nhân lúc nàng ta cũng có mặt, ta dạy cho các ngươi một chút.

Trong viện, Đại Kiều đã sớm nghe thấy thanh âm của Lý Ngư, nàng ta từ khe hở cửa sổ nhìn thấy hắn hái một đóa hoa ở đó cười ngây ngô, trong lòng vừa xấu hổ vừa vui mừng.

Vội vàng cúi đầu vào gương, chải tóc, bôi một chút son. Hơi do dự một chút, lại kéo áo xuống, để lộ ra xương quai xanh và gáy ngọc giống như tuyết, cười đắc ý.

Đáng tiếc, trời không hề đo phong vân, sau đó nàng ta liền nghe thấy đối thoại của Tiểu Kim Liên và Lý Ngư, không khỏi có chút thất vọng, tức giận nhảy lên giường.

Cổ tay nàng ta khẽ động, giữa ngón tay một con hạc giấy nhỏ xuất hiện, đây là công pháp gia truyền của Kiều gia bọn họ, hạc giấy bay vòng quanh đầu ngón tay nàng ta, nhẹ nhàng múa lượn, tán gẫu để giải sầu.

Bình thường là truyền nam không truyền nữ, nhưng thiên tư của tỷ muội Đại Tiểu Kiều thực sự là quá tốt, hơn nữa Kiều lão lại không có nhi tử, đành phải truyền cho nữ nhi.

Vốn định tuyển con rể tới ở rể, gả cả hai nữ nhi cho hắn, sau đó kéo dài hương khói cho Kiều gia.

Đáng tiếc trời không toại lòng người, Tôn Sách dẫn binh công thành, Kiều lão đến thủ thành chết trận.

Sau khi thành phá, Đại Tiểu Kiều thanh danh lừng lẫy cũng bị Tôn Sách và huynh đệ Chu Du của hắn chiếm lấy.

Đại Kiều tỷ muội từ nhỏ tu luyện, làm ít công to, cảnh giới mà tổ tông của bọn họ mất cả đời mới có thể chạm tới, bọn họ lại từ rất nhỏ đã đạt được.

Nhất là Tiểu Kiều, Đại Kiều ở một mặt này không quá ham thích. Tiểu Kiều lại vô cùng khắc khổ chăm chỉ, cảnh giới còn lợi hại hơn Đại Kiều một chút.

Vừa nghĩ tới muội muội vung tiểu quyền đầu, lời thề son sắt nói sẽ bảo vệ mình, khóe miệng Đại Kiều lại không nhịn được mà nở một nụ cười.

So sánh với muội muội, nàng ta là người rất bảo thủ truyền thống, nội tâm nàng ta có khuynh hướng muốn tìm một nam nhân cường đại, để hắn đến bảo hộ mình mới là chính đạo.

Nàng ta nghĩ nghĩ, đột nhiên cửa sổ khẽ động, Lý Ngư lại lẻn vào.

Đại Kiều kinh hỉ nói:

- Không phải ngươi đi rồi à.

Nói đến một nửa, mới phát hiện như vậy chẳng phải là bại lộ chuyện mình nhìn trộm bọn họ sao, Đại Kiều vội vàng ngậm miệng lại.

Lý Ngư cười có chút gian trá, hai tiểu nha đầu đó đã sớm học xong, mình dứt khoát để lại một thân giả, ở đó nhìn bọn họ tu luyện, bản thân thì lén lút tới tìm Đại Kiều.

Hai người bọn họ ôm nhau, không biết Lý Ngư nói gì bên tai Đại Kiều, khiến mặt nàng ta đỏ ửng, giận dỗi quay đầu đi, môi hơi mím lại. Trên giường thêu khăn trải giường trắng ngần, màn vải hồng nhạt tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, khiến tâm thần người ta an bình.

Lý Ngư cười nói:

- Ta thấy ngươi hình như có tâm sự.

- Ngươi có thể nhìn ra à?

Đại Kiều quay đầu lại, nhìn Lý Ngư.

- Đó là đương nhiên.

Hai người vừa xác lập quan hệ, là lúc tình cảm liên tục được hâm nóng, chỉ hơi quan tâm một chút là có thể khiến Đại Kiều ấm cả một ngày.

Nàng ta buồn bã nói:

- Vừa rồi nhớ tới chuyện lúc nhỏ, có chút nhớ tiểu muội.

Lý Ngư cười ha ha,

- Khi ta tới Đông Ngô, từng gặp Chu Du, nói thật, ta không thích hắn một chút nào.

- Ta cũng vậy.

Trong ánh mắt Đại Kiều lộ ra một tia chán ghét, nói:

- Ta hận không thể băm thây hắn thành vạn mảnh.

Lý Ngư ngạc nhiên,

- Đây là vì sao?

Đại Kiều có chút cảnh giác nói:

- Ngươi hỏi cái này để làm gì, ngươi đừng vì ta mà đi chọc hắn, người đó rất lợi hại, hơn nữa chó săn bên cạnh cũng nhiều.

Lý Ngư càng nghe càng mơ hồ, sao Đại Kiều lại có thành kiến lớn như vậy với muội phu của mình.

- Chu Du, sao hắn lại chọc tới ngươi?

Đại Kiều oán hận nói:

- Chúng ta ở Lư Giang Hoản thành, là vọng tộc địa phương, một năm đó Tôn Sách và Chu Du dẫn theo binh mã tới Hoản thành.

- Kiều gia chúng ta tự nhiên phải thủ thành, bị đám người này cơ hồ là diệt tuyệt, bọn họ còn bắt tỷ muội chúng ta, coi làm hàng hóa chia nhau.

Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Đại Kiều vẫn phẫn hận như vậy, có thể thấy được chuyện năm đó đã mang tới cho bọn họ thương tổn bao lớn.

Lý Ngư vừa nghe vậy, cả kinh tới rớt cả cằm, thì ra Đại Tiểu Kiều là có chuyện như vậy.

- Vậy ngươi còn tìm mộ Vu Cát làm gì.

Đại Kiều gõ một cái lên đầu hắn, bĩu môi bất mãn nói:

- Ngươi nghĩ gì thế, tỷ muội chúng ta là sinh ra vào năm âm tháng âm giờ âm khắc âm, ai cũng nói chúng ta là Thiên Sát Cô Tinh, khắc thân, khắc phu, khắc con cháu, cách nói này càng được lan truyền, đều là chuyện tốt mà đệ đệ đó của hắn làm!

- Tôn Sách và Chu Du đều tự xưng anh hùng, đoạt lấy chúng ta lại không dám làm chuyện đó, còn không phải là nhát như chuột à, thế ta mới nói là Giang Đông toàn là một ổ chuột nhắt.

Trong đầu Lý Ngư ong ong, vẫn đang tiêu hóa tin tức này, đột nhiên ôm lấy bả vai Đại Kiều, nói:

- Tỷ tỷ.

Mặt Đại Kiều đỏ lên, trợn mắt, lập tức lại cười đỡ mặt Lý Ngư, hôn một cái lên môi hắn.

Trong lòng Lý Ngư rất vui, nhưng lập tức lại cảm thấy lo âu, ngay cả tên mãng phu Tôn Sách đó cũng không dám, giờ âm khắc âm này chỉ sợ không phải là tin đồn vô căn cứ.

Không khéo thật sự có tà môn.

Hai người nắm tay, nằm trên giường, trầm mặc một lúc.

- Tôn Sách sợ, ta không sợ.

Lý Ngư cố lấy dũng khí nói.

Đại Kiều lòng đầy vui mừng, ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay hắn,

- Ngươi mạnh hơn hắn một vạn lần, nhưng tỷ tỷ không nỡ để ngươi mạo hiểm, chờ chúng ta làm rõ chuyện này rồi tính.

Lý Ngư thầm nghĩ, muốn làm rõ, hơn phân nửa vẫn phải đi hỏi lão Lâmmột câu.

Hắn cười xấu xa hỏi:

- Sau khi làm rõ thì tính thế nào?

Mặt Đại Kiều đỏ lên, đẩy hắn một cái, vừa thẹn thùng chưa được vài giây lại bò tới, cưỡi trên người Lý Ngư, ngón tay ngọc thon dài trắng nõn gẩy cằm Lý Ngư, híp mắt lại cười lạnh nói:

- Rồi tính chuyện tỷ tỷ ăn ngươi thế nào.

Lý Ngư hô to không chịu nổi, quả nhiên ngự tỷ có phong vị của ngự tỷ.

Chính Kinh Môn mở núi thu đồ đệ.

Trong Thành Biện Lương, đã sớm tụ tập một đống người, chờ một ngày này.

Dưới sơn môn, trường hợp đó quả thực còn náo nhiệt hơn khoa cử, phàm là người có điều kiện, đều muốn đến thử vận khí.

Hoàng Tín và Chu Vũ nhìn người khắp núi, nhìn nhau, vẻ mặt đều ngỡ ngàng.

Đây đâu phải nhận người?

- Ngươi đợi ở đây một lát, ta đi xin chỉ thị của Chưởng giáo.

Hoàng Tín nói.

Chu Vũ gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi.

Hoàng Tín đi thẳng tới đỉnh núi, đến phòng Lý Ngư, gõ mấy cái không ai đáp lại.

Hắn đang nhìn xung quanh, Lý Ngư ở sau lưng hắn ho khẽ một tiếng,

- Chuyện gì?

- Chưởng giáo, dưới núi người tới nhập môn quá nhiều, chúng ta nhất thời không biết nên sàng lọc như thế nào?

- Ờ? Nhân khí của Chính Kinh Môn chúng ta cao như vậy sao?

Lý Ngư vui mừng rạo rực nói:

- Đi, theo ta xuống xem.

Hắn mới đi đến trên cầu thang sơn môn, thấy bên dưới người đông nghìn nghịt, lập tức gật đầu,

- Quả thật hơi nhiều.

Hắn đứng trước cầu thang, từ trong con sông dưới núi, múc ra mười người nhỏ thủy linh, to bằng hài tử tám chín tuổi.

Thủy linh chi lực có thể thấm vào cơ thể người, tra xét kinh mạch. Những người muốn ẩn tàng tu vi của mình, trà trộn vào đều có thể bị phân biệt ra.

Dẫu sao hiện tại mình vẫn có một số cừu gia lợi hại, muốn báo thù, gian tế được gài vào bên cạnh đối thủ, chắc chắn là được lựa chọn tốt.

Mọi người nhìn thấy thủ đoạn thần tiên này, không khỏi liên tục kinh hô, ý tưởng muốn vào cửa càng bức thiết hơn.

Lý Ngư nói:

- Những người nhỏ này sẽ thử qua từng người, gật đầu chính là có thiên phú, người khác thì có thể rời đi. Một cửa này, có thể đào thải được bảy tám thành, chọn ra người có thiên phú, các ngươi lại điều tra thân gia của bọn họ một chút, chỉ cần là người trong sạch lương thiện, đều có thể nhận vào trong môn.

Kỳ thật kinh mạch không tốt, chỉ là không thích hợp tu hành công pháp đang thịnh hành, chứ không phải bọn họ hoàn toàn không có cơ hội tu đạo. Đáng tiếc Lý Ngư và Chính Kinh Môn của hắn, đều còn rất trẻ tuổi, không có đủ năng lực giúp bọn họ tu đạo.

Loại người này nếu có cơ duyên thích hợp với mình, cũng có thể tu luyện thành tiên.

Hoàng Tín mừng rỡ, lần này có chủ tâm cốt, biết tiếp theo nên làm như thế nào.

Vừa rồi bọn họ quả thực là không biết làm gì, ngỡ ngàng bối rối.

Lý Ngư thầm nghĩ, khai tông lập phái, quả nhiên không đơn giản như trong tưởng tượng.

Chỉ là một khâu nhập môn xét duyệt này, mình đã phải vội vàng lấy ra một biện pháp có thể thực hành, tương lai mở rộng thêm.

Hắn ở trên cầu thang cao cao trước sơn môn, hồn nhiên không chú ý thấy, trong đám người bên dưới có một bà tử diện mạo xấu xí, đang cười âm hiểm nhìn hắn.

Ánh mắt đó giống như đang nhìn con mồi vậy.

Bà ta chính là Vương bà của Ngự Linh Đường, hiện giờ trong đống người trải khắp núi đồi này, có rất nhiều quân cờ bà ta bày ra.

- Hoạn nô tốt thật.

Vương bà nhìn Lý Ngư, không nhịn được nhỏ giọng nói.

- Năm âm tháng âm ngày âm khắc âm?

Lâm Linh Tố nhìn Lý Ngư, nhíu mày hỏi:

- Ngươi nói thẳng là Đại Tiểu Kiều có phải xong không?

Lý Ngư cả kinh nói:

- Quốc sư làm thế nào mà biết được?

Lâm Linh Tố nói:

- Thân thể chí âm ngày âm khắc âm là hài đồng giáng sinh khi cửu tinh liên châu, tuệ tinh quét qua. Vào lúc này, bình thường có phụ nhân đang mang thai sẽ không sinh. Cửu tinh nối liền một đường, che khuất mặt trời, nếu có người sinh con, như vậy tất nhiên là dương khí không đủ.

- Giang Đông Kiều gia có hai nữ nhi như vậy, chính là thân thể chí âm này, người trong thiên hạ có ai mà không biết.

Lý Ngư hỏi

- Thân thể chí âm có cách giải quyết gì không?

- Có, ngàn vạn lần không thể đụng vào.

Lâm Linh Tố nói:

- Bằng không dương khí sẽ bị hút cạn.

- Thật hay giả thế?

Lâm Linh Tố lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, nhưng Hoàng Đế là nói như vậy.

- Hoàng Đế nào?

Lâm Linh Tố cười nói:

- Hiên Viên Hoàng Đế Đế Hồng thị.

Lý Ngư hít một hơi lạnh, đây chính là một hành gia.

Lâm Linh Tố nói:

- Ngươi đi lại rất gần với Đại Kiều thì ta biết, nhưng cũng phải giữ chừng mực, đừng vì nhỏ mà bỏ lớn. Hiện giờ Đạo môn chính là lúc cần người, chớ có để dính vào một số phiền phức không cần thiết.

Lý Ngư tức giận nói:

- Có biện pháp nào không?

- Không!

Miệng Lý Ngư lẩm bẩm, không biết đang nói gì, nhưng hơn phân nửa không phải là lời hay.

Lâm Linh Tố cũng không tính toán với hắn, nói:

- Ngươi cứ dốc lòng tu luyện, tranh thủ sớm ngày có thể tới Nam Cương, gom đủ Ngũ Hành Thái Bình Quyển, mới là chính sự.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️