Lâm Linh Tố quả nhiên là người thủ tín, ngay tối hôm đó, phái đồ đệ của mình, đưa thứ Lý Ngư muốn tới.
Thần Tiêu Cung ở Đại Tống có địa vị cao cả, trên Nguyên Diệu Sơn, có rất nhiều năng nhân dị sĩ, cũng có rất nhiều công pháp tu luyện.
Người đến mặc một thân đạo bào, râu tóc bạc trắng, nhìn đã rất lớn tuổi, nhưng thanh âm trung khí mười phần.
- Chính Kinh sư thúc đâu?
Thời Thiên không ngờ lão đạo này ngần ấy tuổi rồi, bối phận lại giống như mình, vội vàng trả lời:
- Vừa đi xem rồi, gia sư không ở trong viện tử của mình, sư huynh nghỉ ngơi một chút, để ta đi tìm.
- Miễn đi.
Lão đạo Râu bạc cười nói:
- Ta chỉ là phụng mệnh tới đưa đồ, đưa đến chỗ các ngươi chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn vung tay lên, từ trong tay áo hắn, từng kiện vật phẩm bay ra, xếp chỉnh tề trên mặt đất.
Thời Thiên không nhịn được nhìn tay áo hắn, vô cùng bình thường, lại có thể đựng nhiều đồ như vậy, dùng còn tốt hơn xe ngựa.
Lão đạo để đồ xuống, lại dặn vài câu, sau đó bay lên không mà đi.
Thời Thiên nhìn bóng lưng của hắn, nuốt một ngụm nước miếng, không biết lúc nào thì mình mới có thể ngự không mà đi như hắn.
Nhiều đồ như vậy, một mình mình không chuyển đi được, gọi người khác đến thì lại sợ có người lén lút giấy một hai thứ.
Thời Thiên dứt khoát nằm trên mặt đất, gác chân canh giữ ở đây, chờ Lý Ngư đến.
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngư nhìn thiên ngáp ngắn ngáp dài, cười mắng:
- Ngươi canh ở đây làm gì?
- Sư phó, ngươi tới rồi à! Đây là Quốc sư Thần Tiêu Cung phái người đưa tới, không canh thì đồ nhi lại lo lắng.
Lý Ngư cười cười, nói:
- Ngươi đi gọi mọi người tới đây.
- Được rồi.
Thời Thiên làm việc quả thật rất nhanh nhẹn, rất nhanh mọi người đều tụ tập tới, Chính Kinh Môn nay đã hơn xưa, đã có rất nhiều nhân mã.
Bởi vì chưa thiết lập chức vị, cho nên mọi người đều đứng bên cạnh Lý Ngư không theo thứ tự, nhìn qua thì rất loạn.
Lý Ngư xua tay, nói:
- Mọi người đều ngồi xuống đi.
Mọi người ngồi xuống đất, quây thành một vòng, Lý Ngư đứng ở trung tâm, cười nói:
- Từ hôm nay trở đi, Chính Kinh Môn chúng ta phải đi vào quỹ đạo. Ta dẫn các ngươi bước lên con đường tu luyện, truyền đạo ở ta, ngộ đạo ở chư vị, chúc các ngươi may mắn!
Những lời này của Lý Ngư vừa nghe th không đầu không đuôi, cái này có liên quan tới vận khí, nhưng ở trong lòng Lý Ngư, quan hệ của tu luyện và vận khí quả thực quá lớn.
- Dương Chí!
Một đại hán đứng dậy, ôm quyền nói:
- Dương Chí ở đây.
Lý Ngư từ trong hồ lô , lấy ra một viên đan dược,
- Từ giờ trở đi, ngươi là trưởng lão của Chính Kinh Môn, ban thưởng một viên Linh Đan.
Dương Chí lộ vẻ vui mừng, tiến lên tiếp nhận tiên đan, sau khi vái một cái thì ngồi xuống bên cạnh Lý Ngư.
- Lý Tuấn!
Hỗn Giang Long cũng đứng dậy, chắp tay với Lý Ngư.
Lý Ngư cười nói:
- Từ giờ trở đi. Ngươi cũng là trưởng lão của Chính Kinh Môn ta, lĩnh một viên Linh Đan.
Lý Tuấn cũng cầm tiên đan, ngồi xuống một bên khác của Lý Ngư.
Hai người này đều có công pháp của mình, nhất là Dương Chí, hắn có công pháp thượng thừa Thiên Ba Phủ truyền xuống, không cần mình cho.
Cái thứ tu đạo này, một khi đã bắt đầu, tốt nhất đừng đổi công pháp khác.
Trừ khi là loại như Tả Từ, có thọ nguyên vô tận cung cấp cho hắn tiêu xài, mới có thể năm lần bảy lượt thay đổi.
- Hoàng Tín, Thời Thiên, Sử Tiến, Chu Vũ.
Bốn người đứng dậy, cũng ôm quyền với Lý Ngư.
- Các ngươi là chấp sự của Chính Kinh Môn, phải phụ trách xử lý sự việc trong môn, ban thưởng mỗi người một viên Linh Đan.
Lý Ngư từ trong công pháp, tìm mấy bản thích hợp, phân biệt đưa cho bốn người.
Chu Vũ đột nhiên quỳ gối:
- Chưởng giáo, Chu Vũ một lòng cầu đạo, hy vọng được Chưởng giáo thu làm đệ tử.
Lý Ngư gật đầu, khẽ cười nói:
- Vậy ngươi chính là nhị đệ tử của ta.
Chu Vũ không ngờ lại thuận lợi như vậy, hắn cố lấy hết dũng khí mới dám đứng ra. Lập tức vui mừng quá đỗi, quỳ gối, xem như là bái sư.
Lý Ngư vươn tay ra đỡ hắn lên, để bốn người bọn họ phân biệt ngồi xuống hai bên.
Sử Tiến và Hoàng Tín đều tự có sư phó, tuy nhìn Chu Vũ bái sư, lại không có ý đổi sư phó.
Hoàng Tín là đệ tử của Phích Lịch Hỏa Tần Minh, Sử Tiến còn kinh hơn, hắn là đồ đệ của Vương Tiến.
- Kê Lão, Lung Dương, Đoản Bối.
Ba yêu quái đứng lên, Lý Ngư bĩu môi, ba tên này không ngờ là nắm tay cùng đứng lên.
Hắn ho khẽ một tiếng, nói:
- Ba người các ngươi, có muốn gia nhập Chính Kinh Môn ta không?
Ba yêu quái châu đầu vào nhau, thương lượng một lát, Lý Ngư kiên nhẫn chờ.
- Nguyện ý, chúng ta một mực yêu cầu gia nhập, hơn nữa muốn được chia tiên đan.
Kê Lão nói.
- Tốt lắm, ba người các ngươi là chấp sự Linh Thú Ti của bổn môn, tương lai có yêu nhập môn, đều do các ngươi quản lý.
Kê Lão mừng rỡ, giơ móng gà lên, khen ngợi:
- Không hổ là Chưởng giáo, thật tinh mắt!
Người còn lại Lý Ngư đều không bảo tên, đám người Trần Đạt, Đồng Uy, Đồng Mãnh, Dương Xuân đều được ban thưởng.
Những người này trong Chính Kinh Môn, mỗi người đều chia một viên tiên đan, Lý Ngư nhìn nhìn, trong hồ lô vẫn còn rất nhiều.
Thái Kinh bỏ ra nhiều tiền như vậy, cũng chỉ có được một viên, lão Lâm đối với người trong Đạo môn, đúng là đạt đến một trình độ nào đó, không có gì để nói.
- Từ nay về sau, các ngươi đừng chơi bời lêu lổng nữa, ở trong môn cần cù tu luyện. Nếu tông môn có gì sai khiến, càng phải tận lực mà làm cho tốt. Có câu không có quy củ thì không thành phạm vi, sau này các ngươi, đều phải tuân theo giáo quy của bổn môn, ai không nghe tất phải chịu phạt.
Thần sắc hắn trở nên nghiêm túc lớn tiếng nói:
- Đệ tử bổn môn, không được dùng pháp thuật khi dễ phàm nhân; không được sát hại đồng môn; gặp đồng môn không thể thấy chết mà không cứu; không thể gây sự gây chuyện; Không thể tiết lộ sự vật lớn nhỏ của bổn môn cho người ngoài.
- Tuân pháp chỉ của Chưởng giáo.
Lý Ngư hài lòng nhìn những người trong tông môn của mình, trừ bọn họ ra, còn có Lữ Linh Khởi và Đại Kiều chưa tới.
Hai người này đều có chiến lực rất mạnh, nói tóm lại, Chính Kinh Môn này đã không tính là yếu.
Cách đó không xa, Triệu Phúc Kim và Phan Kim Liên sóng vai ngồi trên tường, chân bó đá qua đá lại.
- Thật quá đáng! chuyện vui như vậy vì sao không gọi chúng ta?
Triệu Phúc Kim có chút bất mãn.
- Chúng ta là Thái Bình Đạo, sư phó của chúng ta tên là Trương Thừa Phong.
Phan Kim Liên kiên nhẫn nói với nàng ta.
- Ngươi từng gặp sư phó chưa?
Triệu Phúc Kim nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Phan Kim Liên lắc đầu,
- Ta chưa gặp bao giờ.
Hai thiếu nữ cùng hai tay nâng má, thở dài.
Ở bên cạnh bọn họ, một tiểu nê nhân nhìn một màn này, gãi gãi đầu, cũng đỡ má ngồi xuống.
Nơi xa hơn, Lữ Linh Khởi ngồi trên nóc nhà, tay cầm một bầu rượu, có chút hứng thú nhìn Lý Ngư ở xa xa.
Lữ Linh Khởi ngẩng đầu uống một ngụm rượu, lẩm bẩm cười nói:
- Thật là thú vị.
Bất kể là như thế nào, phiêu đãng ở lục triều lâu như vậy, chỉ có nơi này mới mang tới cho nàng ta một chút ấm áp.
Đối với Lữ Linh Khởi mà nói, điều này là quá khó có được, nhất là sau khi phụ thân chết.
Nàng ta đứng dậy, nhảy lên, trong chớp mắt đã hạ xuống bên cạnh Lý Ngư.
Lý Ngư đang nói năng bình tĩnh, dạy mọi người nhất định phải chăm chỉ, nỗ lực tu luyện giật nảy mình, tất cả mọi người đều nhìn nàng ta.
Lữ Linh Khởi đứng đó, tỉ lệ chân dài cực đẹp.
Lữ Linh Khởi hất cằm, một đôi mắt hạnh cong như đuôi phượng, nhìn thế nào cũng thấy có cỗ khí thế ngang ngược,
- Chưởng giáo, ta thì sao?