Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 159: Khắc phu

Chương Trước Chương Tiếp

Đại Kiều trở lại tiểu viện của mình, trước tiên tắm rửa một phen, rửa hạt cát trên người.

Sau khi lau khô, khoác một chiếc áo lót, ngồi ở đầu giường, nhìn trên giường lộn xộn, trong lòng nàng ta cảm thấy ấm áp.

Từ nơi này có thể tưởng tượng sự nóng vội của Lý Ngư khi tới cứu mình.

Đại Kiều đi đến cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, phong cảnh của Đại Tướng Quốc Tự quả thật rất đẹp.

Ngoài cửa sổ ráng màu đầy trời, tịch dương chiếu xuống, quạ đen lượn quanh cây, chuồn chuồn bay thấp, thỉnh thoảng có chim én lướt qua, thời tiết cũng mát hơn rất nhiều, xem ra tối nay sẽ có một trận mưa.

Khuê phòng sạch sẽ, không phú quý tinh xảo bằng thuyền hoa trên Biện Hà, nhưng Đại Kiều lại thích nơi này hơn.

Nàng ta đỡ má thơm ngồi trước bàn trang điểm, trong gương là một dung nhan tuyệt mỹ. Mặt mày như tranh, tóc dài rủ xuống, dáng người lung linh, bất kể ai nhìn thấy cũng đều là một loại giai nhân hoàn mỹ từ đầu đến chân.

Đại Kiều vươn ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng vén tóc, mắt nhìn chằm chằm mình trong gương.

Khi nàng ta và muội muội cùng nhau soi gương, luôn thích so đo, tuy bộ dạng của bọn họ rất giống nhau.

Muội muội luôn lộ ra một chút vị đạo tinh ranh láu cá, mà Đại Kiều thì ngây thơ hơn một chút.

- Hắn...

Vừa nghĩ tới Lý Ngư, trong lòng Đại Kiều dâng lên một cỗ tình hoài khó có thể diễn tả bằng lời, khiến nàng ta không nhịn được mà mở miệng cười to, lộ ra mấy phần mềm mại đáng yêu.

Đột nhiên, Đại Kiều lại nhớ tới lời đồn đáng sợ đó, cùng với mình từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh không ngừng gặp cảnh ngộ bất trắc và ký ức cực khổ.

Nàng ta lập tức tâm phiền ý loạn, sợ Lý Ngư cũng sẽ giống như thân nhân của mình.

Đột nhiên, cửa sổ truyền đến tiếng vang nhỏ, một bóng người nhảy vào.

Đại Kiều theo bản năng đứng dậy, đợi khi thấy rõ người đến, trên mặt lập tức trở nên cổ quái.

- Ta đến xem thương thế của ngươi đỡ chưa.

Lý Ngư cười nói.

Bởi vì bị hắn khiến cho giật nảy mình, Đại Kiều vỗ nhẹ bộ ngực no đủ, mắng:

- Vậy vì sao ngươi không đi từ cửa chính mà phải nhảy cửa sổ?

Lý Ngư cười gượng nói:

- Từ nơi này vào nhanh hơn.

Đại Kiều vừa bực mình vừa buồn cười:

- Mặt cũng không rửa!

Nói xong từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay màu đỏ, ném lên mặt hắn.

Lý Ngư nhìn một cái, trong phòng có một cái thùng tắm, vẫn bốc ra nhiệt khí, cười nói:

- Ta tắm rửa ở đây đã.

- Không được!

Còn chưa nói hết, Lý Ngư đã bắt đầu cởi quần áo, hắn đặt đạo bào của mình lên thành thùng tắm.

Bản thân thì thoải mái ngồi trong thùng tắm hình tròn, nhúng ướt khăn tay Đại Kiều ném cho rồi đặt lên trán mình.

Khăn tay này là vật cất bên người nàng ta, cả người được chạm da tuyết qua lớp áo lót, mang theo một mùi thơm thiên nhiên.

Đại Kiều nhìn bộ dạng lười biếng của hắn, thầm nghiến răng, lại không có biện pháp nào, ở sâu trong nội tâm, lờ mờ còn có một tia cảm giác mới lạ và kích thích.

Hai tay Lý Ngư đặt bên rìa thùng tắm, toàn thân thả lỏng, nước ấm thấm qua ngực, sự mệt mỏi một ngày này đã bị quét sạch.

Hắn đầu tiên là toàn lực thi pháp cứu Đại Kiều, sau đó lại diễn thử một chút uy lực của Duệ Kim Quyết với Lâm Linh Tố, toát hết mồ hôi thì không nói, cả người còn đều là cát.

Đại Kiều chân tay luống cuống ngồi bên giường, không biết nên làm gì.

Nàng ta chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy.

Lén lút quay mặt đi, chỉ thấy Lý Ngư chẳng những không hề xấu hổ, còn ở đó ngân nga hát, không biết là tục từ lý ngữ nơi nào, khiến người ta nghe mà mặt đỏ tai hồng.

Ngực hắn... Rất rắn chắc.

Sau khi Lý Ngư tắm xong, từ trong thùng tắm đi ra, xoa xoa người, bọc một đạo bào đi đến bên giường.

Đại Kiều quay lưng lại, ngón tay bối rối vê chéo áo, cả người nóng lên, vành tai giống như mã não.

Lý Ngư nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng ta, Đại Kiều giống như bị muỗi cắn, quay đầu lại,

- Ngươi làm gì thế!

Chỉ là tuy khẩu khí của nàng ta hung ác, mặt lại đỏ bừng, giống như hoa đào.

Lý Ngư ngây ra một thoáng, nói:

- Ta trả khăn lại cho ngươi, làm sao vậy?

- Ngươi mặc quần áo vào đi!

Lý Ngư cười hì hì cũng ngồi xuống giường cạnh nàng ta, mông Đại Kiều giống như là mọc rễ trên giường, thân thể nghiêng ra ngoài, chỗ ngồi lại không xê dịch.

- Ngươi có thể ở dưới đáy hồ nói với ta những lời này, ta rất vui, vui đến sắp nổ tung.

Lý Ngư vừa nói, vừa chậm rãi quàng tay qua vai nàng ta.

Thanh âm của hắn ôn nhu, đánh tan phòng bị của Đại Kiều, thân thể giống như con lật đật, chậm rãi ngả về, cho tới khi nằm trong cánh tay của Lý Ngư.

Lý Ngư chậm rãi cúi đầu, hai người chè khô lửa cháy, hôn lấy nhau, đôi môi ngọt ngào đó vô cùng mềm mại thơm tho.

Lý Ngư tiếp tục thò tay xuống, khi tới phía dưới rốn, Đại Kiều đứng bật dậy,

- Không được, chúng ta không thể như vậy được!

- Vì sao?

Lý Ngư khó hiểu hỏi.

- Tóm lại chính là không được.

Đại Kiều sợ hắn bị thuộc tính "Khắc phu" của mình hại, gấp tới nước mắt trào ra.

Lý Ngư gật đầu bất đắc dĩ,

- Được rồi, ta sẽ không bức ngươi.

Đại Kiều thấy hắn có chút ủ rũ, lại đau lòng, ngồi lại xuống giường, nắm tay hắn, đặt lên trên người mình.

- Ngươi đừng giận ta, ta đáp ứng với ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi.

Lý Ngư nhếch miệng cười cười, ngáp một cái,

- Mệt mỏi quá.

Tịch dương xuyên qua cửa sổ, chiếu vào một góc trong phòng, giường gấm màn rủ đều phủ lên một tầng ánh vàng, đẹp tới tuyệt không chân thật.

Lý Ngư nằm trên đùi Đại Kiều, để mặc nàng ta nghịch tóc mình, trong lòng cảm thấy thoải mái an bình, không ngờ lại chậm rãi thiếp đi.

Đại Kiều nhìn mặt hắn, không xem như quá anh tuấn, có chút bình thường, nhưng khi nhìn vào lại thấy vô cùng thoải mái. Là loại người khiến người ta nhìn một cái là cảm thấy tâm an, có thể tín nhiệm được.

....

Ích Châu, tục xưng Thành đô.

Một đại viện trong thành, không phân rõ là nha thự hay là biệt thự, chung quanh có binh mã thủ vệ sâm nghiêm.

Trong viện, trước một cái bàn nhỏ, Gia Cát Lượng đang xem bản đồ đóng quân.

Một người trẻ tuổi cất bước tiến vào, ôm quyền nói:

- Thừa tướng.

- Bá Ước trở lại rồi à?

Gia Cát Lượng cười dài nói:

- Bá Ước chuyến này vất vả rồi.

- Thừa tướng, Khương Duy vô năng, không dẫn được yêu tinh về.

- Ta đã sớm tính được rồi.

Gia Cát Lượng cười nói:

- Yêu tinh đó lai lịch không rõ, phúc họa không biết, ta là muốn ngươi đi thăm dò tới cùng.

Thần sắc của Khương Duy có chút không đúng, nhìn trái phải, Gia Cát Lượng cười nói:

- Cứ nói đừng ngại.

- Thừa tướng, yêu tinh đó hình như là học...

- Thái Bình Đạo, đúng không?

- Thừa tướng làm thế nào mà biết được?

Bên cạnh Gia Cát Lượng, một văn sĩ cười to,

- Bá Ước, trên đời này có chuyện gì có thể giấu được thừa tướng.

Khương Duy cười cười,

- Ấu Thường nói có lý.

Ánh mắt Gia Cát Lượng thâm thúy, mặt trầm như nước, thầm nghĩ trong lòng: Ta đã tính được rồi, với lực lượng của Thục Quốc, muốn khôi phục xã tắc, phò tá Hán thất, tiền đồ rất ảm đạm. Hiện giờ xuất hiện một yêu tinh, có biến số, hắn đã làm thay đổi rất nhiều đại thế, biến thành có hi vọng, bất kể hắn là ai, đối với Thục Quốc mà nói đều là phúc chứ không phải họa!

Cái thứ thiên cơ này, kéo một sợi tóc đụng tới cả người, hơi lệch lạc một chút, kết quả có thể sẽ là cách biệt một trời một vực.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️