Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 158: Thử xem

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư nuốt một ngụm nước miếng, lời nói của Lâm Linh Tố, chỉ ra công pháp này là có vấn đề.

Ít nhất là không quá may mắn

Theo lời Long Nữ và Cảnh Huyễn, người tu thành Thái Bình Đạo đại thành mỗi một đời, được xưng là Đại hiền lương sư.

Quyển nhập môn của Thái Bình Kinh, trên Thái Bình Thanh Lĩnh Thư viết rõ ràng, tu thành Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, có thể trường sinh bất tử.

Nhưng từ xưa đến nay, không có một Đại hiền lương sư nào còn sống, nghe nói chết còn rất thảm

Đã có bốn quyển, còn biết tung tích của quyển cuối cùng, có cây mây khô để mở một quyển cuối cùng này, nói gì cũng phải thử một chút.

Sau khi ta tu thành, khiến Chính Kinh Môn lớn mạnh, cẩu thả ở trong tông môn, truyền đạo nuôi người, không tranh với đời, chẳng lẽ lại vẫn chết à?

Ha ha, ta không tin.

Lâm Linh Tố liếc xéo một cái, con mắt của Lý Ngư đảo loạn, biểu cảm đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì, liền vỗ vai hắn, an ủi nói:

- Bất kỳ việc gì cũng phải nghĩ tới chỗ tốt, tuy hiện giờ Thái Bình Đạo suy thoái, nhưng mỗi lần xuất thế, đều là kinh thiên động địa, sống oanh oanh liệt liệt một hồi như vậy cũng đáng rồi.

Lý Ngư trợn mắt, lời như vậy mà ngươi cũng nói được à, có đáng không?

Lẻ loi đi tới lục triều, chẳng lẽ chính là để thể nghiệm một phen oanh oanh liệt liệt, trường sinh ở ngay trước mắt, ai không quý trọng thì người đó là vương bát đản.

- Để ta thử Duệ Kim Quyết của ngươi.

Lâm Linh Tố cười dài nói.

Sau khi nói xong, hắn nâng tay trái lên, trong miệng lẩm bẩm. Từ trong thân thể hắn sáu đạo quang thuẫn được vô số phù lục gia trì bay ra, bao bọc lấy hắn.

- Dùng Duệ Kim Quyết phá vỡ thuẫn này đi.

Tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà nhìn tới, buông việc trong tay, chuẩn bị quan sát trận luận bàn này.

Ngay cả Lữ Linh Khởi cũng ngồi trên một hòn đá, mắt không chớp, nhìn hai người trong sân.

Lý Ngư cũng muốn thử một chút, trước kia là rất khó có loại cơ hội này.

- Vậy ta không khách khí!

Cười ha ha, ngón tay khẽ động, để lại một thân giả tại chỗ.

Trên kiến trúc chung quanh, xuất hiện sáu Lý Ngư, chỉ lộ ra một cái đầu, lén lút chuẩn bị ra chiêu.

Lâm Linh Tố tức giận mắng:

- Thử uy lực một chút thôi mà, ngươi lấy ra phân thân làm gì?

Một Lý Ngư trong đó gãi gãi đầu, cười gượng nói:

- Đã quen rồi.

Lâm Linh Tố tức quá mà cười, thằng ôn này đúng là sợ chết sợ tới cực điểm, cẩn thận đến nước này, cũng coi như là một đóa hoa lạ.

Tuy có chút xấu hổ, nhưng Lý Ngư không hủy bỏ phân thân, nếu đây thật sự đã thành một thói quen, Lý Ngư quyết định vĩnh viễn bảo trì thói quen này.

Cẩn thận, luôn đúng.

Ngươi có thể uổng phí chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần, chỉ cần có một lần dùng được, đó chính là đáng.

Ở trong thời không tiên phật khắp nơi này, một khi bị đánh bại, kẻ địch có vô số biện pháp, khiến ngươi trọn đời không thể siêu thoát.

Bảy Lý Ngư đồng thời niết ấn, Kim linh chi lực vấn vít trên ngón tay, giơ tay lên bày ra kiếm thế, nhẹ nhàng phun ra một chữ:

- Phá!

Một cây kim nhỏ như sợi tóc, tỏa ra quang mang giống như hổ phách, từ trên trời hạ xuống.

Giống như giọt nước, nhỏ xuống quang thuẫn của Lâm Linh Tố, phát ra một tiếng rầm, tán thành vì kim châm nhỏ hơn.

Tất cả người vây xem đều có chút thất vọng, Quốc sư quả nhiên lợi hại, tuy Chưởng giáo mới có được tinh tiến, vẫn không thể đả thương hắn mảy may.

Kim quang bỗng nhiên tỏa ra, từ nhỏ biến to, lập tức trở nên rực rỡ, phóng ra vạn đạo kim quang, xộc thẳng lên trời. Ba con Phượng Hoàng màu vàng, tùy ý bay lượn, phượng gáy không ngừng, tiếng chấn cửu thiên.

Mọi người phát ra một trận kinh hô, Lâm Linh Tố bất vi sở động, Lý Ngư vươn tay ra chỉ một cái, kim quang nhất thời càng sáng lạn hơn, rất nhiều người mới nhập môn và tiểu đệ của Lý Tuấn, tu vi không đủ, bắt đầu phải vươn tay ra che mắt.

Tất cả kim quang đánh vào trên thuẫn, phát ra thanh âm chói tai bén nhọn, giống như hào quang vạn trượng, nhưng quang thuẫn vẫn không có bất kỳ lỗ hổng nào.

Thần sắc Lâm Linh Tố trở nên nghiêm túc, không bởi vậy mà khinh địch lơ là, lại gia trì thêm mấy đạo phù triện. Trên quang thuẫn lờ mờ có sấm sét đan xen, màu sắc cũng càng đậm hơn.

Quả nhiên, sau một kích không thành, kim quang lại hội tụ, hóa thành một đạo kim xà, quấn lấy quang thuẫn, chậm rãi co rút lại.

Giống như cự mãng quấn con mồi, muốn siết chết chúng vậy, trán Lý Ngư, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, quang thuẫn chậm rãi co rút lại một chút.

Khi kim xà quấn quanh, một giọt nước trong suốt từ trên trời hạ xuống.

Khi rơi xuống phía trên quang thuẫn, ở đoạn dưới của giọt nước xuất hiện một cây ngân châm.

Giọt nước này rơi đến trên quang thuẫn, Lâm Linh Tố biến sắc, vươn tay ra bấm một cái, tóm lấy ngân châm vào trong tay.

Quang thuẫn chậm rãi tản đi, kim xà cũng biến mất, Lý Ngư nhảy lại bên cạnh Lâm Linh Tố, tất cả phân thân chậm rãi hóa thành cành cây lá cây.

Mọi người đều phát hiện sắc mặt Chưởng giáo trắng bệch, cả người ướt đẫm, hiển nhiên là đã cạn kiệt chân khí.

- Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, quả nhiên lợi hại!

Lâm Linh Tố giơ tay lên, nhìn kỹ ngân châm trong tay, chậm rãi hóa thành hơi nước biến mất.

- Tu vi của Cung chủ mới là sâu không lường được.

Lâm Linh Tố lắc đầu, nói:

- Ngươi có thể phá vỡ quang thuẫn, chứng tỏ ta thua rồi.

Thần sắc của hắn không hề có vẻ không thoải mái, ngược lại lộ ra vẻ vui mừng, bị vãn bối phá vỡ quang thuẫn, không khiến hắn cảm thấy mất mặt, mà là vui mừng cho sự tiến bộ của Lý Ngư.

Lý Ngư biết, chỉ là vì hắn bày ra tư thế chỉ chịu đòn không hoàn thủ, mình mới phá được quang thuẫn của hắn, hơn nữa vẫn không đả thương được tới hắn, sát chiêu cuối cùng bị hắn tóm vào trong tay.

Nếu là trong thực chiến, mình đã chết mấy lần rồi.

- Kim tính cứng mà dễ gãy, ngươi học được Thủy Tự Quyết, Mộc Tự Quyết, không ngờ có thể nhu hóa kim, một chiêu kim xà quấn thân vừa rồi, có phải là linh cảm đến từ chỗ dây leo của Thanh Mộc Quyết không? Tốt lắm, thế là pháp môn công kích của ngươi đã phong phú hơn rồi, khiến người ta khó lòng phòng bị, rất nhiều người sẽ ngã đau trên chiêu này. Chờ ngươi học xong Liệt Hỏa Quyết, kim hỏa phối hợp, đến lúc đó mới là thực sự cất cánh bay cao.

Lý Ngư gật đầu, bốn quyển đầu mỗi lần tiến bộ đều rất lớn, nhưng chỉ sợ bốn cái cộng lại cũng không bằng một nửa khi học được quyển thứ năm.

Đó mới là biến đổi về chất chân chính, bởi vì đến lúc đó mình sẽ bổ sung đủ những chỗ thiếu hụt của thùng gỗ.

- Cung chủ, ta có một chuyện vẫn do dự bất định.

Lâm Linh Tố kéo hắn sang một bên, đây là một viện tử yên tĩnh, chung quanh đã không có người ngoài, lúc này Lâm Linh Tố mới hỏi:

- Chuyện gì?

- Cung chủ nói không sai, ta đã biết chỗ của Liệt Hỏa Quyết, hơn nữa có cây mây khô để mở ra Thái Bình Thanh Lĩnh Thư. Nhưng nơi đó đường xá xa xôi, ta lại chưa đi bao giờ, không biết hiện tại có nên xuất phát không.

- Ở đâu?

Lâm Linh Tố nhíu mày hỏi.

- Nam Cương.

Lâm Linh Tố trở nên, trầm tư một lát sau mới mở miệng nói:

- Bổn tọa không đề nghị ngươi đi bây giờ.

Trong lòng Lý Ngư cảm thấy rối ren, có chút may mắn cũng có chút mất mát,

- Vì sao?

- Nam Cương là nhất định phải đi một lần, nhưng hiện nay không phải thời cơ tốt nhất, một là cường địch ở rình rập, tùy thời chuẩn bị gia hại ngươi. Thứ hai Nam Cương hiện tại đang quá rối loạn, hơi vô ý chút, đại la thần tiên cũng có thể gục ngã ở đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️