Bản sự đào động của Đoản Bối đúng là không chê vào đâu được, từ thông đạo này ra ngoài hoàn toàn không cần cúi người.
Lý Ngư cởi đạo bào, khoác lên người Đại Kiều, theo Đoản Bối đi ra.
Khi nhìn thấy ánh sáng, hai người rất ăn ý buông tay nhau ra, nhìn nhau.
Tuy chỉ là một thời gian ngắn ngủi, nhưng Lý Ngư lại có một loại cảm giác thiên nhật xa cách.
Mỗi lần lĩnh ngộ Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, đều là như vậy, giống như cách một thế hệ.
Đây là một loại cơ hội hiếm có, tuy mình không có thiên phú ngộ đạo như Lỗ Trí Thâm, không có thần tính không học vẫn giỏi như Triệu Phúc Kim, nhưng chỗ thần kỳ của Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, lại khiến mình cũng có cơ hội lĩnh ngộ rất sâu đối với đạo.
Sau khi đi ra, người xung quanh rất nhiều, Đại Kiều có chút chột dạ một cách khó hiểu.
Nàng ta nhìn một vòng, làm bộ như sửa sang lại quần áo, Lý Ngư ho khẽ một tiếng,
- Liên nhi, mau dẫn Đại Kiều tỷ tỷ của ngươi trở về phòng nghỉ ngơi, ta vừa chữa khỏi viêm độc cho nàng ta, đừng để lại bị phong hàn.
Hiện tại Đại Kiều mặc rất đơn bạc, trước kia thì không sao cả, hiện giờ lại không thể để cho người ta nhìn.
Mắt Phan Kim Liên đo đỏ, nhìn thấy Lý Ngư không sao, mới dễ chịu hơn một chút, nghe thấy những lời này vội vàng ra sức gật đầu.
Trong lòng Đại Kiều cảm thấy ấm áp, theo Phan Kim Liên tới hậu viện, đi được một nửa lại quay đầu nhìn Lý Ngư, hắn cố ý phụng phịu, ra vẻ kinh hồn bất định.
Đại lừa bịp!
Đại Kiều cười thầm, đột nhiên lại nghĩ tới lời đồn mình và muội muội là sát tinh, mặt lại đầy u sầu.
Tiểu Kim Liên hoài nghi nhìn nàng ta, trong lòng lờ mờ có một loại dự cảm xấu, không biết vì sao, nàng ta đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
Tiểu Kim Liên một tay đỡ cánh tay, cánh tay tay kia thì vuốt tóc, làm bộ như lơ đãng hỏi:
- Đại Kiều tỷ, các ngươi ở bên dưới không sao chứ, bên ngoài trời sụp đất nứt,khiến chúng ta lo lắm.
- Không sao...
- Ngươi nói cho ta biết đi, phía dưới rốt cuộc là thế nào, người ta rất lo lắng cho ngươi.
Đại Kiều càng lúc càng nhăn nhó, vỗ bả vai tiểu nha đầu, mắng:
- Đã nói không sao rồi mà.
Tiểu Kim Liên cắn môi, trong lòng giống như có một quả nho còn chưa chín đã bị cắn nát, chảy ra chất lỏng vừa chua lại vừa đắng.
Đoản Bối cảm thấy có công lớn, ưỡn ngực ngẩng đầu, đắc ý dào dạt.
Kê Lão cũng đắc ý, mào gà màu đỏ lắc lư qua lại, vỗ ngực nói:
- Tam đệ của ta đào động là vô địch thiên hạ.
- Đúng vậy.
Lung Dương túm râu dê, gật đầu nói.
Lý Ngư thầm trợn mắt lên, trấn an đệ tử trong môn, hắn quay đầu nhìn đầm nước, thở dài nói:
- Đáng tiếc, đúng là hồ tốt.
Mọi người không biết phải nói gì, giờ là lúc nào rồi còn nghĩ đến cái này.
- Đồng Uy, ngươi dẫn theo đệ tử trong môn, thu dọn nơi này một chút.
- Vâng, Chưởng giáo.
Xa xa, Lâm Linh Tố ngự không mà đến, sau khi hạ xuống đất, nhìn đỉnh núi ngổn ngang, lại nhìn Lý Ngư.
Ánh mắt hắn sáng lên, cười nói:
- Ngươi có được Duệ Kim Quyết rồi à?
- Cái gì cũng không thể giấu được Cung chủ.
Lâm Linh Tố gọi hắn sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Gần đây ta bấm ngón tay tính toán, lại có bốn sát tinh đi tới bên cạnh ngươi?
- Còn chưa kịp nói với Cung chủ một tiếng, lần này chính là một lưới lớn, Địa Khôi và Thiên Vi.
Lâm Linh Tố tươi cười,
- Không tồi, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.
- Đã đến nước này rồi, ta có chuyện muốn hỏi Cung chủ, sẽ không tiếp tục giấu ta chứ?
Lâm Linh Tố trợn mắt nói:
- Ngươi muốn hỏi là ai bày ra sát tinh chứ gì?
- Đúng, là ai?
Vấn đề này vẫn rất quan trọng, trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, nếu nhân vật quá lợi hại, chẳng phải là mình đã đắc tội với hắn à.
Lâm Linh Tố cười nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng như vậy, không phải là sát tinh lợi hại thì người thả bọn họ ra cũng lợi hại. Ngươi thử nghĩ một chút đi, vô số sài lang hổ báo, bị nhốt trong lồng, một hài tử có chìa khóa trong tay, có thể mở lồng giam, thả ra vô số mãnh thú, vậy hài tử này nhất định là lợi hại hơn những mãnh thú đó sao?
- Ý của Cung chủ là, người bày ra sát tinh là hài tử.
- Trên trình độ nhất định... Có thể nói là như vậy .
Chuyện liên quan tới mạng nhỏ, Lý Ngư không dám qua loa, tiếp tục hỏi tới cùng,
- Vậy đạo hạnh của hắn không cao?
- A, cái này, có thể nói như vậy.
- Phù!
Lý Ngư thở hắt ra một hơi, cười nói:
- Nói sớm có phải tốt không, làm hại ta vừa nghĩ tới đã ngủ không yên. Như vậy đi, thu thập từng sát tinh thấy cũng phiền, hiện tại Cung chủ ngươi nói cho ta biết hành tung của người đó, ta sẽ trực tiếp... Độc thủ phía sau màn.
Lý Ngư nói tới đây, làm động tác chặt cổ gà, ánh mắt hung ác.
Lâm Linh Tố ckp ha ha, nói:
- Không vội, không vội, ngươi đã học xong Duệ Kim Quyết, hiện giờ cũng là một cao thủ rồi, không đáng chấp nhặt với hắn.
Mắt thấy Lâm Linh Tố không muốn nói, trong lòng Lý Ngư cũng hiểu rồi, thân phận của người này hơn phân nửa là có chút bất tiện, hắn cũng không tiện tiếp tục truy hỏi.
Có một số việc, người khác nói rồi, ngươi cứ cố hỏi thì trên mặt mũi cũng khó coi.
Thực sự ép hỏi ra, ảnh hưởng đến quan hệ của hai bên, cũng là mất nhiều hơn được, không bằng thừa cơ đòi chút lợi ích.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, lớn tiếng nói:
- Chỉ cần là kẻ địch của Cung chủ thì chính là kẻ địch của ta. Chính Kinh Môn chúng ta, mỗi một người đều nguyện ý rơi đầu rải máu vì Đạo môn, có bao nhiêu bản sự thì không nói, trước tiên cứ lồng ngực rải máu ở đây đã.
Đệ tử Chính Kinh Môn ở Chung quanh, không biết vì sao Chưởng giáo lại đột nhiên đề cao âm lượng, là đang nói đại sự gì Quốc sư, nhao nhao dừng chân nhìn về bên này.
Dương Chí mỉm cười, lớn tiếng nói:
- Nhìn cái gì, mau đi làm việc đi.
Lời nói của Lý Ngư hiên ngang lẫm liệt, Lâm Linh Tố căn bản lại không ăn trò này, bĩu môi, tức giận nói:
- Có ý gì?
- Tuy trong Chính Kinh Môn đều nguyện ý rơi đầu rải máu, nhưng bản sự của bọn họ thấp kém, nói ra không sợ mất mặt. Ý của ta, có thể xin một lò đan dược, thối luyện thân thể cho cho họ một chút, cũng dễ tu đạo của ta.
- Sau đó thì sao?
Lý Ngư cười khà khà,
- Tốt nhất là có mấy bản công pháp mà ngài không cần.
- Nói một lần cho xong đi, ta bảo đồ đệ đưa tới cho ngươi.
- Nếu có pháp bảo gì đó thì càng tốt hơn.
- Hết chưa?
- Lần này thực sự hết rồi, ta không phải người lòng tham không đáy.
Lý Ngư lời thề son sắt nói.
- Được, đêm nay ta bảo đồ đệ đưa tới.
Không biết vì sao, hôm nay Lâm Linh Tố đặc biệt dễ nói chuyện, khiến trong lòng Lý Ngư ngược lại có chút lộp bộp.
Đặc biệt như là. . .
Khi Trương lão đầu lâm chung, mình chuyện gì cũng đáp ứng hắn vậy.
Giúp hắn tìm đồ đệ, chuyện phiền phức lại không có có một chút lợi ích gì như vậy, mình cũng đáp ứng, đến nay vẫn đang bôn ba vì chuyện này.
Vừa nghĩ tới đây, Lý Ngư hít một hơi lạnh, nói:
- Cung chủ, ta...
Lâm Linh Tố dừng một chút, hai tay chắp sau lưng, nghiêm giọng nói:
- Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, ngươi đã có được bốn quyển. Hơn nữa ngươi có giao tình với con rồng đó, ta tin ngươi chắc cũng có thể có được quyển thứ năm.
- Bên ngoài có một số lời đồn về môn công pháp này, nói đây là. . . Kinh xui xẻo. Nhưng người tu đạo chúng ta, vốn là nghịch thiên mà đi, có chuyện gì mà không thể làm? Ngươi không cần thiết phải nơm nớp lo sợ, cứ phóng tay phóng chân mà làm, theo đuổi quyển thứ năm đó là được!