Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 156: Tình ý

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư đắm chìm trong thần thức, dùng cây mây khô làm vật dẫn, dựng ra một thế giới kỳ diệu khác.

Hắn hóa thân thành thần binh, ở trong một đám thần binh tuyệt thế, tìm kiếm dấu vết đạo của mình.

Đây là một quá trình kỳ diệu, đương nhiên cũng tràn ngập trở ngại.

Trong lòng Lý Ngư không minh, hắn nhớ lại cảm ngộ của mình khi ở ngoại ô Kiến Nghiệp Đông Ngô.

Lấy mình làm trung tâm.

Đây là đạo của mình.

Bất kể là đạo gì, bản thân mới là bản nguyên.

Đại đạo ba ngàn, chỉ có đạo của chính ngươi có thể khiến ngươi tu đến cực hạn, đi theo người khác một mực là không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Ngươi không phải người như vậy, rời bỏ bản tâm của mình, bị lạc trong các loại dụ hoặc, sẽ không đi được xa.

Mà Duệ Kim Quyết, chính là một chữ: Giết!

Đạo của ta là gì?

Lý Ngư lại nhớ tới hoàng hôn đó, mình ở trong nhà cỏ Cự Dã, đối thoại với Trương lão đầu.

Đó là hoàng hôn cuối cùng trong sinh mệnh của Trương lão đầu, đạo tâm của hắn vẫn kiên định, hắn chưa bao giờ hoài nghi bản thân.

Ta giết Bạch Thắng, nếu người phạm ta, giết!

Ta giết Cao nha nội, dùng thế ép ta, giết!

Ta giết nhân sâm quả tinh đoạt xá Cao Liêm, lòng đầy căm phẫn, giết!

Ta giết cường đạo Đào Hoa Sơn, Thanh Phong Sơn, gặp chuyện bất bình, giết!

Đại Kiều lúc này ở trong bóng đêm nhỏ hẹp dưới đáy hồ, ôm lấy Lý Ngư. Mặt nàng ta đột nhiên đỏ lên, trong lòng dâng lên một ý niệm, tâm tư kinh sợ cũng tan thành mây khói.

- Ta không sợ chết. Có thể... Có thể cùng chết với hắn ở một nơi, ta rất vui mừng.

- Hắn vì cứu ta, thân thể bị thiêu đỏ, trước giờ chưa có một ai vì ta như vậy.

Môi anh đào đang run rẩy của nàng ta khẽ nhếch lên, khóe mắt nhắm chặt lại trào ra nước mắt nóng bỏng, ngón tay thon dài vuốt ve hai má Lý Ngư.

Đột nhiên, đáy lòng nàng ta dâng lên một ý tưởng, trên mặt như có rặng mây đỏ, Đại Kiều đặt đầu Lý Ngư ở trước ngực mình, chậm rãi cúi đầu, muốn hôn hắn.

Động tác này vừa được làm ra, ngược lại không thẹn thùng nữa, khi môi hồng sắp ấn xuống, đột nhiên người trong lòng động rồi.

Mắt hắn vẫn chưa mở, ngược lại nói một đoạn, thanh âm mang theo vui mừng, mang theo kiên định.

- Bôn vân nhiễu kiếm vạn dặm tru, phách tinh trảm nguyệt tiếng mưa khóc.

Sấm sét theo ta du tứ hải, tùy ý vượt sóng qua năm hồ.

Khi nhàn uống rượu đến trời tối, nghe thấy bất bình liền vứt chén.

Một mình ngàn dặm cũng lang thang, tửu ý chưa hết chém đầu về.

Đại Kiều đang ôm Lý Ngư, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Nàng ta muốn gọi tỉnh Lý Ngư, nói ra tâm ý của mình, nhưng người này, hắn vẫn đang ngâm thơ:

- Thụ nghiệp Kim Liên truyền Phúc Kim, một đạo tương truyền mang tâm này.

Trừng mắt nộ trảm loại gian tà, vươn tay chỉ điểm người đáng thương.

Biết rõ bản tính là đạo ta, lại hướng nhân gian qua vạn xuân.

Thiên hạ thái bình ta mong mỏi, sức có không đợi tận thân mình.

Sau khi ngâm xong, Lý Ngư cuối cùng cũng mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt kiều mỵ, mặt hai người cơ hồ là dí sát với nhau.

- Đại Kiều tỷ?

Lý Ngư nắm cây mây khô, từ trong lòng nàng ta nhảy lên, nhìn xung quanh.

- Ta ngộ rồi! Ta đã không phải là ta trước kia, lúc này trong lòng ta đã...Ơ! Đây là đâu?

Đại Kiều có chút nhăn nhó, nhìn thấy Lý Ngư không có gì khác thường, nàng ta thở hắt ra một hơi, ngoài may mắn ra lại có chút thất vọng.

- Không biết.

- Không biết mà ngươi vẫn ngồi được à? Mau tìm cửa ra đi, sao ngươi không lo à?

Lý Ngư nhìn thấy chung quanh đen xì, chỉ có một viên dạ minh châu đang tỏa sáng ở đó, hắn vội vàng cầm lấy, chiếu nơi này, nhìn nơi đó.

- Ta nhớ ra rồi, chúng ta không phải ở trong hồ ở đỉnh núi sao?

Lý Ngư cầm cây mây khô trong tay gõ vách tường, một tầng cát rơi xuống.

- Ngươi làm gì thế!

Đại Kiều quát:

- Chui hết vào trong quần áo ta rồi, trong miệng cũng toàn là cát.

- Xin lỗi, xin lỗi, để ta giúp ngươi.

Lý Ngư vươn tay ra được một nửa, đột nhiên nhớ tới không thích hợp lắm, thu hồi tay cười hai tiếng.

Đột nhiên, hắn chú ý thấy ánh mắt của Đại Kiều, xấu hổ và vui mừng đan xen, lại là không hề có vẻ phẫn nộ.

Ơ.

Ta thu tay về làm gì, cứ giả vờ lơ đãng, làm bộ như vô tâm là được.

Lý Ngư giống như hiểu ra gì đó, cười ha ha, vươn tay ra vò đầu, mới chú ý thấy thứ trong tay mình.

- Ơ.

Dao động cảm xúc lúc này còn lớn hơn khi thấy rõ ánh mắt của Đại Kiều, đây lại là một cây mây khô.

- Ngươi kêu cái này thế!

Đại Kiều bất mãn quát lên.

Nàng ta có chút tức giận đối với sự trì trệ của Lý Ngư, trước kia đi mua rượu tìm mình, có sắc tâm lại không có sắc đảm, bị mắng vài câu là bỏ chạy.

Ngươi kiên trì một chút đi, ngươi không kiên trì, sao ta có thể thuận thế làm theo được?

Lúc này trong quần áo của Đại Kiều có rất nhiều hạt cát chui vào, nàng ta vội vàng vẩy vẩy quần áo.

Khi chân khí phá tan kinh mạch của nàng ta, Đại Kiều đang ngủ, cho nên mặc đều là đồ lót.

Vừa vẩy một cái, trước ngực hơi rung rung, áo lót dính sát vào da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, eo rắn mông đào, thân hình mê người khiến Lý Ngư không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Hai vạn quan, nếu thật sự có thể thì tuyệt không đắt!

Đại Kiều vẩy một lát, phát hiện những cát này căn bản không hất đi hết được, nàng ta tức giận giậm giậm chân,

- Mặc kệ, sau khi ra ngoài tắm rửa một cái là xong rồi.

- Đúng đúng đúng.

Lý Ngư cười nói:

- Ra ngoài là quan trọng nhất, trước mắt cứ toàn lực tìm kiếm cửa ra đi.

- Nếu ta nói chúng ta không ra được thì sao, ngươi có hối hận không?

- Ha ha.

Lý Ngư cười lạnh một tiếng,

- Sao có thể không ra được, bản thân ta tinh thông bảy loại thổ độn, Hậu Thổ Quyết lại đã xuất thần nhập hóa, thực không dám giấu, hiện giờ ta đã học thành Duệ Kim Quyết, thiên hạ này không có chỗ nào có thể nhốt được ta.

Đại Kiều tức tới bật cười, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói:

- Coi như ta chưa nói gì.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, cười nói:

- Có điều nếu không ra được, ta cũng sẽ không hối hận, còn rất vui vẻ.

Tiểu tử này dùng một chiêu lạt mềm buộc chặt, tuy rất thô ráp, nhưng rất hữu dụng.

Tim Đại Kiều lập tức lại nảy lên, mặt đỏ hồng, sóng mắt lưu chuyển, đáng yêu không nói nên lời, ôn nhu hỏi:

- Vì sao?

- Bởi vì ta còn nợ Thái Kinh rất nhiều tiền, không ra được ta sẽ không trả được.

Lý Ngư một chiêu lạ, ăn cả ngày, tiếp tục giả ngây giả ngô.

Đại Kiều không thể nhịn được nữa, nàng ta xắn tay áo, híp mắt lại từng bước ép sát, bức Lý Ngư tới trước tường, ra sức vỗ lên tường.

Hạt cát rơi xuống nhiều hơn, toàn thân hai người đều là cát, nhất là trên tóc. Đại Kiều tâm phiền ý loạn, trực tiếp xé áo xuống, chỉ còn lót ngực, để lộ ra bờ vai trắng mịn. Quả nhiên không còn quần áo, cát không dính lên người, đỡ khó chịu.

- Ta là hỏi ngươi, cùng ta ở dưới đất, ngươi có vui không?

- Vui, bởi vì ta rất thích ngươi, nhìn thấy ngươi nằm trên giường lòng ta tan nát, nếu lại cho ta một vạn cơ hội, sẽ cứu ngươi một vạn lần, sau đó lại cùng ngươi rơi xuống đáy hồ.

Trong mắt Đại Kiều nước mắt long lanh, bị lời nói này đốt đi chút lý trí cuối cùng, ôm chặt lấy Lý Ngư.

Tay Lý Ngư chậm rãi vòng qua eo nhỏ của nàng ta, cảm nhận được phần non mềm đó.

- Lý Ngư huynh đệ, ngươi có ở bên dưới không? Ta là Đoản Bối, nghe thấy thì trả lời.

Lý Ngư làm bộ không nghe thấy, môi chậm rãi tới gần vành tai Đại Kiều, cảm nhận được thân thể nàng ta đang khẽ run.

- Lý Ngư huynh đệ, sao ngươi không nói gì, ta thấy ngươi rồi, có phải ngươi bị thương không?

- Ơ, Đại Kiều đại muội tử, ngươi cũng ở đây à, sao lại ôm nhau, đều bị thương ư?

- Mau tới đây, ta đào được Lý Ngư đại huynh đệ rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️