Hơi nước màu trắng như bông như sương.
Từng chút Thủy linh chi lực, không ngừng từ trong hồ bốc lên.
Lý Ngư kề sát Thủy linh chi lực vào chân khí trong cơ thể Đại Kiều, dẫn chúng ra bên ngoài cơ thể, tá vào trong hồ.
Đau đớn nóng rực càng lúc càng mãnh liệt, những chân khí này vô cùng bá đạo, ở trong cơ thể Đại Kiều lâu như vậy, bị một cỗ hàn lưu áp chế.
Lý Ngư lập tức nghĩ đến Tôn Quyền, hắn quấn chăn trong tẩm cung, tất cả cửa sổ đều đóng chặt, còn đốt than trong cột đồng, lại vẫn lạnh tới run rẩy.
Tôn Quyền nói hắn là bị hồ ly cắn, hiện tại xem ra, tất là Bạch Mao, hắn chính là dựa vào những hàn khí này, một mực áp chế chân khí trong cơ thể mình.
Lý Ngư chắp tay trước ngực, tá thủy linh đã nhiễm chân khí vào trong hồ.
Chỉ một chút liền khiến nước hồ sôi trào sôi sùng sục, thậm chí phát ra thanh âm lép bép.
Bọt nước cực nóng bốc lên, bắn ra bên ngoài, hoa cỏ dính phải đều lập tức héo rũ.
Trán Lý Ngư đã túa mồ hôi, nếu mình tới trễ một khắc, Đại Kiều đã thành "Thục nữ" rồi.
Nước hồ sôi trào bắt đầu bốc hơi, tỏa ra nhiệt lượng.
Người chung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, nhìn một màn kỳ quái trước mắt.
Lý Ngư cắn răng một cái, không giữ lại sức, lần đầu tiên trong đời điều động toàn bộ Ngũ hành chi lực.
Thiên địa tự nhiên vào lúc này, trên nước hồ sôi trào, vận chuyển theo suy nghĩ của Lý Ngư.
Từng đạo chân khí đó theo thân thể của Lý Ngư tá vào trong nước hồ. Lý Ngư chỉ cảm thấy kinh mạch trên người mình như sắp đứt ra, cảm giác đau đớn nóng cháy đang tra tấn hắn.
Kinh mạch của Đại Kiều được Thủy Tự Quyết của Lý Ngư che chở, thân thể cũng từ từ cuộn lại, giống như trẻ con đang ngủ ở trong lòng Lý Ngư. Ý thức của nàng ta chậm rãi thức tỉnh, nhưng kinh mạch lại bị Lý Ngư khống chế, thân thể không thể nhúc nhích.
Đây rốt cuộc là con mẹ nó lửa gì vậy!
Cùng lúc đó, trong lòng Lý Ngư hiện lên một ý niệm, vì sao Đại Kiều lại có thể thừa nhận loại chân khí này, nàng ta rốt cuộc là thể chất gì?
Lý Ngư thở hắt ra một hơi, vận chuyển Thủy Tự Quyết tới cực hạn, cuối cùng bên ngoài truyền đến một trận tiếng kinh hô, bởi vì thân thể của Lý Ngư đang chậm rãi trở nên trong suốt.
Cả người hắn, bắt đầu từ cánh tay từng chút từng chút biến thành thủy linh, trong mắt Đại Kiều trào ra một giọt nước mắt,
- Ngươi buông bỏ đi.
Nước mắt chảy tới trên người Lý Ngư, lập tức bị bốc hơi, phát ra thanh âm xoẹt xoẹt. Mặt Lý Ngư đã đỏ như bàn ủi.
Lý Ngư lắc đầu, hắn không nói ra được, ta không muốn chết, cũng không muốn Đại Kiều chết.
Cảm giác đau đớn nóng cháy đã đến cực hạn, hắn ngược lại trở nên bình tĩnh, trong đầu nhớ tới trạng thái của mình lúc trước khi lĩnh ngộ Thủy Tự Quyết.
Hắn tĩnh tâm lại, không chuyên chú ở cảm giác cháy trên da, trong đầu là một mảng không minh.
Cuối cùng, tiếng kinh hô bên ngoài càng lúc càng lớn, thân thể Lý Ngư biến thành một giọt nước.
Giọt nước này bao bọc cả người Đại Kiều, chậm rãi xoay tròn trong không trung.
- Đây là Ly Thủy Quyết sao.
Trong ánh mắt Tiểu Kim Liên lộ ra vẻ hâm mộ vô hạn, nhìn giọt nước trong không trung.
Trong nháy mắt Lý Ngư biến mất, hơi nước tản đi, rầm một tiếng, giọt nước trầm xuống, rơi vào trong hồ.
Đại Kiều ở trong giọt nước, cảm giác không khoẻ trên người đã biến mất, nàng ta ở trong giọt nước, thoải mái không nói nên lời.
Giọt nước vẫn đang xoay tròn, vừa xoay vừa trầm xuống, hồ này không biết có bao sâu, trước giờ cũng chưa có ai từng thử.
- Lý Ngư, ngươi có ở đây không?
- Tiểu đậu phụ?
- Ngươi có ở đây không?
Càng tới đáy hồ lại càng tối, một cảm giác hiu quạnh xộc lên trong lòng.
Đại Kiều nhỏ giọng hỏi, trong thanh âm mang theo vẻ nức nở.
Lúc này, kỳ kinh bát mạch, thập nhị chính kinh của nàng ta, đều chậm rãi khôi phục.
Khí luân ở đan điền cơ hồ đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đầu tiên là một chút huỳnh quang mỏng manh, sau đó là chân khí nồng đậm cuồn cuộn không dứt tụ vào khí hải, điểm sáng bay múa, hình thành một khí luân xoay tròn, tiếp theo bắt đầu bành trướng.
Linh lực quen thuộc trở lại thân thể nàng ta, khiến nàng ta một lần nữa nắm giữ được thân thể của mình.
Giọt nước đang xoay tròn cuối cùng cũng chậm lại, lúc này ở đáy nước, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, tất cả nước ùa tới.
Thân thể Lý Ngư chậm rãi khôi phục, ôm lấy Đại Kiều.
- Tình huống gì thế!
Đại Kiều nhìn thấy Lý Ngư quen thuộc, đột nhiên mỉm cười một tiếng,
- Không biết.
Lý Ngư đi xuống xem thử, chỉ thấy ở đáy hồ, có một hố đen rất to.
Hố đen có lực hút to lớn, giống như một cái động không đáy, tất cả nước đều từ nơi đó cấp tốc lưu động.
Ở ngoài hồ, đình ở giữa hồ đổ sập, chung quanh lập tức lâm vào hỗn loạn. Chấn động kịch liệt và tiếng nổ vang khiếp người giống như trời long đất lở, chấn cho mọi người chân nhũn tai ù, không thể động đậy.
Dương Chí đột nhiên đứng dậy, há miệng muốn gọi, lại không phát ra được thanh âm, Triệu Phúc Kim và Phan Kim Liên ở bên cạnh thì mặt mày trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm.
Lữ Linh Khởi xách váy bay lên trước, khi hạ xuống đất hơi lảo đảo, cơ hồ sắp ngã, lại giống như không phát giác, thi triển khinh công lao đi, cho đến trước đống đá đổ thành chồng mới phát hiện vòng xoáy trong nước to lớn như vậy, bản thân nàng ta cũng ngỡ ngàng bối rối.
- Chưởng giáo... Sẽ không sao chứ?
- Để ta!
Lý Tuấn cởi áo, vừa định tiến lên, đột nhiên trong nước rầm một tiếng, vỡ ra vô số đá vụn.
Lữ Linh Khởi quát một tiếng, cả người hiện lên một đạo hồng quang, cản đá vụn lại.
- Đừng ai đi lên!
Dương Chí hô:
- Mau đi tìm Quốc sư tới!
Một lời đánh thức người trong mộng, trong mọi người, khổ sở nhất chắc chắn là Phan Kim Liên và Thời Thiên, Thời Thiên lấy ra Khinh Thân Phù Lý Ngư cho hắn, nói:
- Ta đi!
Trong mắt Thời Thiên đã rưng rưng, giống như một trận gió, vận hết công lực cả đời, lao tới Thần Tiêu Cung.
Cự biến ở đáy nước còn kịch liệt hơn bên trên cả trăm lần, Lý Ngư và Đại Kiều thân ở trong đó ôm chặt lấy nhau.
Mắt thấy sắp bị hố đen hút vào, Lý Ngư chỉ cảm thấy đau đớn, sau lưng không biết đụng phải thứ gì.
Hắn trợn mắt nhìn một cái, chung quanh là một mảng đen xì, chỉ có trong lòng là còn có cảm giác.
- Xong rồi, vào rồi!
Đây là ý thức cuối cùng của hắn, rất nhanh, các loại va chạm khiến cả người hắn đầy rẫy vết thương.
Cuối cùng cũng không biết qua bao lâu, trước mắt tối sầm, hôn mê đi.
Sau khi rơi xuống đất, Đại Kiều tựa sát vào lòng hắn, ngực dính vào nhau, Lý Ngư vẫn một mực che chở nàng ta, khiến nàng ta không bị thương.
Nàng ta nhìn Lý Ngư, vận chuyển công lực, từ trong vòng tay lấy ra một viên dạ minh châu.
Mượn quang mang, chỉ thấy cả người Lý Ngư đều là vết thương, trên mặt đã rất khó phân biệt ra.
- Ngươi đừng gặp chuyện không may nhé!
Nàng ta rụt rè đỡ mặt Lý Ngư, chậm rãi ôm hắn vào trong lòng, nhớ lại quá trình quen biết của hai người.
Tỷ muội bọn họ từ nhỏ đã gánh vác xuất thân cao quý và lời đồn tai tinh, mỗi người đều vừa yêu vừa hận bọn họ, thèm muốn vẻ đẹp của bọn họ, lại sợ hãi lời đồn quỷ dị đó mà không dám tiến lên.
Người thân thiết bên cạnh lần lượt chết đi, giống như chứng thực bản chất tai tinh của bọn họ, Đại Kiều rời xa Đông Ngô, tới Biện Lương, ở trên Biện Hà vô biên, có thuyền hoa nho nhỏ của mình, vốn định cứ như vậy mà chết trong cô độc.
Cho tới khi tiểu đậu phụ đó xuất hiện, khiến cho thế giới của nàng ta trở nên long trời lỡ đất. Theo hắn đi nam đi bắc, du lịch mạo hiểm, dường như đã giãy ra khỏi lồng giam vô hình cầm tù mình đã lâu đó, trút ra tích tụ nhiều năm.
Nếu ngươi chết, vậy chúng ta cùng chôn dưới đáy nước này đi.
Lúc này, nàng ta chưa phát hiện, tất cả nước đều biến mất.
Thậm chí chỗ nàng ta ngồi cũng khô ráo.
Tâm tư của nàng ta đều đặt vào trên người Lý Ngư ở trong lòng, hồn nhiên không cảm thấy biến hóa kỳ quái này. Tất cả nước đều bị một đoạn cây mây khô, điên cuồng hấp thu.
Một cây mây khô hút cạn toàn bộ nước hồ, lại không có bất kỳ ý tứ tưới tắm nào, vẫn là nhăn nheo khô quắt.
Mà Lý Ngư ở trong lòng nàng ta, trong tay vừa hay đang cầm cây mây khô này.
Lý Ngư hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của Đại Kiều, lúc này trong ý thức của hắn, đang hiện lên chữ to màu vàng:
Thái Bình Thanh Lĩnh Thư - Duệ Kim Quyết.