Lý Ngư lấy ra mười vạn quan cho Dương Chí, bảo hắn tìm người chỉnh đốn lại đông đại doanh một phen.
Dương Chí vô cùng vui vẻ, chuyện này đừng nói là mười vạn quan, bảy tám vạn cũng có thể làm tới không thể bới móc.
Còn lại hắn có thể chia cho đồng liêu ngày xưa một phần, xem như là lôi kéo huynh đệ trước kia.
Dương Chí từng làm chế sứ Điện Soái phủ, khi ở Đông Kinh cầu người làm việc, những đồng liêu đó cũng có hỗ trợ không nhỏ.
Lý Ngư kiếm không năm mươi vạn quan, dẫn theo Lý Tuấn tới thành đông, nơi này đều là những cửa hàng hào hoa xa xỉ, mua chút lễ vật đi tìm Thái Kinh nhờ việc.
Có một cửa hàng, tường trắng ngói xám tường viện cao hơn trượng, ngăn cách ánh mắt tò mò của ngoại giới. Trên tấm biển ở cửa viết ba chữ to Danh Sĩ Các, phong cách cổ xưa.
Nhìn từ bề ngoài, trong đây không biết bán bảo bối gì, nhưng tuyệt đối là giá trị xa xỉ.
Bọn họ xây tường cao như vậy, là sợ có người trộm cướp, có thể ở Biện Lương còn để ý như vậy, tuyệt không phải lai lịch bình thường.
Lý Ngư cười ha ha đi vào, ở cửa có mấy tráng hán đứng, uy phong lẫm liệt.
Đương nhiên so với Lý Tuấn ở phía sau Lý Ngư thì không tính là gì.
Sau khi tiến vào, đều là vườn nhà u tĩnh, lòng hiếu kỳ của Lý Ngư lập tức tăng lên, trong đây rốt cuộc là bán cái gì?
- Vị đạo trưởng này, muốn mua gì vậy?
Một người ăn mặc như văn sĩ, cười dài hỏi, ở bên cạnh hắn, hai thị nữ tay để thẳng trước người, duyên dáng đứng ở bên cạnh, tuy không mở miệng, nhưng loại khí chất tao nhã này lại rất có dáng vẻ.
Chuyên nghiệp thật.
- Chỗ các ngươi bán những gì?
- Khách quan là lần đầu tiên tới à, ha ha, trong tiểu điếm có bán đồ gốm, sách sử, đồ cổ.
- Dẫn ta đi xem.
- Nơi này là được rồi.
Văn sĩ chỉ chỉ cạnh tay, đều là những thứ tầm thường.
Lý Tuấn lạnh lùng nói:
- Những thứ này có thể đáng bao nhiêu tiền?
- Cái này là năm vạn quan, cái kia là tám vạn quan.
- Hắc điếm à?
Lý Tuấn hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói.
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, dường như đã hiểu rồi, hỏi:
- Chẳng lẽ quý điếm trừ bán ra còn mua vào?
- Tiểu đạo trưởng đúng là kiến thức rộng rãi, ngài mua đồ của bổn điếm muốn tặng cho ai, chỉ cần để lại danh thiếp, chúng ta sẽ chuyên môn phái người tới đưa giúp ngài, trừ người nhận lễ ra, tuyệt đối không ai biết nội tình của ngài.
Đây là chỗ chuyên môn thu lễ tặng lễ, chẳng trách lại lập dị như vậy.
Có chút tương tự với cửa hàng bán rượu xịn thuốc xịn đời sau.
- Cái năm vạn này là được rồi, gói lại cho ta, đưa đến phủ Thái Kinh.
Vừa nghe thấy tiểu đạo sĩ này gọi thẳng tục danh của Thái Kinh, sắc mặt văn sĩ nghiêm lại.
- Xin lưu lại danh thiếp.
- Chính Kinh Môn, Lý Ngư.
Văn sĩ và hai thị nữ phía sau hắn đồng thời lộ ra biểu cảm kinh ngạc,
- Thì ra là Chính Kinh Đạo Trưởng, tiểu nhân có mắt như mù.
Chính Kinh Đạo Trưởng tặng lễ cho Thái tướng, trong đây không biết có hoạt động gì, nhưng một điểm quan trọng nhất của Danh Sĩ Các, chính là giữ bí mật cho hộ khách, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm hiểu một chút tin tức của khách nhân.
Văn sĩ phân phó hai thị nữ dưới tay, gói đồ gốm lại, cười nói:
- Đã là phủ Thái tướng, vậy ta sẽ tự mình đi đưa.
Lý Ngư biết, hắn ngay cả đồ cũng không nhất định sẽ mang theo, cầm bạc tới là được, tìm tới đô quản của phủ Thái Kinh, hai bên gặp nhau ghi sổ là xong.
Sau đó đô quản của phủ Thái tới nói một tiếng với Thái Kinh, để hắn biết là ai tặng lễ cho hắn.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Chút nữa ta sẽ sai người đưa tiền tới, ngày mai ta muốn đến Thái phủ bái phỏng, không thành vấn đề chứ?
- Đạo trưởng cứ yên tâm.
Lý Ngư gật đầu, từ Danh Sĩ Các đi ra, thầm nghĩ Đại Tống cái khác không được, việc này lại làm rất tốt, rất chuyên nghệp.
Là dạng thổ nhưỡng gì sẽ sinh ra cây cối đó, là dạng triều đình gì sẽ có không khí đó.
Mắt thấy Lý Ngư muốn rời khỏi cửa hàng, văn sĩ thở dài,
- Chính Kinh Môn nhận người, nếu con ta có thể vào được thì tốt.
Sau lưng hắn, hai thị nữ cũng mang theo vẻ mặt khao khát.
Cửa nhận người của Thần Tiêu Cung quá cao, rất nhiều người có vót nhọn đầu cũng không chui vào được, cũng may hiện tại có một Chính Kinh Môn, nghe nói rất nhiều người không vào được Thần Tiêu Cung, vừa tới đã được thu nhận.
Lý Ngư vừa đi ra, có người từ xa chạy tới, đỡ đầu gối nói:
- Sư phó, mau trở về đi thôi, Đại Kiều tiểu thư xảy ra chuyện rồi.
Thời Thiên cũng có thể mệt thành thế này, có thể thấy được hắn chạy cấp tới mức nào, Lý Ngư nhíu mày nói:
- Chuyện gì?
- Không biết, nàng ta đột nhiên hôn mê, chúng ta đều thúc thủ vô sách.
Hai người bọn họ vừa nói vừa mau chóng chạy về, rất nhanh đã tới sơn môn.
Lý Ngư cất bước lên viện tử của Đại Kiều ở đỉnh núi, sau khi vào cửa, Đại Kiều nằm trên giường, mặt đỏ tới khiếp người, mồ hôi dầy đặc, môi tái nhợt. Phan Kim Liên đang ở bên giường mắt đỏ rực, nỗ lực vận chuyển Thủy Tự Quyết.
Lý Ngư vỗ vai nàng ta, Tiểu Kim Liên lộ ra thần sắc kinh hỉ, xấu hổ nói:
- Lý Ngư ca ca, Liên nhi không được.
- Để cho ta.
Lý Ngư nín thở, rụt rè tiến vào kinh lạc của nàng ta. Chân khí chữ thủy, từ mạch Thiếu Dương ở tay đi lên, khi tiếp cận vai cổ bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực hút kỳ dị. Lực hút đó nóng cháy giống lửa, chân khí vừa chạm vào liền truyền đến cảm giác đau nhói.
Loại cảm giác này có chút quen thuộc.
Lý Ngư nghĩ lại cẩn thận, đây không phải là cỗ chân khí trong thân thể Bạch Mao sao.
Lý Ngư không kịp nghĩ nhiều, cỗ chân khí này càng lúc càng đậm, lan ra khắp tứ chi bách hài của Đại Kiều.
Dần dần, tóc của nàng ta từ màu đen nhánh biến thành màu trắng.
Tóc trắng càng lúc càng nhiều, ở trên người Đại Kiều, tất cả lông tơ đều biến thành màu trắng.
- Hồ ly này quả nhiên không có hảo tâm!
Lý Ngư mắng thầm trong lòng, Đại Kiều cũng không có đầu óc, sao lại có thể dễ tin hồ ly lông trắng đó như vậy mà đi cùng nó.
Rất rõ ràng, Bạch Mao vốn muốn mình chữa thương cho hắn, nhưng lại phát hiện tuy Thủy Tự Quyết của mình có thể trị khỏi cho hắn, lại tiếc rằng đạo hạnh quá nhỏ bé.
Về sau tên này phát hiện thể chất đặc thù của Đại Kiều, không biết dùng phương pháp gì truyền chân khí trong cơ thể mình tới trên người Đại Kiều.
Tám thành là có liên quan tới việc bọn họ tới hoàng cung Ngô Quốc. Hồ ly này còn đi cắn Tôn Quyền một cái, nhớ rõ lúc ấy cả người Tôn Quyền lạnh toát, tinh thần uể oải, hồ ly lông trắng có thể là lợi dụng cung Thái Sơ, di dời chân khí mà mình bị người ta đánh vào người.
- Các ngươi đều ra ngoài đi!
Lý Ngư trầm giọng nói.
Lý Ngư không biết nội tình của Bạch Mao, một mực cảnh giác đối với hắn, nhưng hắn tự xưng là Yêu Vương, lại có nhiều bí mật không muốn người ta biết như vậy, lường trước được ít nhất cũng là một đại yêu.
Thân thể hắn có thể thừa nhận được cỗ chân khí này, áp chế huyết mạch của hắn mà không chết, Đại Kiều thì không nhất định có thể.
Mấy ngày nay nàng ta luôn ốm yếu, một mực không ra ngoài, sao mình lại không nghĩ tới, lơ là rồi.
Mọi người chậm rãi rời khỏi, Lý Ngư đặt tay lên trán Đại Kiều, nóng tới khiến người ta như chạm phải lò lửa.
Hơn nữa đáng sợ nhất là nàng ta vẫn đang dần dần nóng lên.
Lý Ngư không nói hai lời, ôm thân thể mềm mại nóng rực của nàng ta nhảy lên, từ cửa sổ bay ra.
Hồ nhân tạo trên hồ nhân tạo, không biết là cao tăng đời nào dùng pháp lực vô thượng khơi nguồn nước.
Lý Ngư ngồi trên một gốc hoa sen bình thường trong hồ, hơi nước tràn ngập, đỡ thân thể của Đại Kiều lên.