Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 151: Lưu manh

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư nhìn về phía sau, chỉ có Lỗ Trí Thâm và một đám đồ tử đồ tôn của hắn.

- Người đâu?

- Chính Kinh huynh đệ, ngươi nói mà không nghĩ gì à, mấy huynh đệ này của ta, hiện giờ chính là khâm phạm, sao có thể quang minh chính đại xuất hiện ở đây, đương nhiên là trốn trong chùa của ta rồi.

Lý Ngư bị đại hòa thượng này nói cho nghẹn lời, chính ngươi cũng biết bọn họ là khâm phạm, còn kêu la cho cả thế giới nghe, còn muốn mình đắc tội với bọn họ.

- Tân Tướng Quốc Tự quá nhỏ, buổi tối ngươi đưa người tới chỗ ta, bên này có cầu thang nối tới dưới lòng đất, nếu thật sự không được, chúng ta còn có thể an bài cho bọn họ đến quỷ thị trốn tạm.

Hai người đang lớn tiếng mưu đồ bí mật, đột nhiên xa xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa, có hai con trâu kéo một chiếc xe bò chậm rãi đi tới.

- Đâu ra nhiều quan binh như vậy?

Lỗ Trí Thâm hoài nghi nhìn Lý Ngư.

Lý Ngư tức giận liếc xéo hắn một cái, nói:

- Ngươi chắc sẽ không cho rằng là ta báo quan chứ?

- Ha ha ha ha, sao ta lại nghĩ như vậy, huynh đệ ngươi thực sự biết nói đùa.

Khóe mắt Lý Ngư cụp xuống, nhìn thấy tay cầm thiền trượng của hắn đang chậm rãi buông ra.

Tin ngươi mới có quỷ.

Đại hòa thượng này nhìn qua thì lỗ mãng, trong lòng lại tinh tế tới chết người, là một chút thiệt thòi cũng không muốn chịu.

Lý Ngư từ trong lòng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, hướng tới Lỗ Trí Thâm, dựng đứng sổ lên, để tránh hắn nhìn lén.

Bên trên có một điểm đỏ, đặc biệt sáng, ở ngay bên cạnh mình. Cách đó không xa còn có bốn cái, hai sáng, hai tối.

Sáng khẳng định chính là Sử Tiến và Chu Vũ, tối thì chắc là Trần Đạt, Dương Xuân.

Tuy Chu Vũ là Địa Sát Tinh, nhưng hắn là Khôi Tinh đứng đầu bảy mươi hai Địa Sát.

Sau khi hắn lên Lương Sơn, kỳ thật có rất nhiều biểu hiện sáng chói, còn tốt hơn quân sư Ngô Dụng nhiều. Mưu kế của Ngô Dụng chỉ là lừa người hại người, mà Chu Vũ thì là bày mưu tính kế khi bài binh bố trận, hành quân đánh giặc, mỗi lần đều rất chuẩn, đáng tiếc có mấy lần không được chấp nhận.

Cuối cùng sau khi công thành danh toại, hắn từ quan cùng học đạo với Công Tôn Thắng, nhìn thế nào cũng đều là một người có thiên phú tu luyện.

Vào Chính Kinh Môn, chẳng phải hơn đi theo Công Tôn Thắng cả trăm lần rồi, Lý Ngư từng kiến thức đạo thuật của Công Tôn Thắng rồi, chỉ có thể nói là mã mã hổ hổ.

- Chính Kinh Đạo Trưởng ở đâu?

Xa xa quan binh la lớn.

Thời Thiên vươn tay ra, kêu lên:

- Sư phó của ta ở đây.

Võ tướng Trên ngựa ôm quyền,

- Đạo trưởng, đây là một trăm vạn quan lấy từ Hộ bộ, muốn đạo trưởng chỉnh đốn đông đại doanh. Mạt tướng phụng mệnh hộ tống, xin đạo trưởng kiểm kê một phen.

Lý Ngư đã sớm sử dụng Kim linh chi lực, cấp tốc tra xét một lần, số lượng đại khái là sáu mươi vạn quan, chỉ thiếu một chút.

Xem ra Thái Kinh lão tặc đã cầm tiền hoa hồng của mình rồi, cũng bớt việc, để tránh lại phải tới đưa.

Chút sai số này có thể hiểu được, hắn cười ha ha xua tay nói:

- Vất vả cho chư vị rồi, Thời Thiên, lấy hai Hộ Thân Phù vi sư tự tay khai quang, tặng mấy vị cấm quân huynh đệ.

- Cái này thì không cần, mạt tướng cáo từ.

Võ tướng trên ngựa quay đầu ngựa, dẫn đội rời khỏi, để lại hai xe bò.

- Thật vô lễ!

Thời Thiên giậm chân nói.

Lỗ Trí Thâm cười ha ha nói:

- Đây là người trong cấm quân, sư phó của ngươi làm mua bán một trăm vạn quan của người ta, còn hy vọng người ta hoà nhã với ngươi à?

Lý Ngư cười khà khà, Lỗ Trí Thâm trước khi chạy tội, là đề hạt phủ Kinh Lược Vị Châu chính nhi bát kinh, chẳng những là người trong quân đội, còn là đề hạt tây quân biết đánh nhất Đại Tống, hắn biết rất rõ việc này.

Lỗ Trí Thâm ghé tới, thấp giọng nói:

- Chính Kinh huynh đệ, thì ra ngươi đã sớm thông đồng với Thái Kinh, vậy chuyện của Sử Tiến huynh đệ ta, chẳng phải là dễ như trở bàn tay à.

- Hai chuyện khác nhau, mọi người cùng nhau kiếm tiền, Thái Kinh đương nhiên nguyện ý, bắt hắn gánh trách nhiệm cứu khâm phạm, vẫn phải thử thái độ của hắn đã.

Lỗ Trí Thâm nhìn trái phải, vô cùng quang côn nói:

- Tuy Sử Tiến có chút gia sản, nhưng đều bị quan phủ tịch thu rồi, hắn cũng không lấy ra được bao nhiêu tiền.

- Đại sư đây là có ý gì vậy, ta cứu Sử Tiến chỉ là nể tình huynh đệ cùng nhau lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, nói tới tiền chính là bỉ ổi, nếu đại sư nhìn nhận Lý Ngư ta như vậy, vậy ngươi đi tìm người khác đi.

- Sảng khoái!

Lỗ Trí Thâm cười nói:

- Ta thích loại người như ngươi, sau khi sự thành, mời ngươi uống rượu.

Hắn nói xong nhìn hai xe bò, há miệng nói:

- Ngươi trả tiền!

- Buổi tối gọi bọn Sử Tiến tới.

Lý Ngư lại.

- Biết rồi, dong dài! Vậy ta về trước đây.

Lỗ Trí Thâm quay đầu, nói với đám lưu manh:

- Còn đứng đó làm gì, còn không mau lên núi, mỗi người chặt mười gánh củi rồi về.

Một đám lưu manh ủ rũ, kêu khổ thấu trời, bị Lỗ Trí Thâm đá cho mấy cước, ôm mông hét thảm chạy lên núi.

- Bọn họ đáng thương quá.

Triệu Phúc Kim cầm quạt nói.

Lý Ngư hừ lạnh một tiếng,

- Người là phải chịu khổ mới nên thân, ngươi tưởng ai cũng có cơ hội làm đồ đệ của Lỗ Trí Thâm à. Liên nhi tỷ tỷ của ngươi, khi học nghệ, phải đeo bọc hành lý mấy chục cân, từ phủ Tế Châu đi tới Biện Lương đó.

- Thật à?

Triệu Phúc Kim lộ ra vẻ không tin.

Phan Kim Liên đỏ mặt gật đầu, trong ánh mắt có chút hoài niệm, khi đó tuy mệt, nhưng mỗi ngày đều có thể ở cùng một chỗ với Lý Ngư.

Giống như hiện tại, có đôi khi mấy ngày không gặp, có đôi khi là cả mấy tháng. Tuy hắn từ Đông Ngô trở lại, hiện tại cũng không ngủ cùng mình nữa, viện tử lớn như vậy thì có ích lợi gì, buổi tối cũng không kéo chăn che chân cho mình, cũng không có ai để bát ở giữa giường, ngủ chung với mình.

Triệu Phúc Kim vươn tay ra ước lượng một chút, nhíu mày nói:

- Mấy chục cân, chẳng phải là còn nặng hơn dưa hấu à.

- Chỉ có biết ăn thôi.

Lý Ngư nhìn mấy lưu manh ở xa xa, hành vi nghĩa khí của bọn họ đã khiến Lỗ Trí Thâm thay đổi cái nhìn.

Trước kia tuy Lỗ Trí Thâm cũng cho phép bọn họ gọi sư phó, tám thành chính là coi bọn họ thành cu li và chạy miễn phí.

Hiện tại Lỗ Trí Thâm thật sự muốn dạy bọn họ, Hoa Hòa Thượng này, đúng là hữu giáo vô loại, chỉ cần ngươi hợp với tính tình của hắn, hắn mặc kệ địa vị thân phận của ngươi.

Cứ dựa theo cách này mà luyện, qua mấy tháng nữa, tố chất thân thể của đám lưu manh này sẽ có biến đổi về chất, tinh thần cả người cũng khác.

Không chỉ là bọn họ, cho dù là người thường, kiên trì rèn luyện ba tháng, cũng phát sinh biến hóa.

Bỏ dở nửa chừng hoặc là tâm huyết dâng trào, thì chỉ lãng phí thời gian và tinh lực.

Chờ đến lúc đó, Lỗ Trí Thâm tám thành là sẽ dạy bọn họ một số thứ thực sự.

Xoay người lại xoay người lại, nhìn Triệu Phúc Kim, trong lòng khẽ động.

Phật Đạo cũng có thiên tài không xuất thế, Lỗ Trí Thâm trời sinh mang theo phật tính, mà Triệu Phúc Kim học Hậu Thổ Quyết, không ngờ có thể nặn ra nê nhân có linh trí, đây là thiên phú thần tính.

Tôn Quyền không biết đang làm trò quy gì, gom đủ một pháp thân của Kim Thiền Tử, khiến rất nhiều người sợ tới mức run rẩy.

Một trăm lẻ tám sát tinh, bị Lâm Linh Tố liên thủ với mình, đã thu phục được hai mươi ba mươi.

Trong thời không mà mình quen thuộc, rất nhiều chuyện đều thay đổi.

Lục triều, sắp náo nhiệt rồi sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️