Tây Môn Khánh ra khỏi Thái phủ, cưỡi một chiếc xe ngựa xa hoa, tới một tòa nhà lớn ở ngoại ô.
Tòa nhà tường ngoài rất cao, chung quanh không có một ngọn cây, sau khi đi vào phó dịch sai vặt có đầy đủ.
Tất cả mọi người thấy Tây Môn Khánh, đều dừng lại đứng khoanh tay ven đường, cúi người vấn an.
Tây Môn Khánh đầu cũng không quay, đi tới nội viện, trong đây người ít hơn, đi rất lâu cũng không thấy một thị nữ.
Hắn đi tới trước một hòn giả sơn, ấn cơ quan, núi giả lộ ra một cửa nhỏ.
Mở cửa nhỏ, trước mắt là một động quật tinh xảo, cửa mở sang hai bên, hình thành một phòng khách hình tròn, trong phòng bày bàn thạch điêu, bốn vách tường đều có màn che, nhìn giống một tòa cung điện xa hoa.
Sau khi đi vào, cửa nhỏ chậm rãi đóng lại, hai bên đều là cột đèn bằng Nguyệt Quang Trùng, tỏa ra quang mang u ám.
Một vú già mặc cát y xuất hiện, cửa bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người tráng kiện vừa cao vừa to, tướng mạo xấu xí, thấy Tây Môn Khánh lại không vấn an.
- Thế nào rồi?
Tây Môn Khánh sầm mặt, nói:
- Ta lại nhìn thấy Lý Ngư đó, mạng của hắn ghê gớm thật, chúng ta đưa cả Dịch Yêu Lệnh cho Phương Tịch, hắn vẫn để Lý Ngư vui vẻ về tới Biện Lương, phế vật bực này còn muốn tạo phản!
- Ngươi đừng xem thường Phương Tịch, càng đừng khinh thường Lý Ngư. Thái Bình Kinh tổng cộng có năm quyển, tu mỗi một quyển đều có chỗ tuyệt luân tinh diệu.
- Vương bà, ngươi theo tôn chủ, trải qua năm đại chiến, mau nói xem Thái Bình Kinh đó có bản sự gì?
Ánh mắt Vương bà trở nên có chút mê mang, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.
- Thanh Mộc Quyết học tới cuối cùng, phân thân vô số, linh lực không ngừng; Ly Thủy Quyết học tới chỗ sâu, trong một cái nhấc tay, người chết sống lại, xương trắng mọc thịt, chỉ cần vẫn còn một niệm, có thể khởi tử hồi sinh; Duệ Kim Quyết không thuẫn nào không phá được, vô kiên bất tồi, có thể sử dụng thần binh thiên hạ; Liệt Hỏa Quyết chưa bao giờ nghe qua có người biết dùng, có điều lợi hại nhất vẫn là Hậu Thổ Quyết.
- Có gì lợi hại?
- Ngươi đã nghe nói Nữ Oa vá trời và Nữ Oa tạo người chưa?
Tây Môn Khánh cười ha ha,
- Vương bà, ngươi đúng là điên rồi, ngươi không phải là muốn nói, Hậu Thổ Quyết có thể vá trời, còn có thể tạo người chứ? Ha ha ha, ngươi thực sự nên đi tìm Lý Ngư, để hắn dùng Thủy Tự Quyết giúp ngươi xem bệnh đi.
Đồng tử Vương bà hơi co rút lại, khóe miệng rung rung như đang cười lạnh.
Tây Môn Khánh biết sự lợi hại của lão phụ này, tiếng cười im bặt lại, quạt trong tay vỗ vào bàn tay, hỏi:
- Hắn càng lợi hại, chúng ta càng vui, không phải sao? Sớm muộn gì cũng là hoạn nô của Ngự Linh Đường chúng ta, đến lúc đó đều do ta sử dụng.
- Hừ, mấy lần để hắn đào tẩu, tôn thượng đã rất tức giận, tự ngươi nghĩ biện pháp đi.
Sắc mặt Tây Môn Khánh trầm xuống, nếu chọc giận tôn thượng, một câu có thể khiến mình vạn kiếp bất phục.
Hắn vỗ tay, tiếng ngọc bội vang lên, hơn mười thiếu nữ tuổi xuân từ phía sau bình phong đi ra.
Những nữ tử này mặc rất hương diễm xa hoa, không chỉ ai nấy đều trông mắt ngọc mày ngài, thiên kiều bá mị, hơn nữa làn da trắng nõn mềm mại tới thần kỳ, khiến người ta vừa nhìn một cái liền không nhịn được mà muốn sờ.
những thiếu nữ này xếp thành một hàng ở trước mặt Vương bà và Tây Môn Khánh, quỳ gối thi lễ, thanh âm có chút kỳ quái, không mang theo bất kỳ tình cảm gì, giống như máy móc, nói:
- Nô tỳ bái kiến Tây Môn đường chủ.
- Chính Kinh Môn đang nhận người, ta đã làm giả thân phận cho các ngươi, là Thái Kinh xuất thủ, quan bằng lộ dẫn do nha môn trực tiếp đóng dấu, các ngươi phải cách thời gian ra mà trà trộn, vào được Chính Kinh Môn thì có thưởng, không vào được thì hừ hừ...
Những thiếu nữ này đều lộ ra thần sắc sợ hãi, phía sau một thanh âm lạnh như băng vang lên,
- Nếu ai không vào được Chính Kinh Môn, ta chặt tay chân người nhà của hắn, bắt tới tổng đường làm hoạn nô.
Tây Môn Khánh vội vàng cười nói:
- Vương bà, người nhỏ nô cơ này đều là ta ngàn chọn vạn chọn, mỗi một người đều có thiên phú tu hành, không thể không vào được. Chính Kinh Môn đó, vừa thành lập, cái gì mà không chọn, tiểu tặc, thổ, thủy tặc gì cũng có.
Vương bà hừ lạnh một tiếng, đi đến giữa bọn họ, đột nhiên túm lấy váy dài của một nô cơ, bấm một cái lên vú nàng ta,
- Mông trắng mềm như vậy, sau khi đi vào, nhất định phải sắc dụ Lý Ngư, khi thần thức của hắn thả lỏng, gieo Ngự Linh Phù vào, biết chưa?
- Nô tỳ biết rồi.
Vương bà cười cạc cạc, tiếng cười khó nghe không tả được, giống như một hòn đá ma sát lên bàn đá,
- Bất kể là Thái Bình Đạo, hay là Chính Kinh Môn, đều định trước là đá kê chân của chúng ta.
...
Gió mát hiu hiu, trong Chính Kinh Môn, dưới một gốc cây liễu, Triệu Phúc Kim cầm một cây quạt nhỏ, giống thục nữ nhẹ nhàng quạt quạt, lại che quạt trước miệng, cười dài nói:
- Quốc sư không cho rời khỏi Nguyên Diệu Sơn, cứ ở trên núi chán lắm, chẳng khác gì trước kia ở hoàng cung, người ta vất vả lắm mới ra được một lần, nói gì cũng phải ở chơi thêm mấy ngày.
Tiểu Kim Liên mỉm cười không nói gì, thỉnh thoảng lén nhìn Lý Ngư ở xa xa, trong tay bẻ một cành liễu, bện một vòng.
Sau khi bọn họ nhìn thấy mộc bài Lý Ngư lưu lại, vội vàng xuống núi, Lâm Linh Tố không có cách nào, lại yêu thương cưng chiều Đế Cơ thiên phú đã không thể nói là dị bẩm, chỉ có thể nói là có thần tính này, vừa hay bảo đại đệ tử của mình hộ tống bọn họ tới Chính Kinh Môn.
- Chơi gì mà chơi?
Lý Ngư từ xa đi tới, rất thính tai, lập tức nghe thấy tiểu Đế Cơ nói muốn ở chơi thêm mấy ngày.
Lý Ngư ở ngay tại chỗ lấy tài liệu, thuyết giáo ở hiện trường, đỡ cành liễu, nói:
- Cây liễu này ở trong nhiều cây cối như vậy, lại tự thành một phái, nó đầu xuân xanh sớm, thu đến vàng muộn, liều mạng hấp thu sự tưới tắm của ánh mặt trời, cho nên nó mới có thể có bộ dạng lớn như vậy, cành lại mềm mại, giống như sóng nước. Các ngươi cũng phải chăm chỉ tu luyện, học tập tinh thần khắc khổ của cây liễu.
Lý Ngư chống nạnh tiếp tục nói:
- Có câu cần cù thì bù thông minh, tu luyện không có đường tắt, lúc trước ta luyện Thủy Tự Quyết, chính là luyện từ sớm tới khuya, dựa vào chút hơi nước loãng trong không khí để tưới sáu gốc rau hẹ.
- Lý Ngư ca ca, lần trước ngươi nói là ba gốc.
- Thế à? Vậy lần trước ta nhớ lầm, là sáu gốc.
Hai tiểu nha đầu cười không ngừng, Lý Ngư bĩu môi, không làm gì được hai người bọn họ.
Trước kia khi chưa quá quen thuộc, Liên nhi vẫn nghe lời, nhưng nữ nhân chính là như vậy, bất kể bao nhiêu tuổi, thân rồi thì đều không sợ nữa.
Lý Ngư vẫn muốn tiếp tục thuyết giáo, Lỗ Trí Thâm ở xa xa rầm rầm chạy tới, hắn bước đi như bay, phía sau là một đám đệ tử lưu manh đã mệt tới chống nạnh cong chân, nhưng hiện tại Lỗ Trí Thâm dạy bọn họ tập võ, không còn giống như trước kia, chỉ ăn uống nhậu nhẹt.
Một khi hắn trở nên nghiêm túc, những lưu manh này bị tra tấn cho không thành hình người, mỗi ngày đều mệt tới ngắc ngoải sau đó ngủ một giấc rồi lại lặp lại.
Lý Ngư cười nhìn một màn này, trong lòng biết, chỉ cần theo được Lỗ Trí Thâm kiên trì quá ba tháng, thân thể của những lưu manh sẽ có biến đổi về chất.
Đến lúc đó mới có khả năng chịu được công pháp cương liệt bá đạo đó của Lỗ Trí Thâm.
- Chính Kinh huynh đệ, ta mang người đến rồi!