Thái Kinh vẫy vẫy tay, có người tiến vào, dẫn Tây Môn Khánh đi.
- Khách quý, mời bên này.
Tùy tùng cúi đầu vươn tay ra nói.
Ánh mắt Lý Ngư khẽ động, nếu Tây Môn Khánh là em vợ của Thái Kinh, như vậy hạ nhân trong phủ của hắn bao giờ xưng hô là biểu lão gia, chứ không phải khách quý.
Mí mắt hắn cụp xuống, trong lòng đã đoán được, Tây Môn Khánh và Thái Kinh không có quan hệ thân thích.
Giữa bọn họ, giống như là đang tiến hành một hồi giao dịch, xem ra Tây Môn Khánh ở trong giao dịch, vẫn là ở địa vị chủ động.
Lý Ngư đã có tâm nhãn rồi, loại người như vậy đều có hậu trường, không biết sau lưng Tây Môn Khánh là tồn tại gì.
Hắn không thể vô duyên vô cớ tới tìm mình gây phiền, khẳng định là mình đã chọc tới lợi ích của tổ chức, hoặc là tông môn, hoặc là gia tộc sau lưng hắn.
Hiện tại Lý Ngư ngược lại không muốn giết Tây Môn Khánh nữa, bởi vì hắn chỉ là một lính hầu, giết hắn rồi, thế lực sau lưng vẫn sẽ phái ra người lợi hại hơn đến hại mình.
Khi đó, mình vĩnh viễn ở chỗ sáng, mà đối phương lại ở chỗ tối, có quyền nổ súng vô hạn, mình chỉ có thể phòng ngự bị động.
Hiện tại hắn chỉ muốn thông qua Tây Môn Khánh, lôi thế lực sau lưng hắn ra, sau đó thì nghĩ biện pháp diệt trừ triệt để.
Thái Kinh cười nói:
- Tiểu đạo trưởng tới là có chuyện gì vậy?
Nhìn mặt Thái Kinh đang cười dài, khiến Lý Ngư cảm thấy rát thân thiết, bọn họ bọn họ từng có giao dịch, hoặc là nói từng có cấu kết với Thái Kinh, như vậy thông qua Thái Kinh để lôi ra thế lực sau lưng Tây Môn Khánh là không còn gì tốt hơn.
Bởi vì Thái Kinh này rất tham, mình có thể dùng một cái giá nhất định đổi lấy bất kỳ tình báo gì trong miệng hắn, chỉ cần ra giá đủ lớn, khiến Thái Kinh không thể cự tuyệt.
- Thái tướng, ta từ chỗ Quốc sư mang tới một viên Kim Đan kéo dài tuổi thọ, là sáng nay mới ra lò, không biết Thái tướng có cần hay không?
Thái Kinh ho khẽ một tiếng, sắc mặt có chút đỏ lên, hiển nhiên là động tâm rồi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cười nói:
- Nếu Kim Đan có duyên với lão phu, lão phu tự nhiên sẽ không chối từ.
Đúng là một lão hồ ly, hiện tại lại muốn cò kè mặc cả.
Lý Ngư cười nói:
- Theo ta thấy, viên Kim Đan này, là có duyên phận rất sâu với Thái tướng.
- Ồ? Duyên từ đâu mà có?
Lão hồ ly này, rõ ràng rất muốn có, lại vẫn giả vờ bình tĩnh với ta. Lý Ngư mắng thầm trong lòng, không trả lời, ngược lại cười ha ha nói:
- Ta thấy đại doanh của cấm quân đông thành lâu rồi thiếu tu sửa, bất lợi cho Vu Cấm luyện tập quân sự, triều đình cần tu sửa một chút.
Lông mày Thái Kinh nhướn lên, nói
- Đại doanh cấm quân? Việc này không dễ dàng, chuyện liên quan tới cấm quân Đại Tống, cấm quân chính là nền tảng lập quốc, không có một trăm vạn quan thì không làm được đâu.
- Nếu Thái tướng giao cho ta đi làm, tám mươi. . . À, không, sáu mươi vạn quan là đủ rồi.
Thái Kinh đứng dậy, tự tay rót một ly trà cho Lý Ngư,
- Nếu đạo trưởng có thể làm thành việc này, đúng là hết lòng vì nước vì dân.
Lý Ngư nâng chung trà lên, thổi thổi hơi nóng, nói:
- Nếu không có quốc gia quốc gia như Thái tướng, ta cũng không dám bảo đảm.
Hai người không ai nói chuyện Kim Đan, Lý Ngư đứng dậy bước đi,
- Thái Kinh ở phía sau nói:
- Chút nữa ta tới Công bộ giao nhận với ngươi.
- Được.
Ra khỏi Thái phủ, tâm tình của Lý Ngư rất tốt.
Lâm Linh Tố vẫn quá thành thật, trực tiếp bán cho Thái Kinh, nhiều nhất cũng chỉ là mười vạn quan, lão già này còn đau thịt một trận.
Hiện tại cấu kết với hắn, moi một trăm vạn quan của triều đình, chỉ cần một phê văn. Sau đó bản thân Thái Kinh lấy bốn mươi vạn quan, còn lại thì Lý Ngư cầm, mình cũng không cần làm, lấy ra mười vạn quan, Biện Lương có vô số người tranh nhau làm.
Đến cuối cùng, vô duyên vô cớ kiếm được năm mươi vạn, còn không để bắt được một chút chứng cớ đút lót nào.
Triều đình Đại Tống có tiền, cho dị tộc một cái chính là mấy ngàn vạn quan, tiện nghi cho người ngoài không bằng tiện nghi cho mình.
Tâm tình của Lý Ngư rất tốt, sắp có mấy chục vạn quan vào tay, tuy so với Đại Tướng Quốc Tự thì vẫn nghèo như ăn xin, nhưng hắn đã biết đủ rồi.
Đến lúc đó mua Lữ đại tiểu thư, ở lại Chính Kinh Môn, làm một trấn phái chi bảo, xem ai còn dám đến giương oai.
Lữ Linh Khởi đã lợi hại như vậy, cũng không biết cha nàng ta năm đó phong thái ra sao.
Lý Ngư cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, đi đến dưới Chính Kinh Môn, ở cửa Tân Tướng Quốc Tự, một hòa thượng to béo sau khi nhìn thấy hắn liền chạy tới như bay.
Lý Ngư vội vàng xuống ngựa, muốn tìm một chỗ trốn, nếu không bị thằng ôn này đụng phải không chết cũng tàn.
- Lỗ đại sư, chúng ta không oán không cừu...
Cũng may tuy Lỗ Trí Thâm to béo, nhưng rất linh hoạt, đến gần thì ngừng bước, nắm bả vai Lý Ngư, nói:
- Chính Kinh huynh đệ, ta có một chuyện muốn nhờ.
Đây là bộ dạng cầu người của ngươi sao?
Lý Ngư sắp bị lắc cho rụng rời, vội vàng giãy ra, xoa xoa vai, nói:
- Đại sư cũng thiếu tiền à, việc nhỏ thôi, sáng mai ta bảo Thời Thiên đưa tới cho ngươi mấy trăm quan tiêu trước.
- Được, nhưng cái ta muốn nói, không phải việc này.
Không phải việc này sao ngươi còn nói được? Mấy trăm quan cũng lấy, đúng là quỷ nghèo, vừa tham vừa nghèo.
Hiện tại Lý Ngư tự cho rằng mình đã vào hàng ngũ nhà giàu, đã bắt đầu có chút khinh thường những nhà nho nghèo này.
Lỗ Trí Thâm kéo Lý Ngư đi tới dưới một gốc đại thụ, đặt mông ngồi xổm xuống nói:
- Chuyện này nói ra thì dài lắm, ta có một huynh đệ, ở quê phạm phải chút việc nhỏ. Ngươi lăn lộn quen thuộc với đám điểu nhân triều đình đó, có thể nói với bọn họ một câu, đặc xá cho vị huynh đệ đó của ta không?
Lý Ngư nhìn Lỗ Trí Thâm với vẻ cảnh giác, hỏi:
- Phạm việc nhỏ gì?
- Giết mấy quan binh.
- Phập.
Lý Ngư đứng dậy, vỗ vỗ mông.
- Đại sư, chẳng lẽ là đang trêu đùa bần đạo à?
Lỗ Trí Thâm gãi gãi đầu, cười nói:
- Có điều khẳng định là quan binh động trước.
- Vì sao lại động thủ?
- Vị huynh đệ đó của ta, đang uống rượu với mấy huynh đệ đang kết bái, bọn họ cứ muốn đi tiễu phỉ.
Trước mắt Lý Ngư tối sầm, cảm thấy mình phải lên ngựa đi ngay, dừng trao đổi với hòa thượng béo này, bằng không rất dễ bị hắn khiến cho tức tới hôn mê.
Lỗ Trí Thâm không phải là ngốc thật, hắn tinh ranh tới chết người, cố ý giống như nói chêm chọc cười với Lý Ngư, còn muốn nói tội danh của bọn họ nhỏ đi một chút. Thấy Lý Ngư xoay người muốn đi, vội vàng nói:
- Huynh đệ đó của ta, bản tính vô cùng tốt, không phải ác nhân làm xằng làm bậy.
- Tên là gì?
Lý Ngư quay đầu hỏi.
Có phải ác nhân thật hay không, trong lòng mình tự biết.
- Sử Tiến.
Lý Ngư sờ sờ sổ nhỏ trong lòng mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu là Sử Tiến thì không tính là hạng người đại gian đại ác. Bình thường có quan hệ không tồi với Lỗ Trí Thâm, đều là chân hảo hán, bởi vì con người hắn chọn bằng hữu vẫn khá là tinh mắt.
Sử Tiến và Lỗ Trí Thâm, cũng từng trọng nghĩa khinh tài, gặp chuyện bất bình, giết Sinh Thiết Phật Thôi Đạo Thành và Phi Thiên Dạ Xoa Khâu Tiểu Ất, cứu phụ nhân bị bọn chúng bắt.
Nếu thu phục được hắn, chẳng phải là ngay cả Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ, Khiêu Giản Hổ Trần Đạt và Bạch Hoa Xà Dương Xuân của Thiếu Hoa Sơn cũng thu phục được à, mua một được ba, vụ mua bán này không thiệt.
Hơn nữa Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ đứng hàng Khôi Tinh, là đứng đầu địa sát, rất có bản sự.
Ba người bọn họ đều không làm chuyện thương thiên hại lí gì, cũng rất trọng nghĩa khí, xem như là chính phái trên Lương Sơn.
- Nếu muốn thoát, không phải dễ dàng như vậy, trừ khi...
- Trừ khi gì?
Lỗ Trí Thâm vuốt cái đầu trọc hỏi.
- Đại sư ngươi từng mang tội giết người, là làm thế nào để thoát thân?
- Haizz! Ta không phải là lên Ngũ Đài Sơn, làm hòa thượng à.
Lý Ngư cười nói:
- Đúng vậy, cho nên bọn họ muốn thoát tội, phải vào Chính Kinh Môn của ta làm đạo sĩ. Bởi vì hiện giờ Quốc sư đã lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, Phật môn suy thoái, Đạo môn hưng thịnh, làm hòa thượng là không dễ đâu.
- Tùy ngươi định đoạt!