Lý Ngư cầm hồ lô, vui mừng rạo rực từ phòng đan đi ra, lão Lâm vẫn là người phúc hậu, đan này khẳng định có thể kiếm được một mớ.
Ngón tay hắn khẽ động, vận chuyển linh lực, kiểm tra đan dược một chút.
Đây là một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, chắc là luyện cho các đệ tử dùng, bởi vì tu đạo là một quá trình dài đằng đẵng, trong lúc này ngươi trước hết phải học được cách đối kháng với già yếu.
Đạo gia đối kháng với già yếu, thủ đoạn kéo dài thọ mệnh chủ yếu có ba loại: Đan dược, phòng trung, thổ nạp.
Trong đó đan dược là đơn giản nhất, ngươi thổ nạp cần phải có công pháp và thiên phú thượng thừa, phòng trung thì ngươi phải có đỉnh lô song tu tốt nhất, chỉ có đan dược là trực tiếp nhất.
Chẳng trách quyền quý Biện Lương, thậm chí bao gồm hoàng tộc còn có hậu cung tần phi, đều tranh nhau muốn tiến vào Thần Tiêu Cung này.
Vạn vật có lợi thì có hại, đan dược cũng vậy, tuy nó là phương pháp đơn giản nhất, dù sao cũng là dựa vào ngoại vật, không bằng hai cái còn lại đều là đề cao đối với bản thân mình.
Mình có công pháp Thanh Mộc Quyết này, còn có hai đỉnh lô Tần Khả Khanh và Cảnh Huyễn, thuật phòng trung song tu tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nam nữ song tu, là thuật phòng trung, chính là một trong ba chi nhánh lớn của đạo gia, người thiện thuật này thần thanh mà khí thái. Hoàng Đế dùng cái này để phi thăng, bởi vì người tu hành dùng luyện nội đan làm ví dụ, gọi nữ tử thuật phòng trung là đỉnh lô.
Đỉnh lô cũng có phân cao thấp, nếu nữ tử thiên sinh mị cốt, thân mang linh căn, ngũ hành thân hòa, khi song tu công hiệu sẽ hơn xa nữ tử bình thường, mới có thể gọi là trân phẩm.
Trên Nguyên Diệu Sơn, trước sau vẫn im lặng như nhất, Lý Ngư đi đến cửa một tiểu viện, nơi này là viện tử của Triệu Phúc Kim và Phan Kim Liên.
Bên trong vắng vẻ, hai nha đầu không biết lại chạy đi đâu rồi, Lý Ngư lắc đầu, đóng cửa lại thay bọn họ, lại bấm một mộc nhân ở cửa.
Tiểu mộc nhân giống như đúc, là bộ dạng của một người phụng phịu răn dạy, trên tiểu tiểu trong tay, viết bốn chữ to 'Tu luyện cho tốt'.
Chỉ cần bọn họ trở lại tiểu viện, nhìn thấy mộc nhân này là biết mình đã từ Đông Ngô trở về.
Xách hồ lô, cưỡi bạch mã của mình, Lý Ngư xuống núi.
Nguyên Diệu Sơn vừa cao vừa dốc, nhưng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử giống như giẫm trên đất bằng, thỉnh thoảng còn nhảy lên một chút. Xuống sơn môn tới Thái phủ, người sai vặt thấy hắn ăn mặc giống như bộ dạng đạo sĩ, cũng không dám chậm trễ.
Dẫu sao đạo sĩ dám lên Thái phủ, nhất định không phải hạng người tầm thường, trừ khi là đồ ngốc.
- Vị đạo trưởng này có việc gì à?
- Ta chính là Chính Kinh Môn Lý Ngư, tới gặp Thái Kinh.
Thanh danh của Lý Ngư vang, ở Biện Lương như sấm bên tai, người sai vặt lập tức khoanh tay cúi người, vẻ mặt cười nịnh,
- Tiểu đạo trưởng nghỉ một chút phòng khách, giờ tiểu nhân đi gọi lão gia nhà ta.
Phủ đệ của Thái Kinh rất xa hoa, chỉ luận về tinh xảo mà nói thì viện tử của hắn đã vượt xa cả cung Thái Sơ của Đông Ngô.
Rường cột chạm trổ, xa hoa đẹp đẽ, phía trước nhất là một bức tranh tường, vẽ ngũ phúc lâm môn, tùng hạc diên niên, vô cùng phù hợp với tuổi tác của Thái Kinh.
Vòng qua tranh tường, một người đưa lưng về phía cửa ánh trăng, trong phòng khách đối diện hoa hoa cỏ cỏ, đang cúi người ngửi mùi hoa.
Tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng Lý Ngư liếc một cái là nhận ra, bóng lưng này chính là của Tây Môn Khánh.
Lý Ngư cũng không nói gì, ngón tay khẽ động, một đạo kim khâu, bắn tới cổ Tây Môn Khánh.
Keng một tiếng, kim khâu đánh vào một mảnh xương, tiếng vang leng keng, chứng tỏ cây quạt đó của hắn là kim loại.
Tây Môn Khánh vô cùng tức giận, còn chưa quay đầu lại đã mắng:
- Tiểu nhân từ đâu tới dám đánh lén ta...Ơ, Chính Kinh Đạo Trưởng!
Tây Môn Khánh nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lý Ngư, trên mặt từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng, khóc lóc kể lể nói:
- Tiểu đạo trưởng, ngươi có thể bình yên vô sự, đúng là quá tốt.
Lý Ngư cười nói:
- Nhờ phúc của ngươi, ta sống rất tốt.
- Đạo trưởng cất nhắc rồi, ngày đó chúng ta cùng bị tập kích, may mà đạo trưởng đại phát thần uy. Khánh chỉ tận chút sức non nớt, đồng lòng với đạo trưởng kháng tặc mà thôi.
Da mặt của thằng ôn này quả thực là còn dày hơn tường thành, hiện tại hắn giả ngây giả ngô, Lý Ngư đương nhiên không chịu bỏ qua.
- Tây Môn huynh đệ quá khách khí, ngươi ngày đó rất linh hoạt...
Hai người đều kiêng kị nhau, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, Lý Ngư không chịu bước vào trong phòng, Tây Môn Khánh cũng không dám tùy tiện đi ra.
Vù một tiếng, phía sau Lý Ngư đột nhiên có một bức tường đất dựng lên, sau ba tiếng ầm ầm ầm, trên tường đất cắm mấy cánh hoa.
Những cánh hoa này cắm rất sâu vào tường đất, nếu đánh vào cổ người ta, là chắc chắn sẽ phải chết.
Lý Ngư cười lạnh một tiếng, tường đất lập tức biến mất, cánh hoa cũng rơi xuống đất.
Trong tay Tây Môn Khánh, cầm một cây roi, hắn nắm rất chặt, dẫn tới ngón tay cũng có chút trắng bệch.
Lý Ngư cũng không tốt hơn là bao, ngày đó ở trong lũng sông, hai người âm thầm đấu pháp, Lý Ngư đã thử ra tu vi của hắn cũng không cách biệt lắm với mình, hơn nữa cũng có thủ đoạn chơi người phong phú.
Đối mặt với đối thủ như vậy, nhất định phải cẩn thận mới được, bởi vì ngươi không biết sẽ trúng bẫy hắn lúc nào.
Lý Ngư đối mặt với Tây Môn Khánh là như vậy, trong lòng Tây Môn Khánh ở đối diện cũng e ngại.
Ở trước mặt hắn, đạo sĩ tên là Lý Ngư, thủ đoạn còn ác hơn mình, khó có thể phòng bị.
Vừa rồi thấy mặt, mình chưa quay đầu, hắn đã sử ra sát chiêu rồi.
Nhìn ra được, vừa rồi hắn là muốn trực tiếp giết mình.
Hai người bọn họ đấu pháp, tuy bên ngoài có nói có cười, nhưng động tác trong tay lại không ngừng.
Chỉ chốc lát, trong phòng khách chỗ nào cũng là cành gãy lá héo, trên mặt đất vũng nước gập gềnh, còn có rất nhiều bùn, trên cây cột bằng cự mộc bị đánh ra mấy vết roi, còn găm mấy chục cây kim.
- Ha ha ha, hai vị khách quý đồng thời đăng môn, khiến lão phu. . . .
Thái Kinh nói được một nửa liền im bặt tai đỏ, không khí trong phòng khách có chút quỷ dị.
Hai khách nhân của hắn, đang chăm chú nhìn nhau, toàn bộ phòng khách giống như vừa bị cướp sạch một lần.
- Thái tướng, người này ở trong sứ đoàn, cấu kết với Phương Tịch, dẫn cường đạo tới, hại chết Lâm công, việc này ta ở trong tấu chương đã từng nói rồi mà?
Thái Kinh cười ha ha nói:
- Trong đây tất có hiểu lầm, ta còn chưa kịp giải thích với ngươi, ngươi biết hắn là ai không, hắn là em vợ của ta, sao lại có quan hệ với cường đạo.
Sắc mặt Lý Ngư càng khó coi hơn, Tây Môn Khánh lại cười dài nói:
- Ồ! Thì ra tiểu đạo trưởng có hiểu lầm với ta lớn như vậy, vậy ta phải giải thích một phen rồi, bên kia ta cũng là vì cứu Lâm công, mới không thể không ra hạ sách, hy vọng có thể khiến tiểu đạo trưởng cầm chân cường đạo.
Lý Ngư không có gì để nói, bởi vì lúc trước Tây Môn Khánh tuy là hại mình một các rất rõ ràng, nhưng hắn rất cẩn thận, không lưu lại bất kỳ chứng cớ gì.
Cho dù có rất nhiều nhân chứng, cũng không thể định tội, Tây Môn Khánh hoàn toàn có thể tùy tiện nói vài câu nói dối, tiếp tục thoát tội.
Hắn chỉ không ngừng nhắc nhở người Phương Tịch, khiến bọn họ giết Lý Ngư trước mà thôi, hơn nữa dùng còn là những lời như 'Bảo hộ đạo trưởng, đạo trưởng chết là chúng ta cũng xong đời'.
Hắn từ đầu tới cuối, đều không tự ra tay với mình, ngược lại là mình trong một đêm đó liên tiếp ra tay với Tây Môn Khánh.
Thằng chó này không ngờ còn có quan hệ thân thích với Thái Kinh, đi trình tự thường quy xem ra là không thể báo thù rồi.
Lý Ngư cười ha ha nhìn Tây Môn Khánh, ánh mắt hai người nhìn nhau, không tiếp tục dây dưa nữa.