Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 147: Tặng lễ

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta đã trở về.

Nguyên Diệu Sơn, trong phòng đan, Lâm Linh Tố ngồi trên bồ đoàn, dường như không nghe thấy.

- Cung chủ, ta đã trở về.

Lý Ngư hơi đề cao giọng, tiếp tục nói.

Xem ra là đang luyện đan rồi, Lý Ngư bĩu môi, đi loạn trong phòng đan.

Tiểu đồng bên cạnh ôm một hồ lô, bên trong bốc ra mùi.

Lý Ngư ghé tới, cười nói:

- Đây là đan gì, cho ta ăn hai viên.

- Không được.

Bên tai truyền đến thanh âm của Lâm Linh Tố.

Lý Ngư tức giận nói:

- Câu này sao trả lời nhanh thế?

Lâm Linh Tố nhìn hắn một cái, cười nói:

- Ngươi quả nhiên lại tinh tiến rồi.

- Nào có, nào có, một chút đạo hạnh này của ta, ở trong mắt Cung chủ, chính là tiểu hài tử chơi đồ hàng thôi.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, thuận theo một cỗ thủy khí, nâng một viên Kim Đan trong hồ lô ra, lén lút bỏ vào trong tay áo.

Khóe miệng Lâm Linh Tố mỉm cười, không vạch trần hắn, nói.

- Ngươi có biết ta bảo ngươi mang gì tới Đông Ngô không?

- Xá lợi thôi mà, ta thấy rồi.

Lâm Linh Tố đứng dậy, cười nói:

- Ngươi biết đó là xá lợi của ai không?

- Kim Thiền Tử.

- Ngươi làm sao mà biết được?

Lâm Linh Tố vốn đang cười dài, lập tức giật mình.

Lý Ngư thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn, cuối cùng cũng thư thái một chút, nói:

- Ta đoán.

Lâm Linh Tố hơi ngẩn ra, cũng không truy hỏi, mỗi người đều có cơ duyên của mình, chuyên chú quá nhiều tâm tư vào người khác, đối với tu sĩ mà nói không phải một thói quen tốt.

- Sở dĩ ta cứ muốn lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, chính là vì viên xá lợi này. Trí Chân biết rõ, cho nên hắn lựa chọn để lại xá lợi.

Lý Ngư cảm thấy da đầu ngứa ran, tất cả nghi hoặc đều lập tức được cởi bỏ.

Vì sao Lâm Linh Tố lại chấp nhất với Đại Tướng Quốc Tự;

Vì sao Đại Tướng Quốc Tự đào tẩu, Lâm Linh Tố chặt đứt cổ tay người thi pháp, lại nửa đường từ bỏ đuổi giết.

Vì sao Trí Hải lại sợ như vậy.

Lâm Linh Tố đã sớm biết dã tâm của Đông Ngô, hắn lại lựa chọn lửa cháy đổ thêm dầu, thả Kim Thiền Tử ra.

Năng lực thương tổn của Kim Thiền Tử đối với Phật môn hiện giờ có thể là lớn hơn tất cả kẻ địch của Phật giáo cộng lại, bởi vì nội đấu vĩnh viễn là tổn thương nguyên khí nhất, nhất là nội đấu lực lượng tương đương.

Vào một đêm đó Lâm Linh Tố tấn công Đại Tướng Quốc Tự, đại triển thần uy, chặt đứt cánh tay người thi pháp đào tẩu, chính là lúc đó, thần thức của hắn tiến vào trận pháp, biết bọn họ không mang đi xá lợi, thế là liền mở một mặt lưới, tránh cho Đại Tướng Quốc Tự cá chết lưới rách, hủy hoại xá lợi.

Chủ trì Đại Tướng Quốc Tự Trí Chân thiền sư cũng bởi vậy mà bảo vệ được truyền thừa của Đại Tướng Quốc Tự, mang đi một đống bảo vật và đệ tử hạch tâm trong chùa.

Tuy nội tình ngàn năm bị hủy trong chốc lát, nhưng lục triều lớn như vậy, sẽ vẫn dựng lại được bếp mới.

Trí Chân là vì Đại Tướng Quốc Tự, nhưng hành vi của hắn, không khác gì là phản đồ của Phật môn.

Trí Hải muốn làm ra nỗ lực cuối cùng, ngăn cản Lý Ngư giao ra xá lợi, sau khi thất bại, hắn đã nhìn thấy trước, Đại Tướng Quốc Tự sẽ trở thành công địch của Phật môn, hơn nữa còn thả ra Kim Thiền Tử, người khiến hắn còn sợ hơn này.

Nếu đơn thuần chỉ thả Kim Thiền Tử ra, dưới sự che chở của Phật môn Phật môn, Đại Tướng Quốc Tự chưa chắc đã không thể sinh tồn.

Đáng tiếc, Đại Tướng Quốc Tự lại triệt để đắc tội với Phật môn rồi, tương đương với hai bên đều ghét bọn họ.

Thế là ở Hồng lư tự, Trí Hải dưới tuyệt vọng, lựa chọn tự sát.

- Đám người các ngươi đánh cờ, đúng là không thể tưởng tượng được, quả thực quá khiếp người. Lý Ngư chậc chậc thở dài:

- May mà không có việc của ta.

- Ngươi bớt ở đó nghĩ chuyện tốt đi, lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, hộ tống xá lợi, Kim Thiền hiện thế, ngươi có việc nào là không tham dự, lúc này lại muốn xuống xe à, quá muộn rồi.

Lâm Linh Tố cười bảo.

Lý Ngư giậm chân,

- Ta nói này Cung chủ, chuyện này nguy hiểm vạn phần, loại nhân vật nhỏ như ta lại cửu tử nhất sinh. Lúc trước ta đã chạy rồi, là ngươi dùng Duệ Kim Quyết lừa ta về. Hiện giờ mỗi một chuyện ta đều phải làm lính hầu, xung phong cho ngươi, Duệ Kim Quyết lại ngay cả bóng dáng cũng không thấy, ngươi còn ở đây nói mát, có phải rất không trượng nghĩa không.

- Ngươi gấp rồi à.

Lâm Linh Tố thản nhiên nói:

- Tiểu tử ngươi, trong lòng giống như gương sáng, căn bản sẽ không gấp như vậy. Ngươi nhảy thì nhảy, khẳng định là lại muốn đòi lợi ích rồi, bằng không chính là cần ta hỗ trợ.

Lý Ngư không hổ là Chưởng giáo khai môn của một phái, sau khi bị người ta giáp mặt vạch trần, mặt không đỏ thở không gấp, tiến lên cười nói:

- Chuyện gì cũng không thể gạt được Cung chủ, tuy ta là có chút khoa trương, nhưng những gì nói ra đều là sự thật. Là thế này, gần đây trong tay có chút eo hẹp, cần một chút bạc.

Lâm Linh Tố lườm hắn một cái, mỉm cười nói:

- Tiên đan vừa rồi ngươi trộm, đi đổi mười vạn quan với Thái Kinh, đủ cho chi phí vài ba năm của Chính Kinh Môn các ngươi.

Lý Ngư không hề cảm thấy xấu hổ, từ trong tay áo lấy ra tiên đan, tiểu đạo đồng đang cầm hồ lô trợn mắt lườm hắn, không biết người này là trộm đan của sư phó từ lúc nào.

Nguyên Diệu Sơn có tiền không, chắc là rất có tiền, nhưng bản thân Lâm Linh Tố lại không quan tâm tới những cái này. Nói chung hắn chỉ cần mình không thiếu tiền dùng là được, nhưng chỉ nhìn thuyền hoa đó của Lý Sư Sư là biết tông môn này tuyệt không keo kiệt.

Chính Kinh Môn thì vừa hay ngược lại, tuyệt đối là rất keo kiệt, Thời Thiên nói bị bức phải làm lại nghề cũ, tuy là lời nói lúc tức giận thôi, nhưng hắn nói không chừng thực sự có ý tưởng này.

Lâm Linh Tố bảo Lý Ngư đi tìm Thái Kinh đòi tiền, khẳng định cũng mang tâm tư muốn Lý Ngư tiếp xúc nhiều hơn với những người này, dẫu sao một tông môn muốn phát dương quang đại, làm tốt quan hệ với triều đình là một bước rất quan trọng. Lâm Linh Tố là trực tiếp dọa Hoàng đế, hắn biết đạo hạnh của Lý Ngư vẫn chưa được, cho nên muốn hắn vào tay từ chỗ đám quyền thần như Thái Kinh, đáng tiếc Lý Ngư căn bản không định cảm kích.

Hắn đã nhìn thấu Đại Tống rồi, lục triều hiện tại đều là đế vương gì? Đại Ngụy là Tào Tháo, đó là đẳng cấp gì? Thục Quốc là Lưu Bị, lại là cấp bậc gì? Tôn Quyền tạm thời không nhắc tới, Đại Đường có một Lý Thế Dân, Triệu Cát có thể so sánh sao?

Chỉ có Đại Minh, Lý Ngư không quá quen thuộc, nhưng chỉ cần không phải là loại đóa hoa lạ như Kiến Văn Đế, chắc cũng mạnh hơn Triệu Cát chứ?

Triệu Cát so sánh với với năm quân chủ khác, chính là đệ trong đệ, không cần thiết phải quan hệ quá sâu với bọn họ. Đông Ngô đã bắt đầu vươn tay tới Giang Nam Đạo, mà quân thần Đại Tống, còn chờ người ta giúp ngươi tiêu diệt Phương Tịch, đến cuối cùng là kết quả gì, thực sự khó nói được.

- Ê, cho ta một cái hồ lô.

Lý Ngư không chút khách khí nói.

- Hừ!

Tiểu đạo đồng hừ một tiếng, quay đầu đi.

Diễn xuất của Lý Ngư đã triệt để đập nát tam quan thiên chân vô tà của tiểu đạo đồng, hắn nghĩ không thông, sao tên này trộm đồ còn có thể kiêu ngạo như vậy.

Lý Ngư đành phải tự mình đi lấy, Lâm Linh Tố hỏi:

- Ngươi muốn hồ lô làm gì?

- Tặng lễ quan trọng nhất là gì?

Lý Ngư hỏi ngược lại.

- Đương nhiên là giá trị.

Lâm Linh Tố vuốt râu, cười nói:

- Tiên đan này của ta, đòi hắn mười vạn quan là tiện nghi cho hắn rồi.

- Giá trị đương nhiên là quan trọng, nhưng giá trị là không thể thay đổi, tặng lễ quan trọng nhất chính là bao bì. vk

Lý Ngư đặt tiên đan vào trong hồ lô, hồ lô này cả người tử khí vấn vít, điêu văn bồng bềnh, nhìn một cái là biết không phải phàm phẩm.

- Thứ một vạn quan, chỉ cần đóng gói tốt, ngươi nói là mười vạn quan, cũng có người bỏ ra. Trái lại cũng vậy, dùng chén bể của khất cái, đặt viên tiên đan này, vào Thái phủ có khả năng là không thu hoạch được gì.

Lâm Linh Tố muốn phản bác, nhưng đột nhiên cảm thấy hắn vẫn rất có đạo lý, mình không ngờ lại không thể nói lại gì, chỉ có thể vẫy vẫy tay, nói:

- Mau đi đi.

- Cung chủ, hiện tại ngươi đang luyện một lò đan gì thế?

- Cút!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️