Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 146: Sơn môn

Chương Trước Chương Tiếp

Trải qua tập kích hàng loạt, mọi người trên đường đều cảnh giác hơn rất nhiều.

Gặp phải vùng hoang vu dã ngoại, tuyệt đối sẽ không dừng lại hạ trại, thà tiếp tục chịu mệt tiến tới.

Đoàn người rất nhanh lại vượt qua biên cảnh của hai nước, tiến vào lãnh thổ Đại Tống.

Đại Kiều cũng dám thò đầu ra, đến Đại Tống, nàng ta cũng không phải sợ nữa.

Lý Ngư cuối cùng cũng hỏi:

- Đại Kiều tỷ, ngày đó ta tới cung Thái Sơ yết kiến Tôn Quyền, hắn nói mình bị một hồ ly đả thương, chắc không phải là Bạch Mao chứ?

- Không phải hắn thì còn ai?

Đại Kiều tức giận nói:

- Về sau ta mới biết, hắn là cố ý, căn bản không cần thiết. Hắn muốn máu của Nhân Hoàng, để giúp hắn chữa thương.

- Ngày đó ngươi lưu lại một con hạc giấy rồi theo Bạch Mao bỏ đi, biết ta lo lắng thế nào không, Bạch Mao khác với ta, tên gia hỏa đó là không đáng tin cậy, kể ra, còn chưa hỏi các ngươi đi đâu?

Đại Kiều có chút do dự, nhíu mày nói:

- Ngươi đừng hỏi ta, ta không muốn nói.

Lý Ngư cảm thấy có chút kỳ quái, ngươi không muốn nói thì thôi, việc gì phải nhăn nhó thế.

Hắn cười ha ha, nói:

- Đi đâu không quan trọng, bình an trở về là tốt rồi.

Đại Kiều có chút kỳ quái hỏi:

- Sao vị cô nương tên là Khanh Khanh bên cạnh ngươi không ở cùng chúng ta?

Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, đêm qua ta song tu với nàng ta, có điều việc này khẳng định là không thể nói với Đại Kiều.

- Nàng ta là đệ tử của Thần Tiêu Cung, chắc có nhiệm vụ trong người.

Lý Ngư há miệng nói dối mà mặt không đỏ thở không gấp, quả nhiên không hổ là Chưởng giáo một phái.

Đại Kiều ờ một tiếng, nhăn mũi nói:

- Đám người Lâm Linh Tố và Bạch Mao đều toàn mang ý xấu, tốt nhất là cách bọn họ xa một chút.

Lý Ngư cười ha ha, Bạch Mao thì hắn không biết, nhưng lão Lâm thì vẫn được.

Hắn bảo mình đến đưa Phật Cốt Xá Lợi, chắc cũng có lo lắng cho mình, đại trường hợp như vậy, thiên địa dị tượng, long phượng hòa minh, tiên nữ tán hoa, sau khi được chính mắt kiến thức, có lợi rất lớn với đạo tâm của đối với bản thân.

Không biết điều này có phải cũng nằm trong tính toán của hắn hay không, lúc ban đầu Lý Ngư có chút oán giận đối với Lâm Linh Tố, nhưng sau khi tĩnh tâm lại, cảm thấy tất cả chắc đều được Lâm Linh Tố đoán được rồi.

Lại thêm hắn một mực chiếu cố đối với bản thân mình, nhìn thế nào cũng không giống như là người muốn hại mình. Với đạo hạnh và thân phận của Lâm Linh Tố, muốn hại mình, căn bản không cần phí sức như vậy.

Kim Thiền Tử xuất thế, vậy cao tăng Đại Đường Huyền Trang đó là tình huống gì?

Lục triều này đúng là càng lúc càng rối loạn, hơn nữa từ sau khi mình tới, nhớ rõ lúc trước Khương Duy từng nói, Gia Cát Lượng nhìn thấy yêu tinh rơi xuống đất, thôi diễn thiên cơ đã đại loạn, chẳng lẽ thực sự là bởi vì mình ư?

Hắn càng nghĩ càng càng loạn, Đại Kiều quơ quơ tay trước mắt hắn, hỏi:

- Ngươi đang nghĩ gì thế, ban ngày ban mặt lại thần du tứ hải.

Lý Ngư còn chưa kịp lên tiếng, Dương Chí ở Dương Chí hô lớn:

- Các huynh đệ đi nhanh một chút, tối nay là có thể đến địa giới phủ Khai Phong rồi!

Mọi người cất tiếng hoan hô, dẫn tới nhân mã Đông Ngô phía sau bọn họ nhao nhao kiễng chân nhìn về phía trước.

Dương Chí gào to một tiếng, mọi người ra roi thúc ngựa, muốn trước khi mặt trời lặn chạy tới ngoài thành Biện Lương.

Lần này trở về, mọi người giống như đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, nhớ lại hơn một nửa người đã chết ở biên giới, bầu không khí trong đội ngũ lại có chút xót xa.

Lý Ngư hảo ngôn an ủi một phen, cam đoan nhất định sẽ nói rõ với triều đình, để bọn họ ra mặt làm chủ cho cấm quân đã chết.

Bởi vì đã là thời gian vào đêm, không có người của triều đình tới đón tiếp, cũng không cần vào cung báo cáo công tác. Lý Ngư trực tiếp dẫn theo Đại Kiều và Dương Chí, Lý Tuấn, trở lại Chính Kinh Môn.

Tuy người của Chính Kinh Môn rất ít, địa bàn lại rất lớn, cơ hồ chiếm toàn bộ Đại Tướng Quốc Tự.

- Người nào, ban đêm dám xông vào Chính Kinh Môn chúng ta!

Một thanh âm trẻ tuổi non nớt truyền đến, chỗ sơn môn, trong phòng nhỏ phía dưới ba chữ to Chính Kinh Môn, hai người trẻ tuổi đi ra.

Lý Ngư kỳ quái nói:

- Các ngươi cũng là đệ tử Chính Kinh Môn à?

- Đó là tất nhiên!

Hai người trẻ tuổi kiêu ngạo nói.

Lý Ngư cười gượng hai tiếng, môn nhân của mình lại không nhận ra mình, xem ra là sau khi mình đi rồi, bọn Hoàng Tín Thời Thiên rất siêng năng.

- Ha ha, ta là Chưởng giáo của các ngươi, Lý Ngư.

Hai người trẻ tuổi giật nảy mình, bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi mất sạch, ôm quyền nói:

- Đệ tử ngoại môn không biết pháp giá của Chưởng giáo trở về, xin Chưởng giáo thứ tội.

- Ngươi đúng là uy phong thật.

Đại Kiều cố nhịn cười nói.

Coi như là nàng ta đã nể tình rồi, không ở trước mặt đồ tôn của mình, gọi mình là tiểu đậu phụ, Lý Ngư xua tay, nói:

- Mau đi bảo bọn Thời Thiên ra nghênh đón.

Sau khi đi vào sơn môn, hai bên đường trồng đầy cây cối, gió thổi vào, cành lá xào xạc.

Tuy đã là thời tiết giữa hè, nhưng trong núi bóng cây so le, rời xa trần thế ồn ào, đi trong rừng thương tùng thúy bách, cảm giác mát rượu, lại có thắng cảnh nghỉ hè hiếm có.

- Nơi lớn như vậy, thật sự bị môn gì đó của các ngươi chiếm à?

Đại Kiều bất khả tư nghị nói.

Lý Ngư vô cùng hào phóng, cười cười phất tay nói:

- Viện tử trong đây, ngươi cứ tùy tiện chọn một cái.

Đại Kiều nhìn một vòng, nói:

- Vậy ta sẽ xem kỹ, ngày mai trời sáng thì lại đến chọn, đêm nay ở cùng Liên nhi nha đầu.

Lý Ngư còn chưa kịp lên tiếng, một trận tiếng bước chân truyền đến, bọn Thời Thiên kích động chạy ra.

Lý Ngư hàn huyên với mọi người vài câu, hỏi:

- Liên nhi đâu?

- Chưởng giáo không có nhà, Triệu Phúc Kim của Thần Tiêu Cung ba ngày hai lượt lại tới tìm Kim Liên sư tỷ. Về sau Quốc sư nói để Đế Cơ ở bên ngoài quá nguy hiểm, đón bọn họ tới Nguyên Diệu Sơn rồi.

Lão Lâm cũng thật coi trọng Phúc Kim, chút nguy hiểm này cũng không muốn để nàng ta phải chịu, trái lại bắt mình mang theo xá lợi của Kim Thiền Tử tt Đông Ngô một chuyến, tự tay đưa mình tới trước Quỷ Môn Quan.

Đối đãi thế này cũng quá khác biệt rồi.

Lý Ngư mắng thì mắng, trong lòng ít nhiều vẫn biết một chút nguyên nhân, Triệu Phúc Kim khác với mình, cũng cơ hồ là khác với tất cả mọi người, nàng ta là là thiên tài chân chính, thậm chí đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung, nàng ta là người có thần tính.

Người như vậy, không cần du lịch thiên hạ, thậm chí không cần khắc khổ tu luyện, chỉ cần có một người dẫn nàng ta nhập môn, như vậy nàng ta sẽ rất dễ đắc đạo thành tiên.

Nhân vật như vậy, cho tới bây giờ, Lý Ngư cũng chỉ từng thấy Triệu Phúc Kim và Lỗ Trí Thâm mà thôi.

Lý Ngư lại hỏi:

- Lữ đại tiểu thư có còn ở đây không?

Nhắc tới cái này, sắc mặt Thời Thiên khổ sở, nói:

- Đuổi cũng không đi ấy, nàng ta dùng danh nghĩa Chính Kinh Môn chúng ta, ăn khắp Phàn Lâu, những người đó mỗi ngày đều đến cửa đòi nợ. Sư phó ngươi cũng biết mà, Chính Kinh Môn chiếm đỉnh núi lớn, nhưng trong môn lại nào có tiền? Bức cho đồ nhi mấy lần muốn giở lại nghiệp cũ, chỉ là cố kỵ sự anh minh của sư phó, mới không dám xuống tay.

Lý Ngư cười nói:

- Nàng ta dùng danh nghĩa của Chính Kinh Môn chúng ta ăn chơi, chỉ là tốn chút tiền, nhưng chính nàng ta lại thừa nhận là người của chúng ta. Tốn chút tiền mời Lữ đại tiểu thư nhập môn, đối với Chính Kinh Môn chúng ta là có lợi rất lớn, ít nhất thực lực cũng tăng lên một cấp bậc, không phải là thiếu tiền thôi à, ngày mai ta đi tìm Quốc sư đòi.

Lý Ngư nói rất đúng lý hợp tình, bất kể ngươi có mục đích gì, ngươi chính là lừa ta, khiến ta thiếu chút nữa thì toi mạng, phải tìm lão Lâm đòi bồi thường.

Lữ Linh Khởi rất biết đánh, Lý Ngư vĩnh viễn không quên được bộ dạng nàng ta từ trong nước chui ra. Còn xách thổ địa lên, một cước đá bay.

Nữ nhi của Lữ Bố, sao có thể kém được.

Đại Kiều ở bên cạnh thấy bọn họ nói việc vặt trong môn, nhàm chán ngáp một cái.

- Thời Thiên, ngươi dẫn Đại Kiều cô nương tới viện tử của Liên nhi nghỉ ngơi một đêm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)