- Lục Tốn?
- Đúng vậy, Chính Kinh Đạo Trưởng nhận ra tại hạ à?
Từ trong thân vệ của Chu Du, một tiểu tử tuổi còn trẻ đi ra, ăn mặc giống như thư sinh, diện mạo đoan chính, cười lên giống như gió xuân, nhìn qua thì cả người lẫn vật đều vô hại, thuộc về loại hài tử con nhà người ta trong miệng cha mẹ.
- Có nghe nói tới, nghe nói tới.
Lục Tốn chỉ tưởng hắn là đang khách khí,
- Đại danh của Chính Kinh Đạo Trưởng, Tốn đã như sấm bên tai.
Lục Tốn xuất thân Ngô quận Lục thị, là đại tộc Giang Đông, bốn họ lớn của Giang Đông là Ngô quận Cố thị, Ngô quận Lục thị, Ngô quận Chu thị, Ngô quận Trương thị.
Tuy hắn thông minh, nhưng một mực ở trong tộc học nghệ, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt người đời, sao Lý Ngư có thể nhận ra mình.
Chu Du vỗ vai Lục Tốn, cười nói:
- Bá Ngôn văn võ song toàn, chính là nhân tài kiệt xuất trong thiếu niên Giang Đông ta, lần này để hắn tới Biện Lương, một là kiến thức một chút vẻ tao nhã của Đông Kinh, thứ hai là có chuyện gì, Bá Ngôn cũng có thể quyết định thay ta.
Lục Tốn cười dài gật đầu,
- Biện Lương nhân sinh địa không quen, ta lần đầu tiên xa nhà, xin đạo trưởng chiếu cố nhiều hơn.
Lần đầu tiên đã giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Tín nhiệm hắn thế sao?
Lý Ngư một mực chờ đợi, sau khi Chu Du nói xong, muốn rời khỏi.
Thực sự một chút giải thích cũng không có à?
Lý Ngư cười lạnh một tiếng trong lòng, Chu Du này ngạo mạn đến trong xương tủy rồi, là khinh thường mình, hay là khinh thường Đại Tống.
Hắn đối với chuyện Hồng lư tự, không ngờ không nhắc tới một chữ, xem ra là không để mắt cả Đại Tống và bản thân hắn.
Thù này, ta nhớ kỹ. Hiện tại bản sự không đủ, năng lực quá nhỏ, chịu thiệt thì coi như ta xui xẻo, chúng ta chờ xem.
Hắn đương nhiên không phải vì Đông Ngô khinh bỉ Đại Tống mà mang thù, chỉ là vì đám cháu chắt này thiếu chút nữa hại chết mình, còn cả người dưới tay mình.
Lý Ngư đối với Triệu Tống cũng không trung thành gì, có điều đã uy hiếp đến tính mạng của mình, khiến cho hắn không thể không mang thù.
Lý Ngư càng nhìn Chu Du càng thấy ghét, không muốn nói nhiều thêm nửa câu, dứt khoát không nói gì, cũng không ra tiễn.
Chu Du đợi hắn một lúc, phát hiện Lý Ngư không định tiễn, trong lòng cười lạnh một tiếng, lắc đầu rời đi.
Hắn chính là rõ ràng đã tính kế Đại Tống, bởi vì hắn tự xưng là đã nhìn thấu quân thần Tống Quốc, bọn họ sẽ không bởi vậy mà trở mặt với Đông Ngô.
Lục Tốn rất nhanh liền tiến vào thân phận, chỉ huy thủ hạ của mình trong đại doanh về đội ngũ, cười hỏi:
- Sứ đoàn quý quốc lúc tới đã đi một chuyến, quen thuộc với đường, các ngươi đi trước chúng ta đi sau, được chứ?
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Trước sau đều thế thôi, chỉ cần Đông Ngô đừng thò ra tăng nhân áo đen gì thì chúng ta có thể an toàn tới Biện Lương.
- Chỉ hy vọng như thế, để chúng ta được bình an.
Lục Tốn cười bảo.
Sau khi nói xong, hắn quay đầu đi về đội ngũ của mình, công tử ca nhà giàu này xuất hành, không mang theo một hào nô thị nữ nào, chỉ có có mấy thân binh đi theo.
Quan hệ của hắn và Thái tử Đông Ngô Tôn Hòa không tồi, sau khi Chu Du đi rồi, Thái tử giống như trong suốt cuối cùng cũng dám lớn tiếng nói chuyện, cùng Lục Tốn kề vai sát cánh, không biết đang nói gì.
Lục Tốn nhìn vết roi trên người hắn, lông mày nhướn lên, Tôn Hòa lập tức chu miệng về phía Lý Ngư.
Lục Tốn Một mực cười ha ha cả người lẫn vật đều vô hại quay đầu muốn ra mặt thay bạn hữu, bị Tôn Hòa túm lại.
Hai người bọn họ toàn bộ hành trình đều không nói một câu, rất ăn ý với nhau.
Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, Lục Tốn này xem ra là Thái tử đảng kiên định rồi, mình nhớ mang máng Thái tử Đông Ngô bị phế, chắc sau này Lục Tốn cũng sẽ bị liên lụy.
Có điều Tôn Hòa này, tuy có chút mâu thuẫn với mình, nhưng tóm lại cũng không tính là quá khiến người ta ghét.
Mình đánh hắn một trận, với thân phận của hắn cũng có thể nhịn được, đã là rất không dễ dàng, xem như cũng có độ lượng.
Lý Ngư xoay người trở lại lều trại, vén rèm lên, chỉ thấy bên trong có hai nữ nhân đang ngồi.
Một người trong đó là Khanh Khanh, mình tất nhiên là biết, quần áo trên người nàng ta còn là mình mua.
Người còn lại đi quanh Tần Khả Khanh, còn dùng ánh mắt soi mói nhìn nàng ta.
Từ bóng lưng cho thấy, vô cùng quen thuộc, dáng người hồ lô có tính dấu hiệu, mông cong, eo nhỏ, rõ ràng chính là Đại Kiều.
- Đại.
Chữ Kiều còn chưa nói ra, Đại Kiều xoay người lại, tay đặt dọc trên môi, ý bảo hắn đừng nói.
Lý Ngư hạ thấp giọng, tiến lên, có chút kinh hỉ hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây?
Trong mắt Đại Kiều nét cười trong veo, hai má mỗi bên đều có lúm đồng tiền, cười nói:
- Ngươi nhỏ giọng một chút, ta theo ngươi về Biện Lương, vừa hay tiện đường kiểm tra một chút. Chính là tiểu tử Lục gia kia, đừng để hắn phát hiện ra ta.
- Được, Kiến Nghiệp đến Biện Lương xa như vậy, người khác muốn đi nhờ xe, ta ít nhất cũng phải thu hai trăm năm mươi lượng, Đại Kiều tỷ muốn đi thì ta một văn cũng không thu, đã đủ thân thiết chưa.
- Ai bảo ngươi còn nợ ta hai vạn quan.
Nhìn ra được tâm tình của Đại Kiều rất tốt, nhất là sau khi lại nhìn thấy Lý Ngư,
- Nói đi, vị cô nương này là ai?
Lý Ngư cười bảo:
- Để ta giới thiệu với ngươi, đây là Tần Khả Khanh, là một gốc tình hoa tu thành hình người. Là đệ tử của Thần Tiêu Cung Lâm Linh Tố, nhờ ta chiếu cố mấy ngày, không phải là vì ta biết Thanh Mộc Quyết sao?
Cách nói này khiến Đại Kiều còn có thể chấp nhận được, nàng ta gật đầu, duỗi lưng, nói:
- Mệt quá, xe ngựa của ngươi ở đâu, ta muốn ngủ một đường, tỉnh lại là tới Biện Lương rồi.
Nàng ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tần Khả Khanh tỉnh tỉnh mê mê, vuốt mặt nàng ta một chút,
- Tiểu muội muội xinh thật, ngươi có buồn ngủ không?
Mặt Tần Khả Khanh đỏ lên, cười khẽ lắc đầu.
Lý Ngư cười nói:
- Đại Kiều tỷ, ngươi hồ đồ à, tình hoa sao lại biết ngủ, hoa cỏ cây cối đều có phương thức nghỉ ngơi riêng.
- Vậy ta mặc kệ các ngươi.
Lý Ngư ra khỏi lều trại, vươn tay ra vẫy một cái, gọi một cấm quân đến, phân phó:
- Đưa xe ngựa của ta tới đây.
Xe ngựa đến cửa lều trại, Lý Ngư nhìn một vòng, xác định không có ai, mới để Đại Kiều lên xe.
Nơi này là đô thành Đông Ngô, mình bắt cóc nữ nhân của ca ca Hoàng đế, có thể nói là vừa sợ lại vừa kích thích.
Nhất là lần này Đại Kiều theo Bạch Mao đến, Bạch Mao cắn Tôn Quyền một cái, khiến hắn đến nay vẫn ốm yếu, có quỷ mới biết Đại Kiều có tham dự hay không
Đại Kiều thật sự rất mệt, nàng ta không phải là giả vờ với Lý Ngư, sau khi lên xe ngựa, Lý Ngư trải một bộ quần áo sạch xuống, Đại Kiều ngả xuống giường, đưa lưng về phía Lý Ngư gối lên tay mình, lập tức đi vào giấc ngủ.
Trên đường đi, nàng ta thấp tha thấp thỏm, chưa có được một giấc ngủ ngon.
Không biết vì sao, đến bên cạnh Lý Ngư, lại an tâm hơn rất nhiều.
Có lẽ là vì, trong cuộc sống ở bên cạnh Lý Ngư, bất kể là đối mặt với kẻ địch gì, Lý Ngư đều sẽ tự mình xông lên, bảo hộ tốt người bên cạnh.
- Tiểu đậu phụ thối, không ngờ lại trải quần áo của hắn.
Trong lòng Đại Kiều có chút xấu hổ, thầm mắmg.
Mặt nàng ta dí lên quần áo, chóp mũi khẽ động, không nhịn được ngửi ngửi.
Một cỗ cảm giác an tâm truyền đến, khiến Đại Kiều ngáp một cái.
Rất nhanh, nàng ta đã ngủ thiếp đi.