Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 144: Quất roi

Chương Trước Chương Tiếp

- Vị cô nương này là?

Dương Chí kỳ quái hỏi, bên cạnh Lý Ngư chưa từng từng xuất hiện người lạ, hắn hình như không có tông tộc, cũng không có thân thích.

Đi lại gần nhất chính là một nữ đồ.

Thiếu nữ trước mặt này, mặc váy dài, dáng người xinh đẹp tuyệt trần, đuôi dài một mực kéo tới mặt đất, khi đi lại lay động duyên dáng, giống như một đóa hoa tươi mềm rủ xuống.

Khuôn mặt mềm mại, người còn mềm hơn hoa, đi đến chỗ nào cũng nắm cánh tay Lý Ngư, giống như có chút sợ hãi, lại có chút tò mò, cực kỳ giống tiểu thư khuê các chưa bao giờ xuất môn, chỉ là ánh mắt lại lớn mật hơn cả bọn họ.

Lý Ngư cười nói:

- Đây là bạn gái của ta, là đệ tử của Thần Tiêu Cung, Quốc sư Lâm Linh Tố nhờ ta chiếu cố.

Cái từ bạn gái này, hiện tại nói ra vẫn rất mù mờ, Dương Chí lập tức gật đầu, không nói nữa.

Lý Tuấn lộ ra biểu cảm ám muội, dùng cánh tay chọc hắn một cái, Dương Chí cười cười, quay đầu đi thu dọn hành trang.

Lý Ngư lười chẳng muốn giải thích với bọn họ, vỗ vỗ tay Tần Khả Khanh đang một mực nắm chặt tay áo mình, cười nói:

- Ngươi ở trong lều chờ ta.

Tuy Tần Khả Khanh không muốn, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, lưu luyến trở lại lều trại.

Lý Tuấn chớp mắt vài cái, nói:

- Đây là Thần Tiêu Cung sắp làm thông gia với Chính Kinh Môn chúng ta à?

Dương Chí cảm thán nói:

- Trên đường trở về, đừng xảy ra chuyện gì thì tốt.

- Lão Dương, ngươi là bị cướp ra tâm ma rồi.

Lý Ngư cười nói:

- Nào có nhiều kiếp phỉ như vậy.

Hắn vừa dứt lời, một chiếc xe ngựa lái tới, ngồi trên xe là một thiếu niên tuấn tú, mặc cẩm phục, đội mũ nam, hai tay dang ra, lười biếng tựa vào trên xe, khóe môi mang theo một nụ cười lỗ mãng.

Chung quanh xe ngựa, được một đám Ngô binh hộ tống, khí thế hừng hực.

Bùm một tiếng, giá gỗ đựng lễ vật của cấm quân Đại Tống bị người ta đâm gãy, khung xe ngựa toàn bộ lật tung, lễ vật phân tán đầy đất.

- Thằng nhãi con! Mắt mù à?

Có cấm quân lớn tiếng mắng.

Một Ngô binh nói:

- Giá này chắn xa giá của tướng quân chúng ta! Quả thực là tội đáng chết vạn lần! Bẩm báo tướng quân, cái giá tội đáng chết vạn lần này đã bị mạt tướng đâm cho tan xương nát thịt rồi.

Lười biếng xua tay, lơ đãng nhìn thấy Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử bên cạnh Lý Ngư, mắt lập tức sáng lên.

- Dừng.

Hắn bảo xe ngựa dừng lại, sau đó lưu loát nhảy xuống, mặt mày hớn hở nói:

- Ngựa tốt, thu hồi, ta muốn.

Lý Ngư không thể nhịn được nữa, vươn tay ra đè hào nô đang dẫn ngựa, đánh cho một chưởng, khiến hắn mắt nổ đom đóm, quay ba vòng tại chỗ.

Dương Chí đè vai hắn lại, nói:

- Chưởng giáo, đừng xung động.

- Thật can đảm! Dám đánh người của ta!

Thiếu niên lớn tiếng quát mắng:

- Người đâu, giết bọn họ cho ta.

Một lời không hợp muốn giết người?

Thân thể Lý Ngư khẽ động, trên mặt đất xuất hiện mấy dây leo, ngăn cách tất cả Ngô binh, sau đó túm thiếu niên lên trời.

Dây leo giống như roi, quất hai cái vào người hắn, khiến thiếu niên kêu gào.

Ngô binh ở đây thấy mà ngây người, thậm chí quên cả tiến lên cứu người.

Lý Ngư ở Ngô Quốc chịu tức quá nhiều, Chu Du sử một chiêu mượn đao giết người, hắn từ giữa mưu lợi bất chính thì không nói, còn làm hại Lý Ngư và sứ đoàn Đại Tống thiếu chút nữa bị toàn diệt.

Tống Quốc đến nay vẫn không hề có động tĩnh, càng khiến hắn tức giận.

Hiện giờ sắp đi, còn có người đến quấy rối, không giáo huấn hắn một chút, Lý Ngư cũng cảm thấy có lỗi với bản thân.

- Ngươi biết ngươi đang đánh ai không?

Trong Ngô binh có người trợn mắt hô to.

- Đây là Thái tử điện hạ của Ngô Quốc!

Lý Ngư ngây ra một chút, không phải gọi là tướng quân à, sao lại thành Thái tử?

Thì ra vị này là Thái tử vừa được sắc phong, Tôn Quyền ban cho hắn một đống chức vụ văn võ, trong đó có một danh hiệu Vũ Đức Tướng Quân.

Hắn cũng tâm huyết dâng trào, dẫn theo thị vệ của phủ Thái tử, đến dã ngoại thao luyện một phen, vốn cho rằng nơi này không có người, nhưng không ngờ Hồng lư tự không ở được nữa, chuyển bọn Lý Ngư tới đây.

Tôn Hòa ở trong không trung, cuối cùng được Lý Ngư thả xuống, không đợi hắn phát hỏa, trên tay Lý Ngư bấm một quả cầu lửa, lớn tiếng nói:

- Đây là đạo đãi khách của Đông Ngôà? Sau khi ta trở về, nhất định sẽ khải tấu bệ hạ, mấy ngàn huynh đệ không thể chết vô ích như vậy được, chúng ta đi!

Thanh âm của hắn rất lớn, khí thế cũng mạnh, dọa cho Thái tử Đông Ngô Tôn Hòa ngây đơ.

Hắn vừa lên làm Thái tử không lâu, còn là vì đại ca chết, mới tới lượt hắn.

Nếu bởi vì mình mà dẫn tới chiến tranh giữa hai quốc gia, như vậy mình hơn phân nửa sẽ bị phụ hoàng đánh chết.

Bản thân Lý Ngư cũng nghĩ lại mà sợ, ở Ngô Quốc nghẹn một bụng tức, vất vả lắm mới tìm được một tên ăn chơi trác táng để xả giận, không ngờ lại đánh phải Thái tử Đông Ngô.

Tuy Tôn Hòa đã ăn đòn, nhưng cũng bị Lý Ngư dọa sợ, không dám phát tác, nhưng hắn rất thích con ngựa trắng đó, thế là cố lấy dũng khí, giơ tay nói:

- Ngươi không cho con ngự ađó thì ta mua được không?

Đã ăn trận đòn rồi, thế này không phải rất hiểu lễ phép sao.

Lý Ngư quay đầu, nhíu mày nói:

- Không được.

- Ta bỏ rất nhiều tiền!

Mí mắt Lý Ngư nhướn lên,

- Bao nhiêu?

Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử bất mãn cào chân, phát ra tiếng hí.

- Khụ, bao nhiêu cũng không bán!

Lý Ngư cởi túi rượu ở thắt lưng, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử lập tức ngửa đầu há miệng, Lý Ngư kiễng chân cho bạch mã uống.

Tôn Hòa bị quất hai cái, đứng đó, không còn vẻ tiêu sái lỗi lạc lúc ban đầu, nữa, bộ dạng giống như đồ ngốc, khiến người ta không nhịn được mà bật cười.

Bên ngoài truyền đến một trận tiếng vó ngựa, Lý Ngư khẽ nhíu mày, chỉ thấy một đám võ tướng, vây quanh một người đi vào.

Người không giữa mặt như quan ngọc, dáng người thon dài, chính là Chu Du.

- Thái tử điện hạ, sao lại ở đây?

Chu Du hơi chắp tay, xem như là hành lễ.

Tôn Hòa cũng không dám phớt lờ hắn, ngược lại có chút sợ, cười bồi nói:

- Đến chơi một chút.

- Ta phụng mệnh tới có lời muốn nói với Tống sứ, điện hạ cũng ở đây, vẫn ở lại nghe một chút đi?

Tôn Hòa không muốn nghe một chút nào, nhưng Chu Du cũng là một trong những người hắn sợ nhất, chỉ có thể gắng gượng đi cùng bọn họ.

Lý Ngư híp mắt, nhìn về phía Chu Du, hỏi:

- Không biết chuyến này Đô đốc đến là có chuyện gì?

- Ài, Ngô Quốc chúng ta xuất hiện yêu tăng, mê hoặc Thánh Thượng, không ngờ còn sai khiến người dưới tay vây công Hồng lư tự, quấy nhiễu đến quý sứ, chúng ta cũng vạn phần không muốn. Về sau bệ hạ biết được, cũng vô cùng đau đớn, cố ý bảo ta tới thăm hỏi.

- Không có đại sự gì cả, chỉ chết hơn một ngàn tướng sĩ được Đại Tống bồi dưỡng tỉ mỉ mà thôi. Sau khi ta trở về, sẽ nói rõ ngọn nguồn của việc này với triều đình, đến lúc đó nghe bọn họ an bài.

Hắn trầm giọng nói, khi nói đến hai chữ "Chi tiết", cố ý gia tăng ngữ khí.

Sắc mặt Chu Du không thay đổi, vẫn cười dài,

- Chúng ta chuẩn bị phái người, đến Biện Lương, giải thích với quân thần Đại Tống một phen. Thuận tiện cũng lợi cho việc tiễu phỉ, một số chi tiết vẫn phải thương nghị với Đại Tống, dẫu sao chúng ta cũng là đến cảnh nội Đại Tống tiễu phỉ.

- Là ai muốn đi cùng chúng ta à?

- Đúng vậy, Lục Tốn, xuất hiện đi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️