Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 143: Đạo tâm

Chương Trước Chương Tiếp

- Tự nhiên tự tại là tiên căn, luôn thấy được nguồn gốc trước mắt.

Sắc mà không dâm là tính quân tử, khó yên dễ động là tâm tiểu nhân.

Trên đời nếu có người ngộ đạo, phàm tâm vừa chết đạo không cửa.

Lý Ngư đang đả tọa, nhẹ nhàng ngâm xướng ý tưởng trong lòng, trong đầu là một mảng trong vắt.

Hắn đứng dậy, ánh mắt càng trở nên trong suốt, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Trong sơn dã chim hót hoa nở, ánh trăng sáng trong, Tần Khả Khanh ở dưới đất ngẩng đầu, cười tươi như hoa nhìn hắn.

Lý Ngư duỗi lưng, cúi đầu cười nói:

- Đi thôi.

Vừa rồi hắn dùng Thanh Mộc Quyết, khôi phục sinh cơ cho một phương cỏ cây bị thiên kiếp hủy hoại, khiến hắn có được nhiều lợi ích.

Muốn hiểu được tự nhiên, phải bảo trì bản tâm, không phải nói nhất định phải thế này thế nọ.

Từ xưa đến nay, bất kể là người tốt, người xấu, ác nhân, thiện nhân, người đa sầu đa cảm, người tâm như sắt đá đều có thể thành tiên.

Thành tiên là một loại kết quả của không ngừng nhận thức và tiến bộ đối với bản thân, là một loại siêu việt đối với bản thân, nên tập trung ở trên người mình chứ không để ngoại vật quấy nhiễu.

Mỗi người đều có đạo của mình.

Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất.

Nhất bị giấu đi trong đó chính là thiên cơ, là cơ duyên ngộ đạo thành tiên, là bản năng mà mỗi một sinh linh sinh ra đã có, chỉ cần chuyên chú ở bản thân, tìm thấy con đường thích hợp, lại đủ may mắn, thì có thể ngộ đạo trường sinh.

Nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Khả Khanh, trong lòng Lý Ngư một mực suy nghĩ, đạo của ta là gì?

- Đạo của ta chính là tùy tâm sở dục, không chịu ràng buộc, trời không thể che mắt ta, không thể cản đường ta, thần phật không thể đoạt chí của ta, yêu ma không thể làm loạn lòng ta, tu luyện trường sinh bất tử, tiêu dao khoái hoạt tự tại.

Tần Khả Khanh vừa nghe liền hiểu lầm, má ngọc đỏ ửng, sau đó nũng nịu nói:

- Ngươi vẫn muốn làm một lần nữa à?

- Cũng được, nhưng không cần thiết.

- Ừ.

Tần Khả Khanh có chút thất vọng, lại dường như cảm thấy có chút may mắn.

Lý Ngư thở ra một ngụm trọc khí, dắt tay tình hoa tiểu yêu Tần Khả Khanh tiếp tục trở về thành trở về thành.

Lúc này trong một miếu đổ nát bỏ hoang ở ngoại ô, một bóng hình xinh đẹp ngồi xuống đất, sắc mặt có chút tái nhợt, đang chữa thương.

- Tôn Sách quả thật không phải bị Vu Cát giết, hắn đã chết hay chưa hiện tại cũng không thể xác định, ta nói chuyện này có kỳ quái, hiện tại ngươi tin chưa.

Bạch Mao lười biếng nói, hắn cùng Đại Kiều tới mộ Tôn Sách một chuyến, trong mộ huyệt của Tôn Sách lại rỗng tuếch.

Bạch Mao ở bên trong, có được một lợi ích kinh thiên, trên trán hắn lại có thêm một dúm lông màu đen.

Sở dĩ hắn gọi Đại Kiều đi, chính là lợi dụng một bảo vật trên người nàng ta, tiến vào lăng tẩm của Tôn Sách. Về phần nguyên nhân cái chết của Tôn Sách, hắn lại không hề bận tâm, Tôn Sách thích chết như thế nào thì chết, cho dù là uống nước sặc chết, cũng không liên quan tới hắn, hai người ai có nhu cầu nấy.

- Vì sao ngươi lại chấp nhất như vậy, cứ muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của Tôn Sách?

Bạch Mao có chút hứng thú hỏi.

- Ai cần ngươi bận tâm!

Đại Kiều gắt.

Bạch Mao liếm liếm môi, cười khanh khách nói:

- Ngươi không nói ta cũng biết.

- Ngươi biết cái gì?

- Hai tỷ muội các ngươi, một mẫu song sinh, vốn là một đôi song sinh. Đáng tiếc sinh ở năm âm giờ âm ngày âm khắc âm, truyền thuyết loại nữ hài này là khắc thân khắc phu. Tôn Sách và Chu Du đánh hạ thành trì, tham luyến sắc đẹp, nhưng chưa chắc đã muốn thử. Tôn Sách vừa chết, mọi người khẳng định đều hoài nghi là vì tỷ muội các ngươi, tiểu nữ oa, bản vương nói có đúng hay không?

- Tôn Sách cho ngươi nhiều bảo vật như vậy, có phải chính bởi vì hắn không dám động tới ngươi, cho nên dùng những cái này để bồi thường ngươi. Chu Du đến bây giờ vẫn vui vẻ, ta thấy muội muội ngươi cũng là làm quả phụ sống, thật đáng thương. Mà ngươi, để không hại đến người bên cạnh, dứt khoát trốn tới Biện Hà, bên trên là trời, phía dưới là nước, muốn trôi nổi ở Biện Hà nốt nửa đời còn lại.

Đại Kiều oán hận lườm hắn một cái, cười lạnh nói:

- Ngươi cảm thấy mình là cái gì cũng biết à?

Nàng ta ôm bắp chân, gác cằm lên đầu gối, trong ánh mắt tràn ngập đau thương. Kỳ thật Bạch Mao nói không sai, từ nhỏ tỷ muội bọn họ đã phải sống trong lời đồn chuyện nhảm.

- Bản vương không phải cái gì cũng biết, chỉ là sống quá lâu, biết khá là nhiều mà thôi. Các ngươi cũng không phải âm mệnh nữ, mà là trong mệnh cách, mang theo một số biến số. Kể ra Tôn Sách Chu Du cũng là hào kiệt nhất thời, không ngờ lại nhát gan như vậy.

- Ngươi còn biết gì nữa?

Đại Kiều hung tợn hỏi.

Bạch Mao nháy mắt, cái mặt hồ ly vốn vô cùng gợi đòn, giờ nhìn qua lại càng đê tiện hơn,

- Ta còn biết, tiểu tình lang đó của ngươi, hắn đến Kiến Nghiệp rồi.

- Lý Ngư tới á? Ê! Ai nói hắn là tình lang của ta?

Bạch Mao ngáp một cái,

- Thế thì cũng lạ, ta nói hai chữ Lý Ngư lúc nào.

Mặt Đại Kiều lập tức đỏ bừng, muốn nói gì đó, nhưng thật sự lại có chút xấu hổ, dứt khoát học theo đà điểu cong mông, chôn đầu vào trong cát, toàn bộ thế giới đều không liên quan tới mình.

Chưa qua được mấy hơi thở, Đại Kiều vẫn không nhịn được.

Nàng ta quay mặt đi, dựa tường nói:

- Lý Ngư đến Kiến Nghiệp làm gì?

- Hắn là người cầm lễ của sứ đoàn Đại Tống.

Đại Kiều rất kinh ngạc, khi mình rời khỏi, Lý Ngư vẫn đang cò kè mặc cả với người ta vì một bao muối.

Sao nhanh như vậy đã thành đại quan rồi, phải biết rằng người cầm lễ đi sứ dị quốc phải là loại công khanh.

Bạch Mao vui sướng khi người khác gặp họa, nói:

- Khi ta thấy hắn, tiểu tử này đang liều mạng với thủ hạ của Đồ Trừng, hiện giờ Đồ Trừng đã chết. Tiểu tử này không hổ là Thái Bình Đạo, đi đến đâu cũng là máu chảy thành sông tới đó.

Mắt Đại Kiều đảo quanh, cười nói:

- Quá tốt rồi, chúng ta có thể tìm hắn, trà trộn vào trong sứ đoàn Đại Tống trở về Biện Lương.

- Theo hắn á? Ta vẫn muốn sống lâu thêm mấy năm.

Bạch Mao liên tục lắc đầu.

- Hắn lại làm sao?

- Hắn đưa chân thân của Kim Thiền Tử tới Đông Ngô, ai ngờ Tôn Quyền đó lại thần không biết quỷ không hay, gom đủ xá lợi của Kim Thiền Tử sau khi tọa hóa. Hiện tại Kim Thiền Tử đã tỉnh, tên gia hỏa đó năm ấy giết cho Tam Giới rung chuyển, cả thiên hạ không biết có bao nhiêu cừu nhân, ai biết được có tính món nợ này lên trên người sứ đoàn Đại Tống không.

Vừa nhắc tới ba chữ Kim Thiền Tử, vẻ cà lơ phất phơ trên người Bạch Mao đã không còn, thanh âm nói chuyện cũng khác với trước kia. Dường như ba chữ này chỉ là nói ra miếng thôi cũng rất nguy hiểm.

Đại Kiều liếc xéo hồ ly này, mắt sáng nửa khép, buồn cười nói:

- Hiếm có nhỉ, miệng ngươi luôn thích chê bôi những nhân vật lợi hại đó là không đáng một xu, sao hôm nay giống như lại có chút sợ Kim Thiền Tử này.

- Kim Thiền Tử mà không sợ á? Không phải đồ ngốc thì chính là cùng một loại với hắn, tên gia hỏa đó là người điên, muốn sống lâu thì tốt nhất cách hắn xa một chút.

Trong mắt Bạch Mao, hiện ra một tia thẫn thờ, hình như là đang nhớ lại một số việc trước kia.

- Ta sống lâu như vậy, ngươi biết ta đã bao nhiêu lần phải nhìn bằng hữu chết đi không?

Có một số việc nhìn nhiều rồi cũng cảm thấy nhạt, cho nên có đôi khi đúng là không thể trách Bạch Mao đạm mạc.

- Ta không sợ, ngày mai ta đi tìm Lý Ngư, chúng ta mỗi người đi một ngả đi.

Bạch Mao không nói gì, nằm bên cạnh chợp mắt, xem như ngầm đồng ý.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️