Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 142: Tự nhiên

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư dẫn theo Tần Khả Khanh nghênh ngang mà đi, hoàn toàn mặc kệ người phía sau cả kinh tới rớt cả cằm.

Sau khi Tần Khả Khanh từ Nam Cương được Lâm Linh Tố mang về, một mực tu luyện ở Nguyên Diệu Sơn, về sau lại theo Lý Ngư vào Phong Nguyệt Bảo Giám.

Đây là lần đầu tiên nàng ta đi dạo trong thành, một đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, tràn ngập tò mò.

Lý Ngư lại ở trong cửa hàng khác, mua chút đồ dùng cho nàng ta, giúp Tần Khả Khanh quấn tóc dài lại thành một vòng, dùng dây tơ thắt lại, sau đó phủ thêm một lớp áo khoác ở bên ngoài, che đi dáng người thướt tha của nàng ta.

Thành Kiến Nghiệp Đông Ngô, so với Biện Lương tấc đất tấc vàng thì trống trải hơn rất nhiều, trong thành còn có đất hoang, lộ ra vẻ hoang vắng.

Trên đường qua lại phần lớn đều là xe bò, đường đều dùng đất vàng lát lên, in vết bánh xe rất sâu. Trong thành Biện Lương, qua lại đều là tuấn mã, mặt đất đều là đường đá, nếu ngươi đi xe lừa, ngươi sẽ ngại chào hỏi người khác, càng đừng nói tới là đi xe bò.

Tuy thành trì khí phách to lớn, nhưng chỉ luận diện tích thì lại kém các đại thành nổi danh lục triều, hơn nữa thiếu rất nhiều trang trí hoa lệ và đường cong tinh mỹ.

Trụ sợ quan nha phổ biến là rất lớn, lại cực ít có mái cong phiêu dật, mà là chất phác thẳng tắp dày nặng đặt lên xà nhà, dưới mái hiên đặt ngói úp hình tròn, bên trên vẽ các loại vân văn, cầm văn, thú văn, trùng văn, hoa điểu văn và đồ án văn tự; Phía dưới thì cột gỗ to lớn, trang trọng mà lại trầm ổn.

Bất kể là người đi đường hay là thiếu niên phóng ngựa lướt nhanh, đều đeo đao kiếm, nhìn ra được ba quốc gia Ngụy Thục Ngô, khác với Đường Tống Minh, dân phong nơi này nhanh nhẹn dũng mãnh, phong trào thượng võ cực thịnh.

Bởi vì bọn họ đến nay, vẫn thường xuyên đánh tới đánh lui, đương nhiên là có lúc cũng sẽ có một đoạn thời kỳ hòa bình ngắn ngủi.

Bản thân Lý Ngư cũng phát hiện, người từ ba quốc gia này đi ra, trên người đều rất dễ mang theo một cỗ hào khí thượng võ đặc thù. Lữ Linh Khởi, Khương Duy, ai cũng đều như vậy.

Nếu so sánh, người Đại Tống lại không có cỗ khí khái anh hùng này.

Bọn họ nghiêng về giống con buôn hơn, ngay cả Thái Kinh và Chu Du, Lỗ Túc, nếu đặt cùng nhau để so sánh, cũng sẽ có loại cảm giác này.

Không biết Trường An thịnh thế của Đại Đường là cảnh tượng thế nào. Còn có thành Kim Lăng có Tần Hoài bồng bềnh trong truyền thuyết, mình ở đó còn có một bằng hữu là Tiết Bàn, cũng không biết bệnh của muội muội hắn thế nào rồi.

Nghĩ đến đây, Lý Ngư có chút dục vọng muốn đi xa, chẳng lẽ ta thực sự phải học theo Lâm Linh Tố và Trương lão đầu, đi du lịch thiên hạ à.

Nhớ rõ lúc trước ở trong miếu đổ nát, Tả Từ cũng từng nói chuyện hắn năm đó du lịch thiên hạ, bọn họ chẳng những đi khắp lục triều, còn đi qua Nam Cương, Bắc Mạc, thậm chí và nơi ở tít phía tây.

Sau khi đi dạo một vòng, bụng Lý Ngư hơi đói, cười nói với Tần Khả Khanh:

- Đi, ta dẫn ngươi đi thử một lần cực lạc khác của nhân gian.

- Là gì?

Tần Khả Khanh tràn ngập chờ mong hỏi.

- Đi rồi sẽ biết!

Lý Ngư chọn một tửu quán, từ một quán ăn đắt nhất, gọi liên tục tám món.

Những tiền này, đương nhiên là chi phí chung của sứ đoàn, năm nước khác đi sứ, bình thường đều rất tiết kiệm, nhưng đối với sứ đoàn Đại Tống mà nói, quả thực là không đáng kể.

Món ăn thứ nhất đi lên, tên là đảo trân, từ sườn bò, dê, hươu, nai, lớn nhỏ bằng nhau cắt ra, trộn lại dùng bách mộc giã vào, một mực giã nhỏ nấu nhừ, bỏ đi màng gân, sau đó thì đun chín.

Tần Khả Khanh ăn một miếng, khẽ nhíu mày, lúc này Lý Ngư mới nhớ ra, đây là một Hoa Yêu.

Vừa định gọi thức ăn chay, Tần Khả Khanh lại thử một miếng, nàng ta dùng đũa không quá thuần thục, dứt khoát lấy tay nhón một miếng nhỏ, ăn mà mặt mày hớn hở.

Thì ra là không biết dùng đũa.

Lý Ngư bật cười, còn tưởng rằng nàng ta không ăn thịt.

- Ngon quá.

- Để ta dạy ngươi dùng đũa.

Tần Khả Khanh nhu thuận gật đầu, Lý Ngư vươn tay ra cầm tay nàng ta, Tần Khả Khanh cười khanh khách không ngừng.

Hai người bọn họ ăn no rồi, sau đó lại đóng gói về cho bọn Dương Chí, kéo tay Tần Khả Khanh, chuẩn bị trở về.

Trên lưng ngựa, Lý Ngư ôm eo nhỏ của nàng ta, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, truyền đến mùi thơm ngát thoang thoáng.

Đây tuyệt đối không phải là mùi son, mà là mùi cơ thể của nàng ta, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

- Khanh Khanh.

- Dạ.

- Ngươi thích ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám hay là ở bên ngoài?

Tần Khả Khanh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, quay đầu cười nói:

- Đều thích.

Vó ngựa của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử giẫm qua lá rụng, khiến Lý Ngư có cảm giác giống như mùa thu sắp tới, nhưng hiện giờ lại vừa vào hè.

Thiên địa dị tượng trong thành Kiến Nghiệp khiến cây cối héo rũ trước, lá rụng khắp nơi, nhìn qua rất thê lương.

Tuy lúc ấy có điềm lành đầy trời, tiên nữ rắc hoa, nhưng cũng có đất rung núi chuyển, tử điện kinh lôi.

những cánh hoa tỏa ra mùi thơm lạ lùng đó sau khi rơi xuống đất, dung nhập vào trong đại địa, có một số bách tính muốn nhặt ít cánh hoa lại đều thất vọng.

Một chút lợi ích cũng không có, nhưng phá hoại tạo thành lại là thật, không bởi vì thiên địa dị tượng biến mất mà phục hồi như cũ.

- Bốn mùa luân phiên, vạn vật thay đổi, chính là Tự nhiên chi đạo. Tuy Thiên uy mênh mông cuồn cuộn, nhưng cũng không nên đoạt Tự nhiên chi đạo của nhân gian.

Lý Ngư nói.

- Có ý gì?

- Ta là nói, thiên uy không thể tùy ý thay đổi nhân gian, ít nhất là không nên.

Lý Ngư là học Thái Bình Kinh, có một loại ý kiến thâm căn cố đế, chính là con người nên lấy con người làm trung tâm, tham ngộ thiên địa đại đạo, tuân theo ngũ hành, thuận theo trời, được trường sinh.

Đạo pháp tự nhiên.

Ở nhân gian lúc này chính là đầu hạ, hoa cỏ cây cối đều nên trở thành phong cảnh trong mắt mọi người, lại chỉ có thể nhìn lá khô khắp nơi.

Lý Ngư xuất phát từ góc độ của con người, nói ra những lời này, lọt vào trong tai Tần Khả Khanh, lại có mùi khác, nàng ta có chút đau thương nói:

- Ngươi nhìn những cây cối hoa cỏ này đi, thật đáng thương.

Cây cối hoa cỏ đáng thương?

Lý Ngư không có suy nghĩ này, nhưng vẫn có thể lý giải được, dẫu sao Khanh Khanh cũng là tình hoa thành yêu.

Hắn ghé vào tai Tần Khả Khanh, cười bảo:

- Chúng ta giúp chúng nhé?

- Giúp thế nào?

Trong núi rừng phủ kín lá rụng truyền đến một tiếng rên.

Một mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng cúi người, hai tay trắng nõn ôm một gốc đại thụ to bằng nửa người, mái tóc rủ xuống mặt, môi hồng hơi mở ra.

Chính là Tần Khả Khanh tình hoa thành yêu, tu ra hình người.

Lý Ngư đứng sau lưng nàng ta, thân cây hai người biến thành hơi run run, một cỗ Mộc linh chi lực nồng đậm tràn ra.

Lý Ngư hít sâu một hơi, vận chuyển Mộc linh chi lực, bao phủ ngoại ô Kiến Nghiệp.

Trong cành khô trên cây, chậm rãi nhô ra cành mới xanh nhạt, lá cây cuộn mình chậm rãi xòe ra.

Bắt đầu từ cây này, hoa cỏ héo tàn chung quanh giống như có người cầm bàn chải chải qua vậy, chậm rãi biến thành xanh, đỏ, trắng.

Hoa hoa cỏ cỏ, sinh ý dạt dào.

Làm xong tất cả, Lý Ngư mệt tới ngã xuống đất, lá rụng mềm mại, vô cùng thoải mái.

Một người làm xanh toàn bộ Kiến Nghiệp, Lý Ngư không phải Kim Thiền Tử, không có phần công lực đó, hắn chỉ khôi phục được vùng ngoại ô này.

Tần Khả Khanh tựa vào ngực hắn, biểu cảm rất thỏa mãn, không biết là vì bách thảo gặp xuân, hay là vì nguyên nhân khác.

Hành vi lúc này, coi như là nghịch thiên mà làm, khiến Lý Ngư lại có chút cảm ngộ.

Hắn nhắm mắt, cảm nhận được linh khí của cỏ cây chung quanh, gió mát phơ phất ôn nhu thổi qua mặt hai người bọn họ.

- Bốn mùa thay đổi là tự nhiên, thiên tai lũ lụt cũng là tự nhiên, như vậy mình khôi phục lại sinh cơ của vùng ngoại ô này, rốt cuộc là thuận theo Tự nhiên chi đạo, hay là trái nghịch với tự nhiên?

Lý Ngư khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt nhíu mày, trở nên trầm tư.

Tần Khả Khanh kinh ngạc trợn tròn mắt, ở sau đầu Lý Ngư, lấp lánh một mảng quang mang kỳ dị.

Nàng ta khép hai chân lại, lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, im lặng chờ đợi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️