- Chưởng giáo là dùng gì để khôi phục công lực mà nhanh quá vậy?
Dương Chí kinh ngạc hỏi.
Buổi tối mọi người đều còn ủ rũ lờ đờ, sáng sớm dậy, khi lại nhìn thấy Lý Ngư, đã thấy hắn tinh thần sáng láng, nét mặt rạng rỡ.
Lý Ngư cười cười, nói:
- Đây là thiên phú dị bẩm của ta, không phải công pháp, chính là ngủ.
- Đúng là khiến người ta hâm mộ! Ta tính rồi, Chưởng giáo ngủ cũng không nhiều.
Ngươi cười Chưởng giáo ngủ ít, Chưởng giáo cười ngươi ngủ ít!
Lý Ngư cười ha ha, cố ý không nói gì, ra vẻ là cao thủ.
- Chưởng giáo ở phương diện giết người và đánh nhau, thiên phú cũng rất cao, bất kể là công pháp gì, đến trong tay hắn, đều có thể được dùng đến cực hạn.
Lý Tuấn rửa mặt ở bên cạnh, nói chen vào.
Điểm này, hắn cũng không phải vuốt mông ngựa, ngay cả Lâm Linh Tố cũng từng thừa nhận. Lý Ngư đánh nhau là có thiên phú, còn cao hơn thiên phú tu luyện của hắn, mỗi lần xuất thủ đều tính toán tỉ mỉ, lợi dụng thuật pháp của mình đến cực hạn.
Cái thứ tu luyện này, chính là phải xem cảm ngộ đối với thiên địa vạn vật, cùng với lợi dụng thế nào. Căn bản không tồn tại hồng câu rõ ràng, chênh lệch trên cảnh giới nhiều nhất chính là lĩnh ngộ được bao sâu, lợi dụng triệt để thế nào. Tam thiên đại đạo, mỗi người đều có lĩnh ngộ riêng, cho nên mới nói, phật, nho, yêu, vu đều có hệ thống của mình.
Tả Từ thành tiên, hắn thấu triệt đạo ngộ của mình, nhưng Kim Đan Đại Đạo đánh nhau lại không lợi hại, hơn nữa phương pháp hắn lợi dụng cũng xa xa không theo kịp cảm ngộ của hắn, cho nên nhân gian vẫn có rất nhiều người, có thể treo hắn lên mà đánh.
Hoa Hòa Thượng một chiều ngộ đạo, cảnh giới của hắn đề thăng, mà hắn vốn giỏi đánh nhau, cho nên thực lực của hắn lớn mạnh vượt bậc, thực hiện ngày đi ngàn dặm một cách chân chính.
Lý Ngư cười gượng một chút, gật đầu nói:
- Lát nữa ta muốn ra ngoài một chuyến, mua chút đồ trong thành Kiến Nghiệp.
- Hai người chúng ta không đi theo à?
Lý Tuấn nghi hoặc hỏi.
Đây không phải là phong cách của Chưởng giáo, mỗi lần hắn xuất động, đều hận không thể mang theo toàn bộ cấm quân, bày Vạn Toàn Trận che chở cho hắn đi.
Lý Ngư lắc đầu,
- Ta đi một mình thôi.
Cung đấu của Đông Ngô đã kết thúc, hiểu lầm của Chu Du và Tôn Quyền được giải trừ, hai quân thần lại thân mật vô gian.
Hai người bọn họ tụ lại với nhau, là khẳng định muốn làm gì đó, có điều phần lớn là làm ở ngoài, sẽ không tiếp tục làm càn ở đô thành Đông Ngô của mình.
Trước mắt mình ngược lại là an toàn, bởi vì mình vượt qua sự ám sát của người áo đen đêm qua, như vậy mình mà chết sẽ không có lợi cho bên Đông Ngô.
Người áo đen và Đồ Trừng sau lưng bọn họ đã chết, nếu sứ đoàn Đại Tống lại xảy ra chuyện, Đông Ngô không có người chịu tội thay.
Xuất phát từ điểm này, Chu Du và Lỗ Túc đều sẽ bảo hộ cho mình được an toàn.
Hai người bọn họ ở sân nhà Kiến Nghiệp của mình, muốn bảo vệ một người, như vậy có là Thiên Vương lão tử cũng rất khó giết được người này.
Lý Ngư thắt chặt đai lưng, cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử mà mình yêu thích, trong lòng dắt Phong Nguyệt Bảo Giám, thắt lưng đeo bảo đao, rời khỏi quân doanh đi tới khu náo nhiệt trong thành Kiến Nghiệp.
Thành Kiến Nghiệp, tuy không phồn hoa bằng Biện Lương, nhưng cũng có ý vị riêng biệt của vùng sông nước.
Hai bên ngã tư đường, cửa hàng san sát, trong đó lại lấy cửa hàng tơ lụa là nhiều nhất.
Rất nhiều thương nhân lục triều đều đến Kiến Nghiệp mua vào tơ lụa, sau đó bán tới nơi khác.
Kỳ thật hắn là đến đông thành, bên tây thành, tình hình lại khác, sống ở đó phần lớn là quý tộc hoàng thất và quan to hiển quý, cho nên cửa hàng trong chợ đa số là bán thương phẩm quý giá, tuy khách nhân không nhiều lắm, nhưng bán đều là xa xỉ phẩm, rất nhiều bảo vật chỗ nào cũng có, chính như cái gọi là "Ba năm không khai trương, vừa khai trương ăn ba năm".
Đông thành chính là chợ cho bách tính, kinh doanh của khu phố này tuy dùng tơ lụa làm chủ, nhưng cũng có vật thường dùng hàng ngày như đèn, bánh thuốc.
Lý Ngư dắt ngựa, đi đến trước cửa một cửa hàng lớn, tiểu nhị ân cần ra đón:
- Khách quan, mua quần áo à? Trong cửa hàng chúng ta đều là kiểu dáng mới nhất, chất liệu tốt nhất, bảo đảm khiến ngài hài lòng.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Trông coi tốt ngựa của ta.
- Được.
Sau khi đi vào, quả nhiên vô cùng rộng rãi, Lý Ngư tìm một vòng, trong lòng thầm tính toán dáng người của Tần Khả Khanh.
Hắn có thể nói là vô cùng quen thuộc với dáng người của Khả Khanh, mấy ngày nay, mỗi ngày đều hao phí rất nhiều linh lực, Tần Khả Khanh và Cảnh Huyễn đều sắp thành vật dụng hàng ngày rồi.
Lý Ngư chọn một bộ váy cỡ nhỏ, chiều cao tới thắt lưng, màu sắc lại màu trắng nhạt, bên trong có hoa văn tỉ mỉ, nhìn lại không quá rõ ràng, cổ lật trông rất đẹp.
Quan trọng nhất là trước ngực rộng thùng thình, cho dù là như vậy, chắc mặc vào vẫn bị đẩy cao.
- Muốn cái này, trong cửa hàng các ngươi có phòng thay đồ không?
Đám tiểu nhị ngạc nhiên nhìn hắn, một đại nam nhân, mua một bộ váy, không ngờ lại hỏi có phòng thay đồ không?
Càng khiến người ta đau đầu là, bên cạnh hắn căn bản không có đồng bạn, càng đừng nói tới bạn gái.
Hắn muốn tự mình mặc à?
Nghe nói bên Ngụy Quốc thường xuyên có "Danh sĩ" như vậy, thích lập dị, rảnh rỗi lại thoa phấn lên mặt, còn có người thích cởi quần áo chạy nhông nhông đó phố xá sầm uất.
Chưởng quỹ nghe khẩu âm của hắn, cũng không giống như là người Kiến Nghiệp, thậm chí còn không giống người Ngô, thế là thầm gật đầu, trong lòng càng xác định trước mắt chính là một người có sở thích quái gở.
Hắn nàng ta mắt, khiến bọn tiểu nhị giật mình, tiền của người cổ quái không phải là tiền à?
Chỉ cần có thể bán được, mặc kệ hắn sau này mặc trên người ai.
- Ha ha, khách quan, có thể đi tới phía sau mành. Có điều phải trả tiền trước.
Kỳ thật thường ngày khách nhân đến trong cửa hàng, là không cần trả tiền trước, nhưng người này thì...
Lý Ngư từ trong túi tiền lấy bạc ra, sau khi trả tiền thì cầm quần áo, đi tới phía sau mành.
Đám tiểu nhị dỏng tai, trong cửa hàng lập tức kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi người nín thở, chờ người cổ quái ra.
Quả nhiên, bên trong rất nhanh truyền ra thanh âm loạt xoạt.
Lý Ngư từ trong thắt lưng lấy ra Phong Nguyệt Bảo Giám, triệu hồi ra Tần Khả Khanh, vừa ra bên ngoài, Tần Khả Khanh có chút không thích ứng, mặt đỏ bừng, quần áo trên người bại lộ.
Dáng người nàng ta nhỏ nhắn mềm mại, chắc là mới tắm rửa trong ao ở bảo giám xong, tuy không đánh son phấn, da thịt như băng như ngọc, trong suốt mà lại nhu nhuận. Nhất là môi nhỏ đỏ mềm diễm lệ, giống như cánh hoa, không hổ là tình hoa thành tinh, cả người mùi thơm vương vấn.
Lý Ngư vội vàng túm mành, cười nói:
- Khanh Khanh, mặc cái này đi.
Sự yêu thích của nữ hài tử đối với quần áo xinh đẹp là vượt qua giới hạn người và yêu, Tần Khả Khanh vui mừng rạo rực cầm lấy, trước tiên ướm thử lên người, sau đó cởi ra quần áo cũ trên người, mặc váy vào.
Lý Ngư xoa cằm, quan sát một vòng, quả nhiên vô cùng vừa người, chỉ là trước ngực bị mình làm thành quá lớn, khiến quần áo căng phồng như sắp rách ra.
- Quay một vòng nhìn thử.
Tần Khả Khanh cười cười dang cánh tay, xoay dạo qua một vòng, dáng người tuyệt đẹp, đường cong lung linh.
- Ừ, tốt, không tồi, không phải đổi nữa.
Lý Ngư nắm tay nàng, cười nói:
- Chúng ta đi thôi.
Người bên ngoài nghe thấy hắn ở bên trong lẩm bẩm, đều ngơ ngác nhìn nhau, người này quá kỳ quái, không phải là bị điên chứ?
Mành được kéo ra, Lý Ngư dắt một mỹ nhân đi ra, không khí trong cửa hàng lập tức ngưng kết.
Chưởng quỹ và bọn tiểu nhị, giống như trẻ con lần đầu tiên nhìn thấy ảo thuật biến ra người sống, cả kinh tới không khép miệng lại được.