Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 140: Thích ca

Chương Trước Chương Tiếp

Kim Thiền Phật Thân mở mắt, vươn tay ra bắt lấy tia chớp màu tím, hai ngón tay chỉ lên trời.

Mây đen trong thiên địa lập tức tản đi, đại địa cũng ngừng lay động, tất cả dị tượng toàn bộ đều biến mất.

Ánh sáng mặt trời chậm rãi xuất hiện trong tầng mây, tỏa ra vạn đạo hào quang.

Tôn Quyền cười to nói:

- Thiền sư quả nhiên là rất có bản sự, là trẫm vá ngươi lại, mau mau giúp ta trường sinh!

Mặt mày hắn vô cùng bình thản, rất hòa nhã, một đôi mắt giống như luôn mang theo nét cười.

Thân thể cũng không phải vô cùng vĩ ngạn, thân cao như người thường, chỉ là cánh tay dài hơn người thường một chút.

Trên người khoác áo cà sa, nhìn qua giống như đại thúc ôn hòa nhà bên, nếu ở trong đống người, chỉ vào hắn nói là người dẫn tới thiên địa hợp minh, tiên nữ tán hoa, chắc không có mấy ai tin.

Kim Thiền Tử nhìn Tôn Quyền, một cái cười nói:

- Ngươi không đủ đức hạnh, nói gì tới trường sinh.

Mặt Tôn Quyền đỏ lên, lông mày giật giật, mắt thấy nộ khí sắp bùng nổ.

- Đồ Trừng, đây là hắn có ý gì?

Đồ Trừng tuyên phật hiệu,

- Thích Ca, từ sau khi ngươi rời đi, Phật Đạo suy đồi nhiễm bụi, dục niệm hun tâm, đã hoàn toàn thay đổi.

- Ta từ trong ánh mắt của ngươi, nhìn thấy dục vọng vô tận, từ trên người ngươi, biết Phật Đạo quả thật đã hoàn toàn thay đổi. Ngươi lay tỉnh ta, cũng không phải vì Phật môn, mà là muốn diệt trừ dị kỷ.

Cả người Đồ Trừng run lên, ánh mắt né tránh, không dám biện giải.

Kim Thiền Tử không nhìn hắn nữa, bấm ngón tay tính toán,

- Mặc dù pháp thân của ta vẫn còn, công lực lại chưa khôi phục, không thể ở đây lâu.

- Thích Ca!

Đồ Trừng giơ tay kêu lên, hắn ít nhiều có chút không cam lòng, khổ cực gom đủ xá lợi phật cốt, không có công lao cũng có khổ lao, sao Kim Thiền Tử lại nói đi là đi.

Kim Thiền Tử quay đầu chỉ một cái, trán Đồ Trừng tức thì xuất hiện một lỗ máu. Thân thể hắn chậm rãi ngã xuống, tới lúc sắp chết cũng không hiểu, vì sao mình khổ cực lay tỉnh Kim Thiền Tử, hắn lại lập tức giết chết mình.

Đồ Trừng vừa chết, không khí trong phòng đột nhiên trở nên khẩn trương.

- Bảo hộ bệ hạ!

Tuy một đám thị vệ rất sợ, nhưng vẫn rút đao ra, chắn phía trước Tôn Quyền.

- Các ngươi sợ cái gì, Nhân Hoàng là không thể động tới, bằng không khí vận đã tới cuối rồi.

Kim Thiền Tử lắc đầu, sau một đạo kim quang, biến mất tại chỗ.

Tôn Quyền nhìn thi thể của Đồ Trừng, sắc mặt âm tình bất định, tăng nhân này đã chết ngắc rồi.

- Bệ hạ?

- Kéo thi thể Đồ Trừng ra ngoài!

Tôn Quyền gầm lên, khi nói đến một nửa ngữ khí liền mềm nhũn, thở dài nói:

- An táng tử tế.

- Trời đã sáng rồi à?

Lý Ngư đỡ đầu gối, đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người.

Kịch chiến một đêm, tử thương hơn nửa, người của sứ đoàn Đại Tống đúng là xui xẻo, trong mấy ngày, đụng phải hai lần nguy hiểm toàn quân bị diệt.

Lý Ngư lờ mờ cảm thấy, cái này có chút liên quan tới Dương Chí, không hổ là Thiên Ám Tinh.

Chu Du thu thập yêu tăng, phái người vào cung bẩm báo, kết quả biết được Đồ Trừng không ngờ cũng đã chết.

Đây đúng là song hỷ lâm môn, Chu Du lập tức vào cung, gặp mặt Tôn Quyền, hai người cho lui cung nữ thái giám, ở trong phòng thương lượng cả nửa ngày, không biết đang mưu đồ bí mật cái gì.

Mà sứ đoàn Đại Tống, khẳng định không thể ở lại Hồng lư tự đẫm máu, Lỗ Túc phái người an trí bọn họ tại một quân doanh trong thành Kiến Nghiệp, di chuyển tất cả binh mã, nhường ra vị trí cho họ.

Xảy ra chuyện như vậy, khẳng định không thể cứ vậy coi như không có gì, giữa hai nước càng sẽ bắt đầu tranh luận.

Với tính cách của Thái Kinh, hơn phân nửa là sẽ phái người tới can thiệp, đổi lấy một chút lợi ích. Nhưng Tống đình hiện giờ yếu đuối sợ phiền phức, luôn muốn bỏ tiền mua thái bình, nhất là sau khi tịch thu Đại Tướng Quốc Tự, quân thần Đại Tống kiếm được một mớ, không biết liệu có lại muốn nhân nhượng cho khỏi phiền không.

Mình thì không sao cả, vốn cũng không có bao nhiêu trung thành với Tống đình, thậm chí lòng đồng tình cũng rất thấp.

Nhưng Lâm Sư, Dương Nghi Trung cùng với hơn một ngàn tướng sĩ cấm quân chết đi, không đòi lại một chút công đạo cho bọn họ thì sẽ khiến người khác lạnh lòng.

Lý Ngư vừa hỗ trợ dựng lều trại vừa nghe Lý Tuấn nói:

- Vừa rồi ta dẫn người ở trên đường mua chút vật dụng, bách tính Kiến Nghiệp đều không để chuyện chúng ta bị tập kích ở trong lòng, bọn họ chỉ nói tới thiên địa hợp minh, tiên nữ tán hoa ngày đó.

- Còn có người nhìn thấy đài sen kim quang, bát bộ thiên long, nói là có người thành Phật.

- Thật à? Đại Tống ta vừa có người thành tiên, Đông Ngô Đông Ngô cũng có người thành Phật?

Tả Từ ở Biện Lương cũng gây ra động tĩnh rất lớn, các cấm quân đều từng chính mắt nhìn thấy, cho nên so sánh với bách tính Kiến Nghiệp lần đầu tiên thấy loại cảnh tượng này, những cấm quân này xem như vẫn khá là bình tĩnh.

Lần này so với lần đó của Tả Từ thì động tĩnh lớn hơn nhiều, chắc không bao lâu nữa lại có thể truyền khắp lục triều.

Trong đám người, chỉ có Lý Ngư là biết một chút chân tướng đại khái, nhưng hắn không nói gì.

Một là lời Bạch Mao nói chưa chắc đã chuẩn, lời ngoài miệng của hồ ly này, mười câu tin một câu, xác suất bị lừa cũng là chín thành chín.

Thứ hai Kim Thiền Tử trong miệng hắn, cũng quá không khớp với nhận thức mình, đó quả thực là thành ma đầu sát nhân.

Đường Tăng một lời không hợp liền giết người, Lý Ngư vừa nghĩ tới đã lắc đầu.

Các cấm quân dựng lều trại, lại mắng Đông Ngô không trượng nghĩa, cường đạo Phương Tịch đó sớm muộn gì cũng bị diệt, chửi chán rồi mới đi nghỉ ngơi.

Mấy ngày liền đánh nhau kịch liệt, mọi người đều sức cùng lực kiệt, tuy may mắn sống sót, nhưng mỗi người đều giống như chỉ còn nửa cái mạng.

Lý Ngư cũng vậy, hắn tiến vào lều trại của mình, lưu lại một thân giả, bạch quang lóe lên tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám.

Lý Ngư giả hoạt động một chút, vén rèm lên, vươn tay vẫy Dương Chí và Lý Tuấn vào, bảo bọn họ ở trong lều trại của mình trông coi một lúc, mình phải tu luyện.

Hai người không nghi ngờ hắn, ở trong lều trại của Lý Ngư, đốt lửa trại, có nói có cười, Lý Tuấn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lý Ngư đang đả tọa, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc, sao hắn cảm thấy Chưởng giáo giống như biến thành một người khác, khí tức cũng yếu đi không ít.

Phong Nguyệt Bảo Giám, bên cạnh ao.

Tần Khả Khanh ngồi ở đó, mặt đỏ mang theo vẻ xấu hổ, giống như một gốc cốc u lan, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Quần áo của nàng ta mở tung, nhất là trước ngực, cảnh xuân lộ rõ.

- Chuyện gì thế?

Sau khi Lý Ngư ngồi xuống, ôm eo Cảnh Huyễn, cười hỏi.

- Còn không phải là tại ngươi à!

Cảnh Huyễn trợn mắt, bắt đầu cởi quần áo, nàng ta đã nhìn ra linh lực của Lý Ngư khô kiệt, thân là khí linh của Lý Ngư, nàng ta phải giúp Lý Ngư khôi phục.

- Ta làm sao?

- Ngươi mỗi ngày đều dùng Mộc linh chi lực, thôi động chỗ đó của nàng ta, tự nhiên là thành như vậy, còn chơi nữa sẽ to bằng cái đầu đó.

Tuy Tần Khả Khanh không hiểu cảm xúc nhân gian, nhưng gần đây càng lúc càng dễ thẹn thùng, đây là biểu hiện của linh trí mở ra thêm một bước, cũng là biểu hiện tu vi của nàng ta tăng mạnh.

Nghe thấy lời nói của Cảnh Huyễn, mặt Tần Khả Khanh đỏ lên, cúi đầu cũng bắt đầu cởi quần áo.

- Khanh Khanh, hiện giờ đã đến thời điểm mấu chốt, không thể trốn ở đây tu luyện nữa, ngươi phải mang nàng ta ra ngoài, kiến thức một chút thế tục phàm trần.

Lý Ngư ôm thân thể thơm mềm của nàng ta, hỏi:

- Còn có cách nói này à?

- Đó là đương nhiên, trong Phong Nguyệt Bảo Giám, tất cả linh lực đều là giành cho ngươi. Nàng ta cần hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh lực, nuốt nhả nhật tinh nguyệt hoa, mới có thể tiến thêm một bước. Tất cả đại yêu đều tu luyện như vậy.

Tần Khả Khanh nâng một đôi ân vật mà Lý Ngư thích hơi từ nhỏ đến lớn, đi tới trước mặt Lý Ngư, nhỏ nhẹ nói:

- Khanh Khanh cũng muốn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️