Tàn sát đẫm máu, từ khoảnh khắc Đinh Phong và Tưởng Khâm xuất hiện liền bắt đầu.
Tướng sĩ Đông Ngô thể hiện ra sức chiến đấu cường đại, khiến Lý Ngư lại có một nhận thức mới đối với binh mã lục triều.
Sau khi binh mã kết trận, chiến lực thể hiện ra, không phải tu sĩ bình thường có thể ngăn cản.
Nhất là có danh tướng tọa trấn, càng có thể bộc phát ra sức chiến đấu khiến người ta khiếp đảm.
Chu Du vốn muốn mượn đao giết người, mục đích của hắn không phải Lý Ngư, mà là những người áo đen này.
Đương nhiên, nếu Lý Ngư chết, Tống Ngô trở mặt, sau đó thừa cơ chiếm lĩnh Giang Nam Đạo, hắn cũng rất thích ý.
May mà Lý Ngư và Dương Chí dẫn theo hơn ngàn cấm quân này cứng rắn chống đỡ, thành công đợi được viện binh.
Mấy binh lính Đông Ngô, áp giải từng người áo đen, bắt bọn họ xếp hàng quỳ xuống ở trong sân, giơ đao chém đầu.
Bọn họ bị trói tay trói chân, không thể phản kháng, có mấy người nóng tính, vẫn phản kháng, lập tức bị cắt đứt tay chân, một đao chặt rụng đầu.
Lý Ngư lạnh lùng nhìn tất cả, thủ đoạn đối phó người áo đen của tướng sĩ Đông Ngô này giống như còn hận bọn họ hơn cả mình.
Một người mặc khôi giáp đi tới, tay cầm một cây ngân thương, mặt không biểu tình ôm quyền nói:
- Yêu tăng Đông Ngô Đồ Trừng sai khiến phản loạn dưới tay, vạ lây Tống sứ, Tưởng Khâm phụng mệnh tới bình định.
- Các ngươi đến đúng lúc quá, ta xem như đã được kiến thức đạo đãi khách của Đông Ngô rồi.
Tưởng Khâm làm bộ không nghe thấy, tiếp tục chỉ huy nhân mã dưới tay chém đầu người áo đen.
Một mùi máu tanh khó có thể diễn tả bằng lời tràn ngập trong Hồng lư tự, khiến ruột người ta cuộn trào.
Lý Ngư tìm một bậc thang, đặt mông ngồi xuống, người khác cũng theo hắn ngồi xuống đất, tránh vết máu.
Linh lực cả người Lý Ngư đã khô kiệt, khiến hắn có một loại cảm giác bất an mãnh liệt, toàn thân không có chỗ nào không khó chịu.
Người khác đến tu vi này của hắn, bình thường đều có pháp môn hồi phục của mình, hoặc là tiết tấu quen dùng, để bảo đảm chân khí có thể tiêu hao trong thời gian dài, mà Lý Ngư ở lĩnh vực này lại hoàn toàn trống không. Phong Nguyệt Bảo Giám dùng nhiều thì thích, hiệu quả tốt còn có thể song tu, việc gì phải khổ cực thổ nạp, vận công ngưng luyện chân nguyên?
Chuyện hôm nay đã cho Lý Ngư một lời cảnh tỉnh, hắn không phải vĩnh viễn có cơ hội dùng Phong Nguyệt Bảo Giám, lúc sống chết trước mắt hắn đi vào song tu, nói không chừng Phong Nguyệt Bảo Giám đã bị người ta nhặt đi rồi, phải kịp thời bù đắp lỗ hổng này, để tránh ngày khác lại mệt chết.
Đừng nhìn Dương Chí đấu tranh anh dũng, giết tới giết lui, bộ dạng giống như mệt chết. Kỳ thật Lý Ngư còn mệt hơn hắn, một người gia trì cho tất cả đội hữu, vừa mở thuẫn lại bổ sung máu, tiêu hao cực lớn.
- Chúng ta hình như trong lúc vô ý bị cuốn vào tranh đấu của Đông Ngô rồi.
Dương Chí tay chống xuống đất, xé một mảnh quần áo cũng coi như là sạch sẽ, quấn lên vết thương, chửi!
- Đúng là xui xẻo! Đến Ngô Quốc, vẫn không thoát được vận xui này!
Lý Ngư cũng có chút bất đắc dĩ, lợi ích và chỗ xấu mang theo Dương Chí đều rất rõ ràng, lợi ích chính là có một tiểu đệ biết đánh nhau, chỗ xấu chính là luôn đụng phải trường hợp lớn ngoài ý liệu, vừa mạo hiểm kích thích lại cửu tử nhất sinh.
- Ta cảm thấy, chúng ta bị người ta dùng làm đao rồi.
Lý Ngư híp mắt nói.
- Ai?
Lý Ngư không trả lời, nhắm mắt lại, nghĩ tới Chu Du đánh đàn ngày đó, tên vương bát đản này đúng là không ra gì, chỉ cần là chuyện có lợi đối với Đông Ngô, không có chuyện gì là hắn không làm được.
Trong ngoài cung Thái Sơ, khắp nơi đều có người hô to, thanh âm truyền khắp toàn bộ Kiến Nghiệp.
- Tróc nã yêu tăng!
- Tróc nã yêu tăng!
Lý Ngư liếc xéo, hỏi:
- Yêu tăng Đồ Trừng vừa rồi hắn nói, các ngươi có biết không?
Lý Tuấn và Dương Chí đều lắc đầu, Lý Ngư không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ Bạch Mao, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, đã rỗng tuếch.
Lúc này trong cung Thái Sơ, trên lầu hoàng thành thủ bị sâm nghiêm, ở chính giữa treo một tấm biển cao hơn trượng, bên trên là chữ viết của Trương Chiêu - Thái Sơ Cung.
Dưới tấm biển, một hòa thượng áo vàng ngồi đối mặt với cửa lớn, hai tay ấn đầu gối, hương án trước người bày một tượng phật, óng ánh long lanh.
Sau lưng hắn chính là Tôn Quyền, chung quanh có hơn mười nội thị, xếp thành hình quạt bảo hộ hắn ở giữa.
- Chúng ta bắt đầu đi chứ?
Tôn Quyền không kìm được tóm chặt y bào, trong lòng bàn tay mồ hôi đã chảy ròng ròng, vừa ẩm vừa lạnh.
Đồ Trừng gật đầu, chậm rãi tiến lên, tất cung tất kính từ trong một cái hộp nâng ra một chuỗi tràng hạt.
Hắn đặt tràng hạt trên tay tượng phật, thủ thế có chút quỷ dị đó lập tức biến thành vô cùng rõ ràng, khi tượng phật bị hoả táng, là đang gẩy tràng hạt.
Sau khi làm xong, lui về phía sau ba bước, chắp tay trước ngực, hơi cúi người.
- Cởi bỏ thân cốt nhục bào thai, liệt hỏa đốt hết là Nguyên Thần. Hôm nay đi hết khổ mười đời, tẩy sạch bụi tam giới lục đạo.
- Phật ta trở về!
Trong ánh mắt mong đợi của Tôn Quyền, trên bầu trời xuất hiện một đạo kim quang rất nhỏ, giống như một đường kim tuyến, từ chân trời hạ xuống, rơi vào trên đỉnh đầu Phật Cốt Xá Lợi trong cung Thái Sơ.
Đồ Trừng bảo tướng trang nghiêm, lăng không điểm một chỉ, trên mặt kim quang lấp lánh, gương báu giống như cự luân hiện ra, trên gương chân ngôn chói lọi, mấy đạo kim quang bắn thẳng ra ngoài cung Thái Sơ.
Tất cả bách tính Kiến Nghiệp, đều ngẩng đầu quan sát thiên hàng dị tượng, trong thành tràn ngập mùi thơm.
Trên bầu trời, biến thành rực rỡ sáng đẹp, hai con Loan Phượng sóng vai bay lượn trong không trung, cùng với từng trận rồng ngâm, thụy thú như mây, tường vân như mưa, phạm âm từng trận, vô số cánh hoa từ trên bầu trời bay xuống.
Thiên địa hòa minh, thiên nữ tán hoa là dị tượng khi Phật gia ưng thuận nguyện vọng mới xuất hiện.
Lý Ngư cũng đứng dậy, ngơ ngác nhìn bầu trời, loại trường hợp lớn này còn tráng lệ hơn khi Tả Từ thành tiên.
- Đây là gì?
Không ai có thể trả lời hắn, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, những hiện tượng điềm lành đó kéo dài không đến nửa khắc, tất cả kim quang đều hội tụ thành một đường.
Lúc này, Phật Cốt Xá Lợi trên hương án phát ra tiếng vang lạ, giống như thanh âm của khớp xương.
Trên thân thể xá lợi trong suốt, chậm rãi mọc ra huyết nhục da thịt. Thân thể hoàn chỉnh này không to lớn, nhìn qua thậm chí có chút nhỏ gầy, so với bảo Như Lai cung phụng trong Đại Hùng bảo điện thì nhỏ như hài tử.
Một con Kim Long không phải thực chất, vấn vít trên pháp thân của hắn, ngay sau đó xuất hiện một thiên thần giáp vàng, vẫn là hư hóa trong suốt, chỉ là thần võ khí phách giống như đại tiên thiên đình, cùng với Kim Long vờn quanh bên cạnh hắn.
Kim quang tiếp tục, từ bên trong một vị tiên nữ đi ra, mặc hắc y hắc thường hai tay áo dài đến mấy trượng, phiêu đãng nhẹ nhàng, lăng không bay lượn, nàng ta cũng gia nhập đội ngũ vờn quanh thân phật.
Thứ tư là một con Kim Sí Đại Bằng, trong trán có một viên Như Ý Châu, miệng phun hỏa diễm, tiếng hót còn hơn tiếng sấm.
Thứ năm là đại mãng tráng kiện.
Thứ sáu giống như người mà không phải người, đỉnh đầu mọc sừng.
Thứ bảy là thiếu nữ mặc vũ thường, mùi thơm tràn ngập.
Thứ tám là chiến thần mặc giáp.
Tám tượng thần hư hóa quay chung quanh Xá Lợi Phật Thân, di động qua lại.
- Bát Bộ Thiên Long.
Trong miệng Tôn Quyền nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Đột nhiên, dị tượng trên bầu trời lại xuất hiện, hai đạo tử lôi tráng kiện dài đến chín thước ầm ầm nện xuống. Mây đen cuồn cuộn, cả tòa thành Kiến Nghiệp đều không ngừng lay động, phòng ốc đổ sập , sinh linh tử thương nhiều không đếm được.
Tử lôi đánh vào kim quang, uy thế kinh thiên động địa!
Đột nhiên, hai mắt tượng phật xá lợi mở ra.