Một đám người áo đen nhìn thấy người côn ngã xuống, cũng có chút bất khả tư nghị, nhao nhao ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Chí.
Trong mắt bọn họ không có bao nhiêu cừu hận, chỉ có sợ hãi và kinh ngạc.
Lý Ngư thu hết thần sắc của những người này vào đáy mắt, trong lòng đã có tính toán, bọn họ hơn phân nửa là một đám ô hợp, không có tình cảm gì với nhau.
Tuy như vậy, thực lực của mỗi người bọn họ đều không tầm thường, vừa rồi Dương Chí giết một người là dưới đơn đả độc đấu, nếu những người này cùng tiến lên...
Phải biết rằng, người áo đen cầm thiết côn đã có thể đánh với Dương Chí mấy hiệp, người bên đối phương giống như hắn còn có hơn một ngàn, nhưng bên mình giống như Dương Chí lại một người cũng không có. Lý Ngư đến lúc này, ngược lại không sợ nữa, mặt trầm như nước, linh lực trong tay không ngừng phun trào, gia trì cho mỗi một người bên mình trong sân.
Sau khi Dương Chí chém đối thủ, người áo đen đều trở nên khẩn trương, tư thái khinh địch kiêu ngạo lúc ban đầu đã biến mất.
Bọn họ đội tiến lên, từng bước ép sát, trong tay đều xiết chặt binh khí của mình.
Phủ Chu Du, trong thư phòng.
- Chúa công những năm gần đây càng lúc càng kỳ quái, ai cũng nói thần chí của hắn không tỉnh táo, bị hồn phách của Bá Phù dây dưa, vì cầu an ủi, mới sủng tín yêu tăng Đồ Trừng.
Chu Du giơ thẳng ngón tay trước môi, nói:
- Tử Kính, cẩn thận lời nói.
Lỗ Túc đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt có chút vội vàng hấp tấp, muốn chất vấn lại cố kỵ thân phận của Chu Du.
Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được, cong mu bàn tay vỗ vào lòng bàn tay, hỏi:
- Yêu tăng đó nuôi dưỡng một đám hạng vong mệnh, đều là hạng người hung tàn vô lương trong lục triều, sứ đoàn Tống Quốc ở Hồng lư tự, vì sao ngươi lại muốn phái người giả truyền tin tức của Đồ Trừng, khiến những ác nhân đó đi vây công Hồng lư tự?
- Tâm ý của ta, Tử Kính còn không hiểu à?
Chu Du cười dài nói.
- Ta biết, ngươi là muốn mượn đao giết người, khiến bọn họ giết Tống sứ, ngươi lại lấy đó làm cớ, diệt trừ Đồ Trừng. Nhưng dẫu sao đó cũng là sứ đoàn Đại Tống, nếu dẫn tới tranh chấp giữa hai nước, ra tay đánh nhau ở biên cảnh, như vậy có gì tốt? Hiện giờ chúng ta bị Quan Vũ bức ép, cơ hồ phải dời đô, ta cảm thấy trước tiên giành lại Kinh Châu mới là chính đạo, không nên gây sự đoan.
Chu Du đứng dậy, vỗ vai Lỗ Túc, cười nói:
- Tử Kính! Ta biết Tử Kính là người phúc hậu, nhưng Đông Ngô chúng ta hiện giờ đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, há có thể cố kỵ tiểu tiết. Tội danh bình thường, sao có thể động tới được yêu tăng. Ta đã tính kỹ rồi, Tống Quốc khiếp nhược, không dám hỏi trách, lát nữa nếu Tống sứ chết, chúng ta giấu diếm tin tức, trước tiên xuất binh Giang Nam. Đến lúc đó Tống Quốc trở mặt, chính hợp ý ta, thừa cơ chiếm lại Giang Nam Đại Tống.
- Nếu hắn may mắn không chết, chúng ta diệt trừ Đồ Trừng, khuyên can Chúa công tỉnh ngộ. Chúa công chính là anh hào một thời, tuy tạm thời bị yêu tăng che mắt, chờ ta giết Đồ Trừng rồi, Chúa công tất sẽ tỉnh táo lại thôi.
- Ài, mưu kế này, ta luôn cảm thấy Tống sứ đó, ài!
Chu Du cười cười đè tay Lỗ Túc, nói:
- Tử Kính ngươi chớ hoảng, không phải ta đã phái Đinh Phong Tưởng Khâm đi rồi à, Tống sứ tên là Chính Kinh Đạo Trưởng gì đó, thanh danh vang trời, nếu ngay cả mấy canh giờ cũng không chống đỡ được, có thể thấy được là hạng người mua danh chuộc tiếng, chết cũng không tiếc. Đây là kế một hòn đá ném hai chim, Tử Kính cứ cùng ta tọa trấn nơi này là được.
Tuy Lỗ Túc tính tình phúc hậu, nhưng nói đến cùng, vẫn phải lấy lợi ích của Ngô Quốc làm đầu.
Hắn thở dài thở ngắn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, hỏi:
- Công Cẩn, sao thủ hạ của Đồ Trừng đó lại tin ngươi như vậy?
- Ha ha, tên tặc ngốc Đồ Trừng này, mê hoặc Chúa công, mua chuộc hạng vong mệnh lục triều. Hắn làm sao ngờ được, ta đã sớm sai rất nhiều tâm phúc dưới tay trà trộn vào trong đó. Bản sự của những người này siêu quần, vừa vào đã được Đồ Trừng coi trọng, đã sớm đều trụ cột vững vàng dưới trướng yêu tăng, ha ha ha.
Lỗ Túc thở dài, hỏi:
- Bên yêu tăng thế nào rồi?
- Ta đã phái Hoàng Cái, Trình Phổ, suất binh bao vây chùa chiền của yêu tăng, chỉ cần ta ra lệnh, hai vị lão tướng rất nhanh có thể trừ bỏ họa hại này cho Ngô Quốc.
Trong Hồng lư tự, ác chiến trong viện càng lúc càng thảm thiết, ở trung đình đã máu chảy thành sông.
Lý Ngư đã đánh đến dầu hết đèn tắt, linh lực khô kiệt, vẫn đang cứu trị cho đồng bạn.
Dương Chí cả người đều là thương tích, sâu nhất là một vết đao, có thể thấy cả xương trắng.
Vạn Toàn Trận bị người ta giết cho chỉ còn không đến một nửa người, máu tươi trên mặt đất hội tụ lại sắp thành mương nước, nhuộm đỏ đại sảnh Hồng lư tự.
Trên mặt Lý Tuấn có thêm một vết máu, tay chống một thanh cương đao, há miệng thở hổn hển. Tuy hắn bị thương, nhưng vẫn hăng hái xông lên, hét lớn:
- Chưởng giáo, sao không đi trước đi!
Lý Ngư lắc đầu, vận chuyển một tia linh lực cuối cùng, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều thụ nhân (người cây).
Bọn chúng vươn dây leo về phía trước, mũi nhọn quấn lấy mắt cá chân kẻ địch. Người áo đen cũng không dễ chịu gì, bọn họ không ngờ đối phương lại kiên cường như vậy, hơn nữa bản sự đều không thấp, nhất thời tử thương thảm trọng.
Cuối cùng cũng bức được đối phương tới mức sơn cùng thủy tận, những người áo đen xốc lại tinh thần, muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, giết sạch toàn bộ những người này.
Bọn họ sợ nhất chính là năng lực khôi phục của đối phương, rất nhiều người rõ ràng đã trúng vết thương trí mạng, nhưng vết thương lại cấp tốc khép lại, sau đó một đao bổ xuống, khiến rất nhiều người áo đen bởi vậy mà bị chết.
Đã có người nhìn ra, cái này tám thành là có liên quan tới hơi nước tràn ngập, nhưng bọn họ lại không có biện pháp.
Chỉ cần linh lực của Lý Ngư đủ dùng, có thể liên tục cứu trị, đáng tiếc thủy linh của hắn cũng có lúc dùng hết.
- Chưởng giáo, hai người chúng ta bảo vệ ngươi, chúng ta đi thôi!
- Đi không được.
Lý Ngư trầm giọng nói:
- Chung quanh toàn là mai phục.
Hai mắt hắn lộ ra một cỗ kiên nghị, nhìn kẻ địch trong phạm vi thị lực có thể đạt tới, tìm kiếm cơ hội chuyển bại thành thắng.
Cơ hồ mỗi một người áo đen, bao gồm cả người chết rồi, Lý Ngư đều biết công pháp của bọn họ là giết người thế nào.
Nếu để hắn một chọi một, không một ai có thể sống sót, cho dù rất nhiều người đạo hạnh cao hơn hắn rất nhiều.
Đáng tiếc, lần này số lượng của kẻ địch quá nhiều.
Một người áo đen, ở vị trí mi tâm hiện ra ánh sáng màu xanh thẫm, giống như có thêm một con mắt âm trầm.
Khác với người khác, đỉnh đầu hắn có tám sẹo giới, vừa nhìn đã biết là hòa thượng thật.
Mắt hắn nhìn về phía Lý Ngư, một lúc vẫn không quay đầu, trong miệng lẩm bẩm, Lý Ngư đoán rằng thằng ôn này là đang niệm chú ngữ gì đó, hắn biết rõ thời gian ngâm xướng càng dài, uy lực lại càng lớn, cho nên quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Hai sợi dây leo, phút chốc đã vươn tới bên cạnh người áo đen, cuốn chặt lấy hắn.
Siết chặt từng vòng, Lý Ngư khống chế một chút Mộc linh chi lực cuối cùng, kêu gọi dây leo, hạ quyết tâm muốn siết chết người này.
Ngoài Hồng lư tự, Tưởng Khâm và Đinh Phong cuối cùng cũng đến, ngay cả Bạch Mao nằm trên cây xem diễn cũng thở phào.
Đinh Phong và Tưởng Khâm nhìn tình huống bi thảm trên mặt đất, quả thực chính là luyện ngục nhân gian, khắp nơi đều là tử thi, hơn nữa chết rất khó coi, không có một ai là không phải mang theo vết thương và máu tươi ngã xuống đất.
- Yêu tăng Đồ Trừng, sai người mưu hại sứ đoàn Đại Tống, gây chia rẽ quan hệ Tống Ngô, Đô đốc có lệnh, giết không cần hỏi!