Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 137: Như lai

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta càng lúc càng thích đi theo ngươi, theo ngươi vĩnh viễn đều có náo nhiệt lớn để xem, lão tạp mao Tả Từ đó không thể không thành tiên, hôm nay lại có thêm một Kim Thiền chân thân sắp đoàn tụ.

Bạch Mao nằm trên vai hắn, đuôi lông mày khóe mắt đều là vẻ cười gian.

- Có ý gì?

Lý Ngư cảm thấy Bạch Mao này khẳng định là biết gì đó, vội vàng hỏi:

- Kim Thiền Chân Thân mà ngươi nói chính là chuyện Phật Cốt Xá Lợi đó à?

- Đúng vậy.

Mi tâm Lý Ngư nhíu lại, nói:

- Kim Thiền là Kim Thiền Tử á?

- Ngươi biết cũng không ít nhỉ, ngay cả Kim Thiền Tử cũng biết, đây chính là cấm kỵ.

Bạch Mao kinh ngạc nói.

- Kim Thiền Tử không phải đã chuyển thế thành cao tăng Đại Đường Giang Lưu Nhi rồi à? Hơn nữa hắn là người trong Phật môn, vì sao con lừa ngốc Trí Hải của Đại Tướng Quốc Tự lại sợ hắn như vậy?

Bạch Mao cười lạnh nói:

- Kim Thiền Như Lai còn không đáng để sợ à, thằng ôn đó vô cùng hung tàn, tính tình nóng nảy, pháp lực lại cao, năm đó Phật môn nội đấu, một mình hắn thiếu chút nữa thì giết sạch cả Phật môn. Đừng nói là con lừa ngốc nho nhỏ của Đại Tướng Quốc Tự, cho dù là bản vương gặp hắn cũng phải đi vòng.

- Hiếm có thật, tiền bối cũng có lúc phải nhận thua ngoài miệng. Kim Thiền Như Lai lại là sao, Như Lai Phật không phải Thích Ca Mâu Ni à?

Bạch Mao cười nhạo nói:

- Như Lai Phật? Như Lai cũng giống như phật, đều là xưng hô khi tu hành đến cảnh giới nhất định, ngươi gộp hai loại xưng hô này với nhau, là đang chỉ một người à?

- Phật Đà có mười loại danh hiệu, Như Lai là một trong số đó, chỉ là ta biết đã có Đại Nhật Như Lai, Đa Bảo Như Lai, Dược Sư Như Lai, Bất Động Như Lai, Như Lai mà ngươi nói là Thích Già Như Lai.

Lý Ngư cảm thấy đầu óc không đủ dùng, Kim Thiền Như Lai? Suýt chút nữa thì diệt tuyệt cả Phật môn... Đây còn là Đường Tăng trắng nõn hay ngại ngùng, ngay cả cường đạo cũng không nỡ giết đó sao?

Trong lúc hai người đang nói chuyện, người áo đen đã đột phá tường đất, lao về phía đại sảnh.

Tu vi của những người này đều rất cao thâm, thật không biết đô thành Đông Ngô là làm thế nào để gom được một đám người như vậy.

Chẳng lẽ là vì nhằm vào mình? Hiển nhiên là không thể, bởi vì mình có lẽ không có mặt mũi như vậy.

Nói bọn họ tới đối phó Bạch Mao, mình còn miễn cưỡng có thể tin được.

Mà sứ đoàn Đại Tống đã bày ra trận thế, đang sẵn sàng đón quân địch, các cấm quân dùng Vạn Toàn Trận chắn lên trước nhất, bảo hộ quan văn trốn tránh trong đại sảnh.

Lý Ngư nhìn Bạch Mao trên người thân thể, có chút sốt ruột hỏi:

- Tiền bối, ngươi vẫn chưa nói là ai sẽ tới cứu chúng ta.

Bạch Mao chỉ chỉ ra xa xa, nói:

- Đó, tự ngươi không thấy à.

Lý Ngư dõi mắt nhìn, ngay cả bóng người cũng không thấy, thầm nghĩ trong lòng lại bị Bạch Mao lừa rồi.

Thằng ôn này tuy bình thường nhìn thì không đáng tin, nhưng ở thời điểm mấu chốt, lại rất hữu dụng, sao lần này lại mất linh.

Đột nhiên, trong đám người áo đen kia, có người ngang nhiên phóng lửa đốt nhà. Nơi này chính là cửa nha môn chính nhi bát kinh của Ngô Quốc, những người này đâu chỉ là vô pháp vô thiên, quả thực chính là vô pháp vô thiên.

Hỏa thế càng lúc càng lớn, muốn đốt toàn bộ Hồng lư tự thành tro, bọn họ cười to canh giữ ở bên ngoài, chờ cấm quân lao ra thì giết.

Lý Ngư nhắm mắt lại, mắng:

- Cầu người không bằng cầu mình, người cứu không bằng tự cứu!

Bạch Mao lại biến to ra một chút, túm tay áo hắn, hỏi:

- Ngươi điên rồi rồi, lúc này lại đi xuống á?

- Người của ta vẫn đang ở phía dưới.

- Không phải bản thân ngươi không sao là được à?

Bạch Mao cười nói.

Lý Ngư nhìn hắn một cái, không nói gì, khóe miệng nhếch lên, vù một tiếng nhảy đến ngoài Vạn Toàn Trận.

Bạch Mao nhìn bóng lưng của hắn, có chút kinh ngạc, lại xen lẫn chút cảm xúc khó hiểu, một đôi mắt hồ ly chậm rãi híp lại.

- Viện binh thật sự tới rồi, chỉ là ngươi vẫn chưa nhìn thấy mà thôi.

Từ thị giác của hắn nhìn lại, đại đội nhân mã đang hướng tới nơi này, thị lực của Lý Ngư so sánh với hắn, vẫn kém quá xa.

Sau khi Lý Ngư hạ xuống đất, Dương Chí và Lý Tuấn cùng cấm quân phía sau bọn họ đều cảm thấy tinh thần chấn động.

Hắn đứng ở trung tâm, thủ thế trong tay biến ảo cực nhanh, người bên cạnh đều thấy mà hoa cả mắt.

Chung quanh bằng không xuất hiện mấy sợi dây leo, vung lên trong vung, ở đỉnh là một cái miệng giống như cự mãng.

Ở cửa một nê nhân từ trong đất chui lên, thân thể cao lớn gấp ba lần người thường.

Nê nhân tay trái cầm nhũ băng, tay phải cầm đại bổng, ngực cháy hỏa diễm, quanh người phân bố chữ triện.

Thần kỳ nhất là không trung tràn ngập ánh sáng màu xanh trắng, giống như lụa mỏng, mềm như sóng nước, nhẹ nhàng lắc lư.

Thanh âm của Lý Ngư không mang theo một chút run rẩy, cao giọng:

- Mọi người thủ vững một lát, viện quân sắp ra rồi!

Vừa nghe có người tới cứu viện, người ở đây đều trở nên hưng phấn, nơi này là đô thành Đông Ngô, cách Đại Tống xa cả ngàn dặm.

Nếu không ai trợ giúp, đám người mình sẽ chết chắc, muốn trốn cũng không biết phải trốn tới nơi nào.

Nhất là Dương Chí, ý chí chiến đấu lại dâng lên, vung tay nói:

- Chúng ta không chỉ phải đợi viện binh, còn phải báo thù cho huynh đệ đã chết!

Đây là thiên phú của hậu nhân tướng môn Thiên Ba Phủ, chỉ cần một câu này của hắn, đã có thể dẫn dắt đám người cấm quân trong lòng tin rằng có viện quân, hơn nữa còn cổ vũ ý chí chiến đấu của bọn họ.

Người áo đen giết tới, nê nhân đứng mũi chịu sào, vung binh khí trong hai tay, lao vào đám người.

Một quái vật lớn như vậy, uy thế kinh người, nhưng đám người áo đen lại không có mấy ai sợ.

Chợt nghe thấy một tiếng sét đánh, vạn vật chấn động, điện quang lấp lánh, chiếu sáng toàn bộ lòng đất giống như ban ngày.

Trong đám người áo đen, có người làm phép, trên người nê nhân lập tức có thêm một dấu vết lửa đốt cháy khét.

- Năng lực khôi phục mạnh quá.

Người áo đen thi pháp lẩm bẩm.

Trên người nê nhân, vết thương rất nhanh lại biến mất, một người áo đen khác nói:

- Tám thành là vì những hơi nước này.

- Để ta tới thử xem!

Người áo đen cầm thiết côn tiến tới, đột nhiên tung người nhảy lên cao, vung thiết côn nện xuống.

Thiết côn trong tay hắn điện quang lấp lóe, chấn nhiếp lòng người.

Một gậy đập xuống, trên người nê nhân có thêm một vết côn rất sâu, sắc mặt Lý Ngư xanh mét, khí huyết ở ngực lăn lộn, như trúng đòn nặng.

Dương Chí hừ lạnh một tiếng, vứt đao về phía sau,

- Đưa ta một thanh bạch can thương (thương cán trắng).

Bạch can thương là binh khí bình thường trong cấm quân, Dương Chí không dùng bảo đao tổ truyền nhà mình, lại muốn dùng bạch can thương để đối địch.

Người ở đây không một ai có dị nghị, bởi vì hắn là hậu nhân của Thiên Ba Phủ.

Người Dương gia, không dùng thương thì có thể dùng gì?

Không biết là tiểu binh nào ném tới một cây thương, Dương Chí bắt lấy.

Mũi thương điểm một cái, mượn lực bay lên, giết tới trước mặt người áo đen cầm gậy.

Một cây bạch can thương bình thường này đến trong tay Dương Chí, lại giống như điện quang đâm ra bốn phương tám hướng, người áo đen cầm gậy trong nhất thời không ngờ không biết nên đỡ chỗ nào.

Hắn giận dữ quát to một tiếng, múa gậy kín không kẽ hở, không ngừng có tiếng va chạm truyền đến, bén nhọn chói tai.

Người áo đen cầm gậy cũng bị đánh ra chân hỏa rồi, ra chiêu càng nhanh càng mạnh, thế đại lực trầm, giống như bạo lôi kinh điện, sắc bén hơn lúc trước gấp đôi, lại đột nhiên cảm thấy tâm tạng tê dại.

Dương Chí thu hồi trường thương, người áo đen cúi đầu, nhìn ngực mình, một lỗ thủng không ngờ đang chảy máu.

Thiết côn theo tiếng rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ, đập cho mặt đất rung rung.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️