Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 136: Vây khốn

Chương Trước Chương Tiếp

Tay trái Dương Chí giơ quyền đầu, tay phải túm cổ áo Trí Hải, giận không thể át.

- Tên hòa thượng chó má này, đúng là khó chịu, lải nhải cả nửa ngày, lại một chút hữu dụng cũng không nói, chẳng lẽ là muốn trêu đùa chúng ta à?

- Các ngươi thả hắn ra, sớm muộn gì phải xuống mười tám tầng địa ngục, muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong.

Biểu cảm Trí Hải dữ tợn, lớn tiếng hét.

Lý Ngư cười lạnh nói:

- Ngươi nhìn bộ dạng này của hắn kìa, sợ tới mức giống như một kẻ điên, chẳng trách Đại Tướng Quốc Tự lại không bằng Chính Kinh Môn chúng ta, một đám lừa ngốc, nực cười nực cười, Lỗ Túc tới chưa?

- Để ta ra ngoài xem.

Lý Tuấn đẩy cửa ra, phát hiện các hòa thượng đã xông vào trong viện, chỉ còn lại cấm quân đang ngăn cản, không cho bọn họ tới gần.

- Có cần làm thịt con lừa ngốc này không?

Lý Ngư nhìn nhìn, thầm nghĩ Đại Tướng Quốc Tự và mình là túc địch, năm lần bảy lượt phái người ám sát mình, nếu không phải có Phong Nguyệt Bảo Giám và phân thân của Thanh Mộc Quyết, mình đã sớm chết trong tay bọn họ rồi.

Mà con lừa ngốc Trí Hải này là giám tự của Đại Tướng Quốc Tự, thuộc về cao tầng ra quyết sách, nếu nói hắn không biết, vậy mới là có quỷ.

Thậm chí không loại trừ khả năng, thích khách là hắn phái tới, không có đạo lý nào lại giữ hắn lại tiếp tục hại mình.

Lý Ngư còn chưa nói gì, Dương Chí từ ánh mắt hắn đã hiểu ngay, thầm tụ lực vào tay.

Không đợi hắn vỗ tới, cả người Trí Hải run rẩy, sau khi ngã xuống đất, năm khiếu đổ máu, mắt thấy đã không sống nổi.

- Thằng ôn này tự đoạn kinh mạch của mình rồi.

Dương Chí hít một hơi lạnh, cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, hỏi:

- Rốt cuộc là ai mà lại khiến con lừa ngốc này sợ tới như vậy.

Lý Ngư cau mày, trầm tư suy nghĩ, cũng không nghe nói là có tăng nhân lợi hại gì từ phật nhập ma.

Lão tiểu tử Lâm Linh Tố này, cứ khuyến khích mình đến Ngô Quốc, còn phá lệ tham dự chính sự, đưa Phật Cốt Xá Lợi tới cho Đông Ngô. Sở dĩ Trí Hải sợ như vậy, chắc là đoán được chuyện có liên quan tới xương ngón tay mà Đại Tướng Quốc Tự bọn họ cất giữ, bọn họ dỡ thi thể của tôn xá lợi đó, sợ sau khi xá lợi sống lại sẽ trả thù.

Hắn có lẽ biết gì đó.

Trong lòng Lý Ngư mắng to Lâm Linh Tố, mình vì lật đổ Đại Tướng Quốc Tự cho hắn mà lập hạ công lao hãn mã, không có gì ngon ngọt thì thôi, còn lừa người ta như vậy.

Có điều nghĩ lại một chút, Lâm Linh Tố không có lý nào lại lừa mình, hắn rốt cuộc là có mục đích gì.

Trước mắt không phải lúc lo lắng tới vấn đề này, quan trọng nhất là phải mau chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này, hoặc là thoát khỏi những con lừa ngốc đó.

Lý Ngư vươn tay ra điểm một chỉ, thi thể Trí Hải trên mặt đất tự bốc cháy, thân thể không tính là gầy yếu, rất nhanh đã bị đốt trụi, vết tro trên sàn cũng rất nhanh khôi phục nguyên dạng.

Để tránh các hòa thượng bên ngoài tiến vào, phát hiện Trí Hải chết ở đây, càng có lý do gây sự.

Sắc trời mắt thấy đã tối dần, Lỗ Túc lại chậm chạp không đến, trong lòng Lý Ngư dâng lên một cỗ cảm xúc khẩn trương khó yên.

Đông Ngô rốt cuộc đang làm?

Hai nước giao chiến còn không động tới sứ tiết, chẳng lẽ bọn họ muốn thấy mình ở trong Hồng lư tự đô thành, trình diễn một hồi sứ đoàn của nước bạn bị toàn diệt ư?

Hai quan sai của Hồng lư tự treo đèn lồng trong viện.

Bỗng nhiên "Phập phập" hai tiếng, hai ngọn đèn lồng đồng thời bị dập tắt.

Hai cấm quân Đại Tống nghe thấy tiếng vang lạ, rút cương đao còn chưa kịp hô, ngực và cổ họng đều trúng một tên.

Mùi máu tươi kích thích đến Lý Tuấn, hắn khịt mũi, nói:

- Bắt đầu rồi!

Dương Chí một cước đá văng cửa phòng, nhảy ra ngoài, chỉ thấy ở trong sân, mấy cỗ thi thể nằm đó.

Chẳng những có cấm quân Đại Tống, còn có một số người của Hồng lư tự.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lần này Dương Chí cũng triệt để ngây đơ, Đông Ngô đang làm gì thế?

Tất cả những gì phát sinh hiện tại đều không thể dùng lẽ thường để suy đoán, chuyện khác thường tất có nguyên nhân, Lý Ngư đột nhiên nhớ ra, Bạch Mao mấy lần từng nói, bên trong hoàng thành Đông Ngô có một hồi đại âm mưu.

Sẽ không xui xẻo như vậy, bị liên lụy vào chứ?

Sớm biết vậy lúc trước hỏi Bạch Mao một chút, rốt cuộc là âm mưu quỷ quái gì, hiện tại mình ngu nga ngu ngơ bị đám lừa ngốc vây công.

Một hòa thượng trèo cửa mà vào, đầu trụi lủi, nhưng không có sẹo giới, trên mặt che một miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt giống như chim ưng.

- Đây là con mẹ nó con lừa ngốc giả!

Dương Chí cầm chuôi đao, lưng vai hơi cong lên, tùy thời chuẩn bị chém giết.

Từ ngoài tường ném vào một thứ, rơi xuống đất, lăn mấy cái, Lý Ngư cúi đầu nhìn, chính là thủ cấp của Dương Nghi Trung.

Thích khách dẫn đầu tiến vào một cước giẫm nát cái đầu này, sau đó phát ra tiếng cười khiếp người, điên cuồng hét lên:

- Giết sạch bọn họ!

Cửa lớn rầm một tiếng, bị đập vỡ, một con lừa ngốc ăn mặc tương tự cất bước tiến lên, hai gậy đập nát đầu mấy cấm quân, hơn nữa người bị đập, đầu sẽ bỗng nhiên nổ tung thành một đoàn mưa máu.

Hắn tay cầm thiết côn nặng cả trăm cân, ở trong tay hắn lại nhẹ như bấc đèn, đánh vào thứ gì, đều sẽ phát nổ, khiến uy lực tăng nhiều.

Hai cấm quân đỏ mắt, nhìn thấy đồng bạn chết thảm, rút đao đi lên, đột nhiên thân thể khựng lại, hai sợi dây leo đã miễn cưỡng kéo bọn họ về.

Lý Ngư không muốn nhìn bọn họ đi lên chịu chết, quát khẽ:

- Lui vào hậu viện!

Qua hậu viện, chính là đại sảnh của Hồng lư tự, là nơi làm việc của các Hồng Lư khanh.

Tất cả cấm quân nhao nhao lui về phía sau, lúc này Dương Chí đứng dậy, hắn ở trong khe nứt đại phóng dị thải, tất cả cấm quân đều khâm phục tin tưởng.

- Kết trận, lui về phía sau!

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, tay khác thì vỗ lên mặt đất, giữa mình và đám đầu trọc áo đen xuất hiện một bức tường đất vừa cao vừa dày.

Mọi người nhân cơ hội này, kết trận lui về phía sau, tiến bước nào rào bước nấy.

Lý Ngư nhảy đến trên cây cao, lưu lại một thân giả, sau đó nhảy đến một thân cây khác, lại lưu lại một thân giả.

Trong Hồng lư tự, cơ hồ trên mỗi một đại thụ đều có một Lý Ngư nằm trên thân cây.

Người nhỏ "Lý Ngư" này rụt rè nhìn xung quanh, phát hiện nơi này đã bị vây chật như nêm cối.

Người áo đen không dưới một ngàn, trên người ai nấy đều bốc ra linh lực, nói cách khác đều là cao thủ tu vi không thấp.

Bọn họ vẫn đang canh cửa ra, bố trí mai phục, quả thực là không lưu lại một con đường sống.

Mà trên ngã tư đường xa xa lại vô cùng vắng vẻ, không có một hộ gia đình nào mở cửa.

Tịnh phố (quét sạch một con phố).

Đúng là chu mật.

- Tiểu tử, muốn chạy trốn à?

Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, hắn lập tức nhìn chung quanh, không nhìn thấy một bóng người nào.

Lý Ngư cười cười, nói:

- Tiền bối, mau mau cứu mạng, ta mà chết ở đây là không có ai chữa thương cho ngươi đâu?

Thanh âm là của Bạch Mao, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của hắn, Lý Ngư đành phải nói với không khí:

- Đây là Đông Ngô sợ ta không chết.

- Ngươi gom đủ Kim Thiền chân thân, đâu chỉ là Đông Ngô muốn ngươi chết, trong thiên hạ người muốn ngươi chết nhiều lắm, tự cầu nhiều phúc đi.

Bạch Mao vui sướng khi người khác gặp họa nói.

Lý Ngư cảm thấy lỗ tai lý ngưa ngứa, một con tiểu hồ ly từ trong lỗ tai hắn chui ra, thân hình của tiểu hồ ly này nhỏ tới mắt thường căn bản không thể nhìn thấy.

Hắn hạ xuống vai Lý Ngư, chậm rãi phóng to ra mấy trăm lần, cũng chỉ bằng hạt đậu, nhe răng cười nói:

- Tiểu tử, một đoạn thời gian không gặp, ngươi lại tinh tiến không ít. Cố chịu thêm chút nữa đi, sắp có người tới cứu ngươi rồi.

Sau khi thân thể của Bạch Mao này thu nhỏ lại, biểu cảm nhìn qua càng đê tiện gợi đòn hơn.

- Ai thế? Có lợi hại không, có biết đánh không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️