- Tiểu đạo trưởng, tiểu đạo trưởng ở đâu?
Dương Nghi Trung vội vàng tiến vào, la lớn.
Ba người đang mưu đồ bí mật, vội vàng ngồi thẳng người dậy.
- Ở đây, chuyện gì thế?
Lý Ngư thấy thần sắc của hắn có chút không đúng, sợ có tình huống gì, vội vàng hỏi.
- Ngoài Hồng lư tự, tụ tập một đống hòa thượng, chỉ tên nói họ muốn gặp đạo trưởng!
Hồng lư tự, không phải một chùa chiền, cùng giống như Đại Lý tự, là nha môn phụ trách tiếp đãi sứ đoàn ngoại lai của các quốc gia. Nơi này lẽ ra là có quan sai của Đông Ngô canh gác, sao những hòa thượng đó có thể dễ dàng tiến vào?
Một đống hòa thượng tới đây, khẳng định không phải để hoan nghênh mình, hơn phân nửa là vì muốn bênh vực Đại Tướng Quốc Tự. Lá gan của bọn họ cũng lớn thật, không ngờ dám ngang nhiên vây công một nha môn quan trọng như vậy.
Phải biết rằng, Hồng Lư khanh quản sự nơi này chính là một trong sáu khanh.
Lý Ngư xì một tiếng,
- Muốn làm khó ta á, chẳng lẽ Đạo môn trong thành Kiến Nghiệp lại không có người đến à?
Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là chuồn lẹ, lập tức nghĩ đến đây là Đông Ngô. Nơi này tạm thời không có Phật Đạo chi tranh, cũng không có nhân vật cường thế như Lâm Linh Tố che chở cho mình, còn nguy hiểm hơn Biện Lương mấy chục lần.
- Từ khi Tôn Sách chết trên tay Vu Cát, đệ đệ Tôn Quyền của hắn chèn ép Đạo môn khắp nơi, Đông Ngô căn bản không có bao nhiêu đạo quán ra hồn, một số người tu đạo cũng đều chạy trốn tới nơi khác.
Lý Ngư nhướn mày, Tôn Quyền lại là người nông cạn như vậy à? Bởi vì một đạo sĩ mà liên lụy tới cả Đạo môn?
Hơn nữa Tôn Sách rốt cuộc có phải chết trong tay Vu Cát hay không, vẫn có điểm đáng ngờ rất lớn, ít nhất Đại Kiều cảm thấy hắn không phải chết trong tay Vu Cát, tuy nàng ta cùng mình tới mộ Vu Cát một chuyến, nhưng không phát hiện ra bất kỳ manh mối gì.
Dương Chí ho khẽ một tiếng, nói:
- Dẫu sao đây cũng là thành Kiến Nghiệp, nếu chúng ta đả thương những hòa thượng đó, trên mặt mũi cũng khó coi. Không bằng mời Lỗ Túc đến, để hắn đuổi những kẻ đáng ghét này đi.
Dương Chí am hiểu sâu nghệ thuật nói chuyện, sợ bị quần ẩu, nói thành đả thương người khác thì khó coi.
Một người biết nói chuyện như vậy, bản lĩnh cũng cao cường, lại liên tục gặp phải vận rủi, so với gọi hắn là Thiên Ám Tinh, không bằng gọi là Tảo Bả Tinh, hắn đúng là quá xui xẻo.
Lý Ngư rất đồng ý, phân phó Dương Nghi Trung,
- Mau đi mời Lỗ Túc, đuổi những hòa thượng này đi.
Lỗ Túc và Chu Du, một lòng muốn hoàn thành lần hợp tác này giữa Tống Ngô, khẳng định sẽ không ngồi nhìn sứ đoàn Đại Tống bị toàn diệt ở đô thành Kiến Nghiệp Đông Ngô.
Dương Nghi Trung cầm trường thương, ôm quyền ra ngoài, hắn không phải người trong Đạo môn, khẳng định có thể thuận lợi ra ngoài.
Những hòa thượng đó cho dù có lớn mật tới mấy, cũng không dám ngang nhiên đối kháng với nha môn chứ.
Ngoài Hồng lư tự, hòa thượng càng tụ càng nhiều, Lý Ngư lờ mờ cảm thấy có chút không thích hợp.
- Kiến Nghiệp là hoàng thành Đông Ngô, ở dưới chân thiên tử, nhiều hòa thượng như vậy tụ tập, vây công một nha môn. Đông Ngô lại chậm chạp không làm ra phản ứng, các ngươi không cảm thấy có chút kỳ quái à?
- Xem ra là muốn chơi chúng ta rồi, vậy chơi với bọn họ!
Trong tay Lý Tuấn, không biết từ lúc nào có thêm hai thanh chủy thủ.
Lý Ngư liếc xéo một cái, Lý Tuấn sắn tay áo đã chuẩn bị chém giết.
- Đây là nơi nào, nếu Đông Ngô muốn chúng ta gặp chuyện không may, chúng ta khẳng định là không tránh khỏi. Kế hiện tại, vẫn phải mau chóng làm rõ, rốt cuộc là ai xúi bẩy những con lừa ngốc này đến gây sự.
Cửa lập tức bị đẩy ra, một cấm quân tiến vào, ôm quyền nói:
- Có hòa thượng Đại Tống, từ phía sau trà trộn vào đội ngũ của chúng ta, nói thẳng là muốn tới gặp Chính Kinh Đạo Trưởng.
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Hòa thượng Đại Tống? Trong chùa nào.
- Hắn nói mình là hòa thượng của Đại Tướng Quốc Tự, trước kia còn là giám tự của Đại Tướng Quốc Tự, ty chức chưa gặp hắn bao giờ, có điều rất nhiều người trong cấm quân đều nhận ra hắn.
- Trí Hải á?
Lý Ngư giật nảy mình, con lừa ngốc này có thù sâu như biển với mình, chắc ngay cả tâm muốn ăn sống mình cũng có, hắn tới tìm mình làm gì?
Trí Hải là nhân vật số hai của Đại Tướng Quốc Tự, lúc trước đi khuyên bảo Lỗ Trí Thâm, bị Lỗ Trí Thâm mắng cho một trận, phẩy tay áo bỏ đi. Trừ chủ trì Trí Chân ra thì hắn là người có quyền thế lớn nhất, đương nhiên cũng nên hận Lý Ngư nhất.
- Hắn đến, chứng tỏ có thể bàn, ta thấy không bằng gặp hắn đi.
Dương Chí trầm ngâm một lát, mở miệng nói.
- Có đạo lý,
Lý Ngư gật đầu nói;
- Gọi hắn vào.
Thời điểm mấu chốt, vẫn là Dương Chí khá bình tĩnh, dù sao cũng là người từng lăn lộn trên quan trường, còn là từng làm trong cấm quân có tiếng là nhiều thiêu thân nhất của Đại Tống.
Trí Hải nhìn thì gầy hơn một chút, cũng đen hơn rất nhiều.
Trước kia ở Đại Tướng Quốc Tự, với cấp bậc này của hắn, chính là mỗi ngày đả tọa tu luyện trong chùa, hiện tại lại phải chạy trốn khắp nơi.
Lý Ngư còn chưa nghĩ ra nên hỏi han thế nào, dù sao cũng là ở tha hương gặp lại bạn cố tri, không thể vừa tới đã hò đánh hò giết chứ.
- Phật Cốt Xá Lợi, vạn lần không thể giao cho Tôn Quyền!
Nằm ngoài dự đoán của Lý Ngư, hắn chưa lên tiếng, Trí Hải đã bất thình lình thốt ra một câu như vậy.
- Có ý gì?
Lý Ngư không hiểu ra sao.
Trí Hải bước về phía trước một bước, Dương Chí cơ hồ là tức thì rút đao ra, Trí Hải chẳng buồn để ý đến hắn, vội la lên với Lý Ngư:
- Chỉ cốt xá lợi (xá lợi xương ngón tay) lấy được trong chùa của chúng ta, nhất định đừng giao cho Đông Ngô, bằng không sẽ xảy ra đại sự đó!
Sau lưng Lý Ngư lạnh toát, hòa thượng này không cần thiết phải nói dối mình, hắn trầm giọng hỏi:
- Xảy ra đại sự gì?
- Không phải ngươi đã đưa rồi chứ.
Hai mắt Trí Hải trợn trừng, biểu cảm hoảng sợ.
Mí mắt Lý Ngư nhướn lên, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Buổi sáng đã đưa rồi.
Trí Hải bùm một cái ngồi xuống đất, thân thể mềm nhũn, không ngờ sợ tới mức xụi lơ.
Một người từng làm giám tự của Đại Tướng Quốc Tự trong thời gian rất lâu, rất khó tưởng tượng lại bị chuyện gì dọa thành như vậy.
Lý Ngư vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi phải nói đi chứ.
Trí Hải giống như bị ma chướng, miệng lẩm bẩm, sau khi Lý Tuấn đến gần, nghe một lúc, ngẩng đầu nói:
- Hắn một mực chỉ nói 'Xong rồi'.
Lý Ngư bực mình đi lên trước, hỏi:
- Ngươi bớt ở đây cố lộng huyền hư thôi, mẩu xá lợi đó rốt cuộc có gì cổ quái?
Thanh âm của hắn rất lớn, khiến Trí Hải đang lẩm bẩm bừng tỉnh, trong mắt hắn hiện lên một thoáng tỉnh táo ngắn ngủi, đột nhiên giơ tay lên, đánh tới gáy mình.
Lý Ngư tay mắt lanh lẹ, một cước đá văng tay hắn, bàn tay của Trí Hải không khống chế được, hơi lệch đi, vỗ vào mặt mình.
Lập tức huyết nhục mơ hồ, má trái bị vỗ nát, lỗ tai cũng bị xé một đoạn.
- Đúng là một con lừa ngốc! Ngươi muốn chết ở đây rồi giá họa cho ta à?
Trí Hải dường như không có cảm giác đau, tự đánh mình thành như vậy, cũng không kêu đau, nói;
- Sớm muộn gì cũng chết, không bằng chết sớm, để tránh rơi vào A Tị Địa Ngục vô gian vô trạch đó.
Lý Ngư vận chuyển thủy linh, giúp hắn chữa thương, tuy con lừa ngốc này là kẻ địch, nhưng lúc này lại cần hắn giải thích bí mật của mẩu xương ngón tay đó.
Hắn vừa vận công, liền biết vừa rồi Trí Hải tuyệt đối không phải giả vờ, hắn thực sự muốn tự sát.
Điều này khiến Lý Ngư càng tò mò hơn, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến một hòa thượng đạo hạnh còn cao hơn mình phải sợ tới mức muốn tự sát.
- Ngươi giao ra xương ngón tay, tập hợp đủ pháp thân của hắn, quái vật đó, hắn sắp trở về rồi.