Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 134: Xá lợi

Chương Trước Chương Tiếp

Một chiếc bàn nhỏ, phía sau chính là giường, cột đồng trong phòng đốt than gỗ, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Sau khi Lý Ngư tiến vào, lập tức ho khẽ một tiếng, cửa sổ chung quanh không ngờ đều đóng lại, ngay cả khe hở cũng không có.

Lý Ngư thầm lắc đầu, thế này không phải là tự sát sao, cứ như vậy Tôn Quyền không tắc thở mà chết thì Sinh mệnh lực của hắn đúng là đủ ngoan cường thật.

Một thái giám khoanh tay cúi người, chỉ dẫn Lý Ngư dựa vào trong, tẩm cung này rất lớn, khắp nơi đều là cột đồng một người ôm không hết.

Vòng qua tầng tầng rèm mành, Lý Ngư đi tới choáng váng mới đến trước mặt Tôn Quyền.

Tôn Quyền ở trên giường quấn chăn gấm rất dày, sắc mặt trắng bệch, hơi mở miệng có tính dấu hiệu, mắt xanh râu tím, nhìn thế nào cũng giống như là "Người nước ngoài", ít nhất cũng là hỗn huyết.

Đương nhiên loại khả năng này là không lớn, dẫu sao Tôn Kiên mạnh như vậy, ai dám đội mũ xanh cho hắn. Chắc Tôn Quyền chính là lúc nhỏ không biết ăn phải cái gì, biến thành thế này.

- Tống nhân Lý Ngư, bái kiến Ngô Hoàng bệ hạ.

- Không cần đa lễ, người đâu, ban thưởng ngồi.

Tôn Quyền nói chuyện cũng có khí mà không có sức, lộ ra một cỗ lười nhác.

Hai cung nữ mang ghế tới, đặt ở trước bàn nhỏ, Lý Ngư cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, thầm quan sát, không ngờ không nhìn ra được Tôn Quyền là bệnh gì.

Nói cách khác, thân thể hắn không hề có chút thương tổn nào, bằng không vận chuyển Thủy Tự Quyết tới trên mắt, bất kỳ thương bệnh gì Lý Ngư cũng có thể nhìn ra.

Tôn Quyền thấy hắn nhìn chằm chằm mình, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười khổ nói:

- Trẫm mấy ngày trước, bị một hồ ly làm bị thương, hàn độc trong cơ thể chưa trừ được.

Hồ ly?

Trong lòng Lý Ngư có một cỗ dự cảm không rõ, hỏi dò:

- Là hồ ly nào mà to gan như vậy, dám đến cung Thái Sơ càn rỡ?

Nếu là Bạch Mao, bản thân hắn xui xẻo thì cũng thôi, ngàn vạn lần đừng làm liên lụy cả Đại Kiều.

Dẫu sao chạy tới cung Thái Sơ trêu chọc Tôn Quyền, nhìn thế nào cũng không có cơ hội đào tẩu.

Hoàng đế của sáu nước, mỗi một người đều không phải là hạng dễ chọc, cho dù là thần tiên cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Không phải nói bản thân bọn họ có đạo hạnh cao bao nhiêu, mà là được vạn dân cung cấp nuôi dưỡng, trên người có khí vận Hoàng đế.

Huống chi, còn có vô số cao nhân bảo hộ bọn họ.

- Haizzz, không nói chuyện này thì thôi, nói tới lại khiến người ta tức mà không có chỗ trút. Có mang đến vật mà trẫm ước định với Đại Tống không?

Bản thân hắn không muốn nói, Lý Ngư cũng không tiện hỏi lại, từ trong lòng lấy ra một cái hộp, nói:

- Nguyện hiến vật này cho bệ hạ.

Trên mặt Tôn Quyền khôi phục một chút hồng nhuận, lớn tiếng nói:

- Đi, mau lấy đến đây cho trẫm.

Thái giám bên cạnh hắn cầm lấy hộp từ tay cầm Lý Ngư, sau đó cúi người đi tới cạnh giường Tôn Quyền.

Tôn Quyền bọc chăn, thò đầu ra, thanh âm có chút kích động đến run rẩy,

- Mau mở ra xem.

Hai thái giám một người đỡ, một người cúi xuống mở ra, chỉ thấy trong hộp tỏa ra quang mang nhiều màu.

Một đốt xương ngón tay nằm trong hộp, nhìn qua khiến người ta hoa mắt.

Tôn Quyền hơi híp mắt lại, một lúc sau mới cười nói:

- Không sai, là thật!

Hắn từ đầu tới cuối không nhắc một câu tới chuyện Phương Tịch, xem ra là thực sự không để ở trong lòng, để Chu Du và Lỗ Túc phụ trách.

Có thể là theo Tôn Quyền, chỉ một cường đạo thì không có gì đáng để quan tâm.

Trong lòng Lý Ngư có chút nghi hoặc, biểu hiện của Tôn Quyền vừa không có lòng dạ, lại không có khí độ đế vương.

Mắt thấy xá lợi tới tay, hứng thú của Tôn Quyền đối với Lý Ngư cũng cấp tốc giảm xuống, vẫy vẫy tay muốn đuổi hắn rời khỏi.

Sinh con phải như Tôn Trọng Mưu, đây đúng là Tôn Quyền khiến Tào Tháo cũng phải cảm thán sao?

Lý Ngư cảm thấy có chút là lạ, Tôn Quyền nhìn thì không lợi hại như trong tưởng tượng, diễn xuất thậm chí có chút giống Triệu Cát.

Hắn chậm rãi đứng dậy, sau khi hơi thở dài, xoay người bước đi.

Lý Ngư vừa đi, Tôn Quyền lập tức đứng dậy, dưới sự nâng đỡ của hai thái giám, đi tới phía sau bình phong.

Nơi này có một cái đài bằng gỗ, bên trên đặt một thứ gì đó được vải đỏ bao phủ. Một cung nữ rụt rè đi lên trước vén vải lên, để lộ ra một tượng phật.

Tôn Quyền đi tới, cẩn thận đặt xương ngón tay vào, vừa khin khít, không có một chút sai lệch.

Tượng phật này, cả người trong suốt, tỏa ra quang mang nhiều màu, không ngờ là một xá lợi phật thân hoàn chỉnh.

Bình thường cao tăng đắc đạo, sau khi chết thân thể có thể có một hai khối xá lợi to bằng hòn đá đã là rất hiếm có rồi.

Cái này toàn bộ thân thể đều xá lợi, xương ngón tay Lý Ngư mang đến chính là một khối cuối cùng.

Xá lợi này rất rõ ràng là ghép thành, trên người đầy khe nứt.

Sau khi đặt vào đốt xương ngón tay cuối cùng, trên tượng phật xá lợi, tất cả vết rạn chậm rãi biến mất, dần dần trở thành một tượng phật hoàn chỉnh. Bắt đầu từ trên mặt tượng phật, kim quang chậm rãi hiện lên, có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt tượng phật bảo tướng trang nghiêm, hai tay bấm một chỉ pháp, khiến người ta nhìn một cái liền cảm thấy ẩn chứa ảo diệu vô cùng.

Khóe miệng xá lợi phật cốt mang theo nụ cười thản nhiên, hai mắt tràn ngập vẻ từ bi, giống như là ở chỗ cao dùng ánh mắt thương hại nhìn xuống vô số sinh linh.

Trong mắt Tôn Quyền hiện lên một tia cuồng nhiệt, đổi hẳn bộ dạng ốm yếu, nhìn xung quanh một vòng, hắn phất tay nói:

- Các ngươi đều ra ngoài đi.

Mười mấy cung nga thái giám, cúi người mặt hướng về phía Tôn Quyền, đi ra ngoài. Bọn họ không dám phát ra một chút động tĩnh nào, trong lòng lo sợ bất an, gần đây người chết trong cung quá nhiều, mọi người đều bị không khí khủng bố cảm nhiễm, mỗi ngày đều sống trong thấp tha thấp thỏm, nhất là người hầu hạ bên cạnh Tôn Quyền, đã đổi mấy tốp rồi.

Khi đi tới cửa, Tôn Quyền đột nhiên vung tay, những cung nữ thái giám này toàn bộ đều ngã xuống đất, không kịp phát ra một tiếng hét thảm.

Tôn Quyền trong một cái phất tay, giết mười mấy người, sắc mặt cũng không thay đổi, ngược lại còn tiến lên, thổi tro bụi trên tượng phật xá lợi, giống như hơn mười mạng người này còn không bằng một hạt bụi trên đó.

Hắn chậm rãi tiến lên, vẩy vải đỏ, mới lộ ra hình dáng vốn có của nó, không ngờ là một chiếc áo cà sa. Mặt trái có một số Phạn văn, còn có một số đồ án.

Hắn phủ áo cà sa lên trên tượng phật xá lợi, đi đến phía sau bình phong, vặn một vòng bên trong. Một cánh cửa ẩn chậm rãi hạ xuống.

- Người đâu, xử lý mấy thi thể này đi.

...

Ngoài cung Thái Sơ, Trong Hồng lư tự Đông Ngô.

- Tôn Trọng Mưu, khiến người ta thất vọng rồi...

Lý Ngư nói với Dương Chí và Lý Tuấn, trong giọng nói mang theo một chút khinh bỉ.

Dương Chí ngẩng đầu, nhìn bầu trời, nói:

- Trên cung Thái Sơ này mây đen bao phủ, rất là quỷ dị, nào có nửa phần khí tượng của điện Nhân Hoàng. Theo ta thấy không bằng sớm bái biệt, về Đại Tống cho thỏa đáng.

Lý Tuấn cũng phụ họa nói:

- Dương Chí nói không sai chút nào, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Lý Ngư gật đầu, nói:

- Chúng ta đã đạt được mục đích rồi, sau khi trở về, chắc bọn họ cũng không có gì để nói. Đông Ngô xuất binh, đã thành kết cục đã định, không phải chúng ta có thể thay đổi.

Trên mặt Dương Chí liên tục cười lạnh, rõ ràng là khinh thường Đại Tống hiện giờ, không ngờ muốn mượn binh tiễu phỉ.

- Triều đình có tiền cho Đông Ngô, có tiền cho Thát tử, lại không chịu lấy ra một văn tiền để khao những binh lính ở biên cảnh.

Chuyện xưa của Thiên Ba Phủ, mọi người ít nhiều cũng biết một chút, Lý Tuấn vỗ vai hắn, tỏ vẻ an ủi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️