- Chu Du vẫn chưa...
Chữ chết còn chưa nói ra miệng, Lý Ngư đã vội vàng ngậm miệng, thiếu chút nữa thì đâm vào hang ổ của Đông Ngô.
Chu Công Cẩn ở Đông Ngô chính là quốc sủng, là loại trên đến Hoàng đế văn võ, dưới tới tiểu binh bách tính đều thích.
- Vẫn chưa gì?
- Vẫn chưa rời khỏi hoàng cung à, ta còn tưởng rằng lúc này đã tan triều rồi.
Lỗ Túc cười nói:
- Công Cẩn biết được hôm nay các ngươi tới, cố ý ở Chính Huyền Môn chờ.
Lý Ngư thầm nghĩ, lần này thượng tầng hai bên đã nghĩ đến cùng một chỗ, một người cực lực muốn mượn binh, một người có vót nhọn đầu cũng phải phái binh tới Thanh Khê Động, thuộc loại Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người muốn chịu đòn.
Nếu Lý Ngư là người ra quyết sách, khẳng định sẽ không mượn binh, cho dù là dồn hết quốc lực phạt tặc, cũng không có đạo lý nào lại mượn binh từ nước láng giềng.
Đáng tiếc lời hắn nói không tính, cũng không muốn nhúng tay vào. Hắn chỉ muốn tìm thấy năm quyển Thái Bình Kinh, làm một người trường sinh bất lão lặng lẽ.
Cho nên tâm tình của Lý Ngư rất nhẹ nhàng, theo Lỗ Túc tới viện tử, nơi này đã là hoàng cung, nhưng hai người bọn họ vẫn qua lại tự nhiên.
Thân là một trong hai người được Tôn Quyền tín nhiệm nhất, trên tay bọn họ nắm tất cả binh quyền của Đông Ngô, cái này ở Đường, Tống, Minh là không dám tưởng tượng, đương nhiên Gia Cát thừa tướng của Tây Thục là ngoại lệ.
Trong viện tử có một tiểu đình, tiếng đàn chính là từ nơi này truyền tới.
Trong đình, một nam nhân mặc áo trắng ngồi dưới đất, trước người đặt một cây cầm, cầm đó dài gần trượng, hai tay dang ra cũng chỉ có thể che được một nửa chiều dài, dây đàn lấp lánh sáng, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.
Khi văn sĩ áo trắng này đánh đàn, động tác cực kỳ khoan thai, ngón tay linh động, cúi đầu và ngẩng đầu đều rất đẹp mắt, khi hai tay lên xuống, mười ngón lướt nhẹ trên dây đàn, âm phù chảy ra thành chuỗi.
Làn điệu thay đổi, giống như một tướng quân cùng đường mạt lộ, cất giọng ca vang trước quân trận, âm buồn khẳng khái khiến lòng người nghe xao động, máu nóng cũng giống như dần dần sôi trào.
Từ trong tay áo lấy ra một cái quạt xếp đỏ thẫm rắc vàng, đây là hắn tìm được trong vật phẩm Tây Môn Khánh để lại trong sứ đoàn, trong cây quạt xếp này cất giấu linh lực hệ mộc nồng đậm, Lý Ngư biết tất nhiên là một bảo vật.
Xoạt một cái mở quạt ra, phẩy hai cái mạng lại "Bốp" một tiếng gấp lại, Lý Ngư vừa vỗ tay vừa kêu lên:
- Tiếng đàn quá diệu.
- Tiểu đạo trưởng cũng biết cầm à?
Văn sĩ dưới đình đứng dậy, khuôn mặt vô cùng tuấn lãng, mặt như quan ngọc, dáng người thon dài.
- Biết một chút, ở trước mặt Đô Đốc, không dám nói biết.
Tục ngữ nói khúc có sai đừng gặp Chu Lang, Chu Du ở phương diện này chính là hành gia, hơn nữa nhìn thì đặc biệt thích tìm khuyết điểm của người khác.
Chu Du cũng không khiêm tốn khách sáo, chỉ chỉ bồ đoàn bên cạnh, nói:
- Mời ngồi!
Sau khi Lý Ngư ngồi xuống, hỏi:
- Ta từ Biện Lương vượt sông mà đến, trên đường còn có một chút nguy hiểm, Lâm công vốn cầm lễ bị tặc nhân làm hại. Giờ vội vã tới gặp Ngô Hoàng bệ hạ, hoàn thành nhiệm vụ mà triều đình Đại Tống giao phó, vẫn phải làm phiền Chu đô đốc dẫn đường.
Chu Du cười nói:
- Ý đồ đến của Đại Tống, chúng ta đã biết rõ, chẳng qua chỉ là cường đạo, chúng ta tất nhiên sẽ xuất binh tương trợ. Chủ ta gần đây thân thể có bệnh nhẹ, cố ý dặn ta ở đây tiếp đãi quý. Đợi cho sau khi thương lượng xong lại dẫn ngươi đi gặp bệ hạ, chỉ là đi lễ tiết mà rồi.
Tôn Quyền có bệnh nhẹ? Lý Ngư hơi có chút kinh ngạc, tiểu tử này thân thể rất vâm, sống cũng đặc biệt lâu.
Có điều Chu Du đã nói như vậy, khẳng định là có vấn đề, bởi vì cho dù là Chu Du, cũng không thể lấy Hoàng đế nhà mình ra nói đùa được.
- Ngô Hoàng tự có trời bảo vệ, tin rằng tất nhiên có thể sớm ngày khang phục.
Lý Ngư cười bảo.
Chu Du gật đầu, nói:
- Đã muốn hợp lực tiễu phỉ, không thể trì hoãn, bệ hạ đặc biệt cho phép ta toàn quyền tiếp nhận việc này. Ngô Quốc chúng ta xuất binh cũng được, có điều phương diện quân lương quân nhu.
Việc này đã sớm được Thái Kinh định ra rồi, Lý Ngư cứ chiếu theo kế hoạch vốn có, nói lại một lần công tác của Tống Quốc.
Chu Du vỗ tay cười nói:
- Việc thiện lớn như vậy, chỉ cần Tống Quốc hứa lương thảo quân nhu không xảy ra vấn đề, tiễu trừ Phương Tịch chỉ là một việc nhỏ.
Từng có một người tự tin như vậy tên là Tống Giang, huynh đệ dưới tay lại chết rất thảm. Lý Ngư cười ha ha nói:
- Toàn là quý quốc tướng sĩ dũng mãnh, mong sớm ngày có thể trả lại cho bách tính Giang Nam cảnh thái bình.
- Đâu có, đâu có.
Lỗ Túc ở sau lưng Chu Du, cười dài nói.
Tên này nhìn qua thì trung hậu thành thật, là loại khiến người ta nhìn một cái mà không nhịn được sẽ tín nhiệm hắn.
Trong lòng Lý Ngư biết rõ, đây đều là nhân tinh, chơi tâm nhãn với bọn họ, khẳng định với chơi không lại, may mà mình cũng không có chí hướng rộng lớn gì, cũng không muốn chơi với bọn họ.
Việc này, để Thái Kinh tự mình đi xử lý là được.
Tiếp theo, Lý Ngư và Chu Du quyết định chi tiết, quá trình rất thuận lợi.
Điều kiện Chu Du đề xuất không quá đáng chút nào, một chuyện xâm hại tới quyền lợi của Đại Tống cũng không có, nhìn qua là biết đã được nghiên cứu kỹ lưỡng.
Mà Lý Ngư thì người ta nói gì đáp ứng nấy, căn bản không cò kè mặc cả, nói chung nhiệm vụ Đại Tống giao cho mình chính là mời quân Ngô đến.
Về phần Chu Du có thừa cơ xếp vào cơ sở ngầm ở Giang Nam hay không; có thừa cơ đo đạc bản đồ Giang Nam hay không; có thừa cơ động tay động chân ở phòng thành của ấp Đại Thanh hay không, có muốn thu nạp dân tâm Giang Nam hay không, tất cả những cái này Lý Ngư đều không thay đổi được, cũng không định quan tâm.
Nếu thật sự là đi vào quan trường, đấu với bọn Thái Kinh, thay đổi những chính lệnh uống rượu độc giải khát này, như vậy cũng đừng hòng làm được chuyện khác.
Lăn lộn mấy chục năm, có thể lăn lộn đến đủ trình với Thái Kinh, dẫn tới một hồi đảng tranh đã là rất giỏi rồi.
Đến cuối cùng, Lý Ngư vẫn không nhịn được nhắc nhở,
- Tuy Phương Tịch chỉ là một tên giặc cỏ, nhưng Minh Giáo sau lưng hắn lại thoát thai từ Bái Hỏa Giáo Tây Vực. Ở bên cạnh hắn, có một đám người rất bưu hãn vũ dũng, tuy dũng sĩ dưới tay Đô đốc rất mạnh, nhưng cũng đừng khinh thường.
- Du chỉ huy tác chiến, trước giờ chưa từng khinh thị bất kỳ một đối thủ nào, tuy là sư tử vồ thỏ, cũng cũng sẽ dùng hết sức mà làm, tiểu đạo trưởng cứ yên tâm.
Lý Ngư gật đầu, hắn không biết Lỗ Túc và Chu Du, rốt cuộc mang tâm tư gì, cũng không muốn đi đoán.
Chu Du nhìn ra được, tiểu đạo sĩ này vô cùng lười nhác, hắn cũng không quá để bụng chuyện bản thân đi sứ.
Lý do thì hắn cũng biết, thằng ôn này căn bản không phải là người Đại Tống phái tới cầm lễ, bọn họ ở nửa đường bị Phương Tịch tập kích, người trong đoàn tử thương thảm trọng, nhất là các quan văn nói chuyện quản việc, lại càng chết nhiều nhất.
Lý Ngư là nửa đường cầm lễ, khẳng định không được triều đình Đại Tống dặn trước mục đích và giới hạn của chuyến này.
- Việc công đã xong xuôi, Tử Kính, ngươi dẫn hắn đi gặp bệ hạ đi.
Lỗ Túc cười cười gật đầu, vươn tay ra nói:
- Tiểu đạo trưởng, mời.
Lý Ngư đứng dậy, đi theo phía sau Lỗ Túc, lướt qua mấy đạo cửa cung, tới một tẩm cung rường cột chạm trổ.
Cầu thang dài, nhìn không thấy cuối, bố trí của nơi này có một loại uy áp, khiến người ta khó thở.
Vất vả lắm mới đi hết cầu thang, Lý Ngư nhìn Lỗ Túc, phát hiện hắn mặt không đỏ thở không gấp, còn thong dong thoải mái hơn mình.
- Bệ hạ ở ngay bên trong, xin tiểu đạo trưởng theo ta tiến vào.