Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 132: Lỗ túc

Chương Trước Chương Tiếp

Trong tay Lý Ngư cầm hộp, không biết bên trong rốt cuộc là gì.

Người đến tối nay, mục đích rất rõ ràng, chính là ở biên cảnh Ngô Tống, kích sát người đứng đầu của sứ đoàn Đại Tống.

Thế là, hai bên đều không thể nói rõ là trách nhiệm của ai, thế tất đều có hiềm khích.

Xem ra, Phương Tịch cũng sợ Đông Ngô xuất binh, dẫu sao tác chiến ở loại đầm nước Giang Nam này, binh mã của Đông Ngô vẫn rất am hiểu.

- Cũng tốt, ta thay Lâm đại nhân tới Kiến Khang một chuyến.

Đã là ra ngoài du lịch, lúc này đã sắp tới lại lựa chọn nửa đường quay về, một là không thể ăn nói với triều đình và Lâm Linh Tố, thứ hai là sẽ đi ngược lại với mục đích xuất hành lần này.

- Trước tiên phái người trở về bẩm báo triều đình, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, về phần triều đình phái người cầm lễ khác tới hay là để chúng ta tiếp nhận, cứ chờ ý chỉ triều đình đi.

Lý Ngư cầm hộp, chậm rãi nói.

- Nên là như vậy, may mà có đạo trưởng gánh trọng trách này.

Dương Nghi Trung lau mồ hôi trên trán, mặt co mày cáu.

Lý Ngư nói tiếp:

- Còn có một đại sự quan trọng, chính là trong quan văn có một Tây Môn Khánh, liên tiếp ở sau lưng dùng độc thủ đánh lén ta, ta thấy lần này có tám thành là thích khách do hắn dẫn tới, mau thượng tấu lên triều đình đuổi bắt người này.

Đã quyết định phải thay Lâm Sư đi một chuyến, Lý Ngư việc nhân đức không nhường ai, bắt đầu chỉ huy.

Hiện giờ sứ đoàn Đại Tống lớn như vậy, chỉ còn lại mấy quan viên vẫn giữ được lý trí, người khác đều sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu, kinh hồn bất định.

- Trước tiên thu thập thi hài của tướng sĩ đã chết, lưu lại trên dưới một trăm người, hộ tống thi thể quay về Đại Tống. Những binh sĩ này chết nơi tha hương, ta không thể để bọn họ chôn thây nơi đất lạ.

Một câu của Lý Ngư đã thu mua được lòng người của cấm quân, mọi người bắt đầu ở bên trong sơn cốc, thu xếp thi thể của đồng bạn.

Lý Ngư dẫn theo Dương Chí và Lý Tuấn trở lại lều trại của mình, ba người đều hộp trong tay hắn.

Lý Ngư hỏi dò:

- Có cần mở ra xem không?

- Xem cũng có gì hay, chúng ta cũng không cần.

Hầu kết của Lý Tuấn khẽ động, nói khẽ.

- Chỉ xem thôi, lường trước cũng không ngại.

Dương Chí cũng gật đầu.

Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ra sờ dưới phía dưới hộp, có một cái nút tinh xảo.

Sau khi đẩy ra, ba người chỉ nhìn một cái, sau đó ngơ ngác nhìn nhau.

Ở trong hộp, đặt một đoạn xương cốt, nhìn qua thì óng ánh long lanh, năm màu chói mắt. Từ ngoại hình cho thấy, rất rõ ràng chính là đầu ngón tay của con người.

- Chẳng lẽ là một viên xá lợi?

Lý Ngư bĩu môi nói.

Hắn vốn đang có chút tiểu tâm tư, giờ lại triệt để không có hứng thú, đóng hộp lại, nói:

- Mang theo xương cốt của người chết trên người, đúng là xui xẻo, Dương Chí, ngươi cầm đi.

Dương Chí lại không để ý tới cái này, cười cười nhét vào trong lòng, nói:

- Chỉ cần là bảo vật đã qua tay ta thì thì vốn không mất được, hiếm có được Chưởng giáo yên lòng, ta sẽ mang một lần.

Lý Ngư nghĩ thấy có chút tà môn, vội vàng nói:

- Hay là để Lý Tuấn cầm đi.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người mới ra khỏi sơn cốc, trải qua một đêm bận rộn, ai nấy trên mặt đều mang theo vẻ mệt mỏi.

Xa xa có một đám binh mã rầm rập đi tới, cấm quân theo bản năng muốn kết trận, Dương Nghi Trung lại lớn tiếng nói:

- Đừng hoảng, là Ngô Quốc phái người tới đón chúng ta.

Quả nhiên, người đến mặc quân màu xanh nhạt, chính là phục sức của binh mã Đông Ngô.

Đêm qua có động tĩnh lớn như vậy, nếu Đông Ngô nói hoàn toàn không biết thì chính là lừa mình dối người.

Chắc là những châu huyện ở biên cảnh không có thực lực nhúng tay vào, cho nên lựa chọn coi như không phát hiện.

Bên Đại Tống cũng không thể chỉ trích người khác, dù sao cũng là phản tặc cảnh nội Đại Tống làm, không trách được tới trên đầu Ngô Quốc.

Hai bên khách sáo một phen, tiến vào trấn nhỏ Kê Xuân của Ngô Quốc, phong thổ ven đường lại rất khác với Đại Tống.

Tiến vào cảnh nội Ngô Quốc, trên đường đi gió êm sóng lặng, người cầm lễ của sứ đoàn đã chết, mọi người cũng không có tâm tình lãnh hội phong cảnh Đông Ngô, vội vàng tới thành Kiến Nghiệp.

Từ vùng ven sông đi về phía đông, rất nhanh đã tới Kiến Nghiệp, cung Thái Sơ, hoàng thành của Ngô Quốc nguy nga cao chót vót.

Một đại đội nhân mã, nghênh đón ở cửa thành, cầm đầu là một quan văn, ngồi trên lưng ngựa, cười ha ha rất có vẻ thân thiết.

- Ngô Quốc Tán quân giáo úy Lỗ Túc, phụng mệnh tới nghênh đón sứ đoàn Tống Quốc.

Lý Ngư ngồi trên lưng ngựa, cẩn thận quan sát, Lỗ Túc khác với trong ấn tượng của hắn, bản thân hắn là văn sĩ trung niên cao lớn khôi ngô.

Tuy dáng người khôi vĩ, nhưng bộ dạng cũng rất thân thuộc, nhất là cười lên trông cả người lẫn vật đều vô hại.

Hai bên vẫn còn một chút cự ly, lời nói của Lỗ Túc trung khí mười phần, mỗi người đều nghe thấy rõ ràng. Lý Tuấn ở trên lưng ngựa giải thích cho Lý Ngư:

- Tán quân giáo úy là Tôn Quyền chuyên môn thiết lập cho Lỗ Túc, địa vị của hắn ở Đông Ngô là hết sức quan trọng, Chưởng giáo không thể chậm trễ.

Lý Ngư gật đầu, mình đương nhiên biết địa vị của Lỗ Túc rất cao, nếu nói Đô Đốc Đông Ngô là tổng tư lệnh ba quân, như vậy Tán quân giáo úy này chính là tổng tham mưu trưởng binh mã cả nước.

Nhìn ra được, Tôn Quyền vẫn rất coi trọng Lỗ Túc, đương nhiên hắn cũng đáng được coi trọng.

Lỗ Túc tự mình ra nghênh đón, nhìn ra được là đầy thành ý, sau khi Lý Ngư tới gần, cười bảo:

- Làm phiền nghênh đón từ xa.

- Vị này chính là Chính Kinh tiểu đạo trưởng à?

Lý Ngư sờ sờ mũi, cười nói:

- Lỗ công là nhân vật nổi tiếng thiên hạ, không ngờ cũng biết tiểu đạo tầm thường này sao?

- Ha ha, khách khí rồi, chủ ta ở trong cung Thái Sơ, chờ đợi đã lâu.

Lý Ngư xuống ngựa đi cùng Lỗ Túc, chậm rãi tiến vào Thái Sơ.

Đô thành Ngô Quốc vốn không phải là Kiến Nghiệp, sau khi Lưu Bị và Gia Cát Lượng tới, đề nghị Tôn Quyền từ Võ Xương chuyển tới đây.

Tôn Quyền cũng biết nghe lời phải, định đô ở Kiến Nghiệp, xây dựng rầm rộ kiến tạo cung Thái Sơ, làm hoàng thành Đông Ngô.

Sau khi vào cung, Lỗ Túc và Lý Ngư nói chuyện phiếm câu được câu không, đột nhiên Lỗ Túc nói:

- Tiểu đạo trưởng thấy Chúa công nhà ta, không thể nói Phương Tịch lợi hại, chỉ nói là một đám thổ tặc là được rồi.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, nói:

- Thực không dám giấu, tuy Phương Tịch chỉ là một cường đạo, nhưng dưới tay có mấy người tài ba. Lại thêm Thanh Khê Động đó của hắn dễ thủ khó công, nếu ta lừa Ngô Hoàng, sợ tương lai lại xảy ra chuyện.

Lỗ Túc cười nói:

- Ta đã tiến cử Cam Hưng Bá làm đại tướng, tiêu diệt Phương Tịch là dễ như trở bàn tay.

Lý Ngư thầm cười lạnh một tiếng, Lỗ Túc tận hết sức lực như vậy, muốn tiến vào Giang Nam tiễu trừ Phương Tịch, hắn đúng là vì Đại Tống sao?

Từ góc độ của hắn cho thấy, trong Tống Quốc, đối với chuyện mượn binh có khác biệt rất lớn.

Chỉ mấy người có quyền lợi lớn nhất, mới hy vọng mượn binh, còn lại từ người buôn bán nhỏ đến tướng sĩ biên ải, đều không hy vọng mượn binh Đông Ngô.

Địa bàn Đông Ngô này so với năm quốc gia khác thì xem như là nhỏ nhất.

Bọn họ có tinh binh mãnh tướng, thật sự cam tâm sao?

Đi qua một cái đình, Lý Ngư đột nhiên nghe thấy tiếng đàn truyền đến.

Tiếng đàn vang lên, lúc mới lọt vào tai thì giống như thất thần tản mát không thành làn điệu, nhưng tiếng đàn này giống như có một loại ma lực, khiến người ta không kìm được mà nỗi lòng yên tĩnh, khi nghe tiếp, tiếng đàn biến thành lịch sự tao nhã.

Với loại người không có nghiên cứu gì về cầm kỳ thư họa như hắn, cũng có thể nghe mà như say như mê, có thể thấy được công lực của người đánh đàn.

Lý Ngư nhìn Lỗ Túc, hỏi:

- Không ngờ Ngô Chủ đánh đàn cũng có nghề như vậy.

Lỗ Túc cười ha ha nói:

- Trước khi gặp Ngô Chủ, có một người muốn gặp tiểu đạo trưởng.

- Ai?

- Chu Du, Chu Công Cẩn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️