Trên sơn cốc, Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kiếm của Bao Đạo Ất vẫn đang phóng hỏa, khiến vùng lòng chảo này đất rung núi chuyển, nước lửa đan xen.
Đại địa bị xé ra một khe nứt, giống như tận thế tiến đến. Mây đỏ chồng chất như sóng cuộn, che lấp ánh trăng, đặc sệt như máu ép xuống.
Khi tất cả mọi người đều đứng không vững, Lý Ngư thừa thế chuồn đi, kéo Dương Chí và Lý Tuấn chạy đến Vạn Toàn Trận.
Tây Môn Khánh trong vũng bùn, gian nan thoát thân, Lý Ngư quay đầu lại nhìn, ngón tay khẽ động, trong đầm lầy sinh ra hai sợi dây leo, túm chân hắn.
- Chính Kinh Đạo Trưởng, đây là cớ gì?
Lý Ngư cười nói:
- Ta cũng không biết, có lẽ là trong những thích khách này có người hại ngươi.
Tây Môn Khánh nóng lòng thoát thân, không để ý đến hắn, hai chân hắn đột nhiên điểm một cái, giẫm dây leo, nhảy lên.
Dương Chí nghiêng lưỡi đao bổ ra, nhanh lẹ không trút ngưng chệ, đao phong vô thanh vô tức, nhắm thẳng tới sau lưng Tây Môn Khánh.
Tây Môn Khánh điểm một chỉ về phía sau, chỉ kình hóa thành từng con bướm, bay phất phới đầy trời, hóa giải một đao tất sát này của Dương Chí.
- Được được được, ai nấy còn độc hơn ta!
- Tây Môn huynh, đúng là quá khiêm tốn.
Lý Ngư vừa xông vào Vạn Toàn Trận vừa liên tiếp xuất thủ, muốn dìm chết Tây Môn Khánh chết ở đây.
Tuy Tây Môn Khánh liên tiếp hãm hại Lý Ngư, nhưng đến lúc này, hắn ngược lại không hoàn thủ, kiểu động miệng không động thủ điển hình.
- Chết đến nơi vẫn còn nội đấu.
Đặng Nguyên Giác cười lạnh một tiếng, cõng Thạch Bảo lên muốn đào tẩu.
Lý Ngư nhướng mày, xem ra khe nứt này là bọn họ làm ra, hơn nữa vô cùng nguy hiểm.
Một tiếng gào to bi thương thê lương từ trong khe nứt truyền đến, trong con mắt trợn tròn và cái miệng há hốc của mọi người, một bàn tay to lớn từ trong khe nứt thò ra.
Bàn tay bám lấy bên rìa khe nứt, chậm rãi đi ra, một thân ảnh to lớn, ước chừng to gấp mười lần người thường.
Cả người hắn bốc ra hỏa quang màu u lan, hai mắt hung uy ngập trời, hung tợn quan sát tất cả mọi người.
Trong sứ đoàn Đại Tống, ai nấy đều sắc mặt ngưng trọng nín thở tĩnh tâm, cực lực che giấu vẻ sợ hãi trong mắt.
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Tây Môn Khánh nhìn quái vật, nhíu mày hỏi.
- Tây Môn huynh, ta thấy ngươi qua lại tự nhiên trong đám giặc, chắc hẳn là đạo hạnh cao thâm, không đi trừ bỏ tên này thì còn đợi tới khi nào?
- Ha ha ha, Chính Kinh Đạo Trưởng nói đùa rồi, ta là một quan văn, hàng yêu trừ ma là trách nhiệm của đạo trưởng, ta sẽ không cướp phong đầu của đạo trưởng đâu,
- Hai vị đúng nói nữa, cự nhân này hung uy ngập trời, tất là quái vật tặc nhân triệu hồi ra, chúng ta có việc quan trọng trong người, không thể dây dưa với địch, không bằng sớm rời khỏi nơi này đi.
Lâm Sư trầm giọng nói.
Hắn ra lệnh, Dương Nghi Trung lập tức chỉ huy cấm quân, bày trận lui về phía sau.
Đặc điểm lớn nhất của Vạn Toàn Trận, chính là công thủ kiêm bị, lui lại cũng không lộn xộn.
Cự nhân từ trong khe nứt đi ra, chỉ vào phương hướng Vạn Toàn Trận, đột nhiên gầm lên một tiếng, từ trong miệng hắn phun ra từng trận mây lửa.
Trong khe nứt, một đám đại quân khô lâu cả người bốc lửa giống như thủy triều tràn tới, dòng chảy đỏ như sông, sát khí ngút trời.
Dương Nghi Trung hít một hơi lạnh, nhìn khô lâu muôn hình muôn vẻ, nói:
- Đại nhân, tình thế nguy cấp, không bằng ty chức hộ tống đại nhân rút đi trước.
Dương Chí nổi giận mắng:
- Chỉ là một hỏa mị, cũng đáng để Vạn Toàn Trận của cấm quân ném mũ bỏ giáp mà chạy à? Ngươi ở giữa cầm cờ lệnh chỉ huy, ta đến đảm đương trận nhãn!
- Ngươi là?
- Ta là Dương Chí, hậu nhân của Thiên Ba Phủ!
Cấm quân nhìn hỏa diễm khô lâu giống như ác mộng tới gần, trong lòng ai nấy đều sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực.
Lý Ngư lớn tiếng nói:
- Dương Chí, cưỡi ngựa của ta!
Dương Chí gật đầu, chộp lấy thương cán trắng trong tay Dương Nghi Trung, nhảy lên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, phóng tới hỏa diễm khô lâu.
Hỏa diễm cự nhân lại gào lên một tiếng quái âm vang vọng, đại quân khô lâu đột nhiên sôi trào, giống như biển giận sóng dữ lao về phía trước, thanh thế vô cùng khiếp người.
Cấm quân nhao nhao lui về phía sau, đột nhiên ở bên cạnh bọn họ, sau một tiếng ngựa hí, một đại hán phóng ngựa xông tới.
Hắn chỉ thương lên trời, bỗng dưng ra lệnh:
- Giữ trận cước, theo cờ lệnh mà động, người lui về phía sau giết không tha!
Mọi người của cấm quân mắt thấy có người áp trận, trong lòng hơi có chút tự tin. Vạn Toàn Trận vận chuyển, trong tiến thối rất có kết cấu.
Một cỗ mây đen dần dần ngưng tụ, ở phía trên Vạn Toàn Trận, chặn huyết vân màu đỏ thẫm.
Trường thương và nỏ tiễn, giống như xé rách không khí, phát ra tiếng xé gió chói tai. Ở không trung hội tụ thành một con hỏa long, chỉ thấy hỏa long bay múa xích diễm tỏa ra, các khô lâu ngã trái ngã phải, quân lính tan rã.
Dương Chí phóng ngựa rong ruổi trong trận, hiển nhiên rất hiểu Vạn Toàn Trận, căn bản sẽ không đụng phải một sĩ tốt nào.
Dưới sự gia trì của trận pháp, lực công kích của hắn tăng mạnh, mỗi một thương đâm ra, đều giống như hỏa long bay múa.
Lý Ngư nhìn mà ngây người, chẳng trách đế vương nhân gian lại có quyền lực lớn như vậy, quân đội bình thường một khi kết thành trận pháp không ngờ lại có loại uy lực này.
Lý Tuấn nói nhỏ:
- Chưởng giáo, Tây Môn Khánh đó chạy rồi.
Lý Ngư không có tâm tình quản hắn, hôm nay không giết đám thích khách này, mình cũng rất khó toàn thân trở ra.
Ngón tay hắn khẽ động, miệng lẩm bẩm, cảm giác quen thuộc trên người Dương Chí lại trở về, có Vạn Toàn Trận và Lý Ngư gia trì, khiến hắn dũng mãnh không thể cản, giống như Sát Thần, sau khi dọn sạch đại quân khô lâu, lao thẳng về phía cự nhân.
Dương Chí mắt thấy hỏa hỏa diễm cự nhân, chú thuật Lý Ngư gia trì cho mình tuyệt vời như vậy, khiến tay chân hắn được thả lỏng, đại khai đại hợp thế như chẻ tre, phóng ngựa bay lên trời, một thương đâm về phía đầu cự nhân.
Hỏa diễm cự nhân giơ quyền đầu, vung về phía hắn, Dương Chí đỡ hai quyền đầu to như cối xay, thét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy chỗ bị thương nóng rát thấu xương, lại vẫn ra sức cắm thương cán trắng vào trong song quyền của cự nhân.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, đầu hỏa diễm cự nhân vỡ ra, trong cấm quân bộc phát ra tiếng hoan hô.
Thân thể của hắn lảo đảo, nhưng không ngã xuống, thân thể không đầu vẫn đang vung quyền đầu, đi đến đâu, hỏa quang ngút trời tới đó.
Lý Ngư trước kia đã kiến thức sự lợi hại của Dương Chí, khi đó hắn trúng độc, lập tức sắp độc phát, hơn nữa bị người ta ám toán, còn không hề có chuẩn bị.
Dù là như vậy, Dương Chí khi đó vẫn khiến Lý Ngư ngỡ như người trời.
Hiện giờ hắn có Vạn Toàn Trận và chú thuật của Lý Ngư gia trì, thực lực tăng gấp bội, càng khiếp người hơn.
Chỉ thấy hắn ở trong không trung, quanh người xuất hiện một đạo thanh quang thuẫn, còn có đằng giáp hộ thân, xoay tròn thương cán trắng nện xuống hư không.
Thân thể của Hỏa diễm cự nhân bị đập nát bấy, hỏa diễm khô lâu ở chung quanh tiêu tán ngay tại chỗ.
Bên sứ đoàn Đại Tống lại hoan hô, các thích khách thì nhao nhao bỏ chạy.
Lâm Sư cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, thở hắt ra một hơi, nói:
- Phân phó xuống, đừng đuổi đánh, để tránh trúng mai phục.
Lý Ngư thầm gật đầu, tâm tư của người này cũng coi như là thành thục, loại địa hình này cộng thêm đêm khuya, đuổi theo khẳng định sẽ có sự cố.
Hắn vừa định cáo trạng với Lâm Sư, nói ra hành động tội ác của thằng chó Tây Môn Khánh này, đột nhiên trên mặt Lâm Sư hiện lên thần sắc khó chịu, sắc mặt nhanh chóng biến thành đỏ rực.
- Đại nhân?
Oa một tiếng, trong miệng Lâm Sư không ngờ phun ra hỏa diễm, mùi cháy khét truyền ra, thân thể hắn từ trong tới ngoài bốc ra hỏa diễm.
Nội tạng của Lâm Sư đã đã bị đốt cháy, trước khi chết, đột nhiên ra sức cầm hộp trong tay ném về phía Lý Ngư, còn chưa nói được một câu đã cháy thành tro tàn ngay tại chỗ.
- Bị lừa rồi!
Dương Nghi Trung ảo não nói:
- Bọn họ kêu gọi hỏa mị, chỉ là kế dương đông kích tây, nhân lúc chúng ta không chú ý, ngầm hại Lâm đại nhân.
Sự khó chịu của hắn không phải giả vờ, Lâm Sư chết rồi, sau khi hắn trở về tất nhiên sẽ bị liên lụy.
Lý Ngư ôm hộp, nhìn Lâm Sư đã cháy thành tro tàn, lại nhìn xung quanh.
- Đạo trưởng, Lâm đại nhân chết rồi, chúng ta phải kế thừa di chí của hắn, hoàn thành sứ mệnh mà triều đình giao phó.