Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 129: Thạch bảo

Chương Trước Chương Tiếp

- Sao nhiều triệu triệu, không bằng ánh sáng của một mặt trời, mặt trời chỉ có một, Đại lương hiền sư sao có thể có hai? Chờ tu vi của ngươi cao rồi sẽ hiểu.

Lý Ngư có một loại dự cảm không tốt, hỏi:

- Kinh thư quỷ này, chắc không thể là kinh chọn người chứ?

- Mặc dù không phải, nhưng cũng không khác lắm...

Cảnh Huyễn cười nói:

- Ngươi sợ à?

- Ta sợ gì, ha ha, ta từ nhỏ đã vừa hiền vừa lương, trời sinh chính là phôi luyện Thái Bình Kinh.

- Đã không sợ, vậy ngươi dùng sức như vậy làm gì? Bóp ta đau quá!

Lý Ngư rút tay ra khỏi vạt áo của nàng ta, cười nói:

- Ha ha ha, nhất thời vong tình. . . Có điều ngươi cũng có cảm giác đau à?

- Có.

Cảnh Huyễn tiên tử tức giận lườm Lý Ngư, hai má phình lên.

- Có thì có, nhìn ta như vậy làm gì?

Cảnh Huyễn tiên tử tức giận lườm hắn một cái, bĩu môi nói:

- Mỗi một khí linh, đều căn cứ vào ý thức của chủ nhân mà đắp nặn ra, nếu không phải người nào đó thích thấy biểu cảm khó chịu khi người khác đau, vì sao ta lại có cảm giác đau!

Lý Ngư gãi gãi đầu, hơi có chút xấu hổ.

Hắn chỉ là mạnh miệng thôi, ít nhiều vẫn có chút sợ, đúng như Bạch Mao nói, Thái Bình Kinh là vật chẳng lành.

Mỗi một đại Đại lương hiền sư, đều học thành năm quyển, hơn nữa còn tiến thêm một bước. Dẫu sao năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư cũng chỉ là nhập môn.

Như vậy bọn họ đã sớm có thể trường sinh, nhưng mỗi một đời... Đều chết rất thảm. Trường sinh không phải bất tử bất diệt, chịu sát thương ngoại lực vẫn sẽ chết.

Nếu là người chọn kinh, như vậy Thái Bình Kinh chính là công pháp bình thường, bất kể mình tu luyện thế nào, tu thành trường sinh bất lão, cũng không tu thành thuận theo tự nhiên.

Nhưng kinh chọn người, như vậy Thái Bình Kinh thế tất là có yêu cầu, nó mang tới cho mình đạo hạnh và pháp thuật, đồng thời tất nhiên cũng bắt mình phải trả giá gì đó.

- Bụng hơi đói rồi, có phải trời tối rồi không?

Lý Ngư vuốt, cảm nhận được cảm giác của hóa thân, quả nhiên sắc trời đã tối.

Sứ đoàn đứng ở bờ sông, cấm quân đi theo bắt đầu dựng trại đóng quân, một đám tiểu binh xách thùng nước, đến bờ sông lấy nước.

Lý Ngư tìm góc không người, lấy cớ đi vệ sinh rồi thu hồi phân thân, trở lại trong doanh.

Tuy phân thân của hắn có thể ăn cơm, nhưng không sẽ truyền tới trong bụng hắn, cho nên hắn vẫn phải ra ăn cơm, không thể vĩnh viễn cẩu thả ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám.

Đây là một sơn cốc u tĩnh, sứ đoàn dựng lửa trại ngay tại chỗ, trong sơn cốc trống trải, tỏa ra từng luồng sáng.

- Vì sao không vào thành ở trạm dịch?

Lý Ngư hỏi.

Dương Chí có chút kinh ngạc, hôm nay bọn họ đi vào núi rừng này, hơn chục dặm chung quanh đều không có thôn xóm, càng đừng nói tới thành trấn.

Sao mới có một chốc mà Chưởng giáo lại quên mất rồi.

- Chưởng giáo, nơi này là biên cảnh Tống Ngô, chung quanh đều là thâm sơn rừng già, không ai ở lại, tự nhiên cũng không có trạm dịch.

Lý Ngư ờ một tiếng, ngồi cạnh lửa trại, bên trên nấu một số đồ ăn.

Dù sao cũng là sứ đoàn một quốc gia, ăn uống cũng không keo kiệt, có nhiều thịt, còn có một chút rượu.

Các quan văn túm năm tụm ba, ngâm thi từ, chơi tửu lệnh, thanh âm rất lớn. Bọn họ ghét bỏ đuổi tướng sĩ đi theo đi, để tránh làm ảnh hưởng tới nhã hứng uống rượu ven sông của bọn họ.

Lý Ngư nhìn về bên đó, đột nhiên vươn tay nặn ra một quả cầu lửa, ném tới.

Ở bờ sông, một thích khách mới từ trong nước thò đầu ra, đã bị quả cầu lửa đánh trúng đầu.

- Địch tập!

Lý Ngư hô to một tiếng, lúc này tất cả mọi người mới chú ý thấy, trong sông đang cuồn cuộn không ngừng, từng người áo đen thò ra.

Tầm nhìn nơi này không hề khuất, trong phạm vi mấy dặm chung quanh đều thu hết vào đáy mắt, Dương Nghi Trung phụ trách hộ tống cũng bởi vậy mà thả lỏng cảnh giác.

Ai ngờ được lại có người từ đáy nước bơi tới, sau khi những thích khách này lên bờ, mục tiêu rất rõ ràng, nhìn chằm chằm người mặc quan bào mà giết.

Các quan văn bị thích khách bất thình lình xông tới khiến cho sợ tới mức ngây người, một lát sau mới đồng thời kinh hãi hét lên.

Đột nhiên, trong nước truyền ra một tiếng nổ, bọt nước văng khắp nơi, một thân ảnh khôi ngô nhảy lên trên bờ.

Đồng tử Lý Ngư co rút lại, nhìn chằm chằm người đến, Lý Tuấn và Dương Chí mặc kệ người khác, rút đao ra, chỉ canh giữ bên cạnh Lý Ngư.

- Bảo Quang Như Lai Đặng Nguyên Giác... Là người của Phương Tịch.

Sau khi Đặng Nguyên Giác hạ xuống đất, thiền trượng trong tay tung bay, bọn họ từ trong sông đi ra, khi Dương Nghi Trung hạ lệnh cho binh mã kết trận, những người này đã giết vào trung tâm rồi.

Lý Ngư lui về phía sau một bước, hắn đã từng thấy bản sự của Đặng Nguyên Giác, hòa thượng này vô cùng hung mãnh, một chùy là đập vỡ cả tường cung, Lý Ngư tự nhận hiện tại vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Tuy Dương Chí có khả năng lợi hại hơn hắn, nhưng dưới tay Phương Tịch nhân tài đông đúc, Đặng Nguyên Giác không nhất định là kẻ lợi hại nhất trong thích khách đêm nay.

Quan văn ở bờ sông thành sơn dương bị chém giết trước, toàn bộ bờ sông là một mảng hỗn loạn, khắp nơi đều là tàn chi tay cụt, máu chảy thành sông.

Quan văn May mắn vẫn chưa chết cũng mặt như màu đất, thân thể run rẩy.

Trong đám người, một người vung quạt xếp, đánh bại vài ba thích khách, thân hình anh tuấn tiêu sái.

- Tây Môn Khánh!

Lý Ngư không ở trong đám quan văn, không phải là một đám bị nhằm vào, hắn và Dương Chí, Lý Tuấn không ngừng lui về phía sau, tránh chiến trường chủ yếu.

Đặng Nguyên Giác nhìn một cái, thiền trượng trong tay đập chết quan viên trước mắt, tung người nhảy lên, chém giết thành đôi với Tây Môn Khánh.

Hai người một người vô cùng cương mãnh, một người thân pháp mơ hồ, đánh tới khó phân thắng bại.

Khóe miệng Lý Ngư mỉm cười, Tây Môn Khánh này không ẩn tàng được nữa rồi, hắn tập trung tinh thần, chuyên tâm quan sát Tây Môn Khánh và Đặng Nguyên Giác đánh nhau.

Chậm rãi, Lý Ngư đã nhìn ra manh mối, Tây Môn Khánh nhìn thì rơi vào hạ phong, nhưng mỗi lần đều có thể tránh được sát chiêu của Đặng Nguyên Giác.

Hắn đang che giấu.

Tây Môn Khánh nóng lòng thoát thân, hơn nữa không dám hiển lộ thực lực của mình, trên thực tế hắn vẫn rất thoải mái.

Trong lòng Lý Ngư thầm có thêm một phần cảnh giác, người này mua quan từ chỗ Thái Kinh, lăn lộn đến trong sứ đoàn, đã vậy Thái Kinh lại đề nghị để mình theo đoàn tới Đông Ngô.

Thật sự chỉ trùng hợp ư?

- Bảo Quang Hòa Thượng, đừng ham chiến!

Một tiếng quát truyền đến, Lý Ngư quay đầu lại nhìn, ở bờ sông một đại hán tay cầm một thanh đại đao, dẫn thích khách tới thẳng xe ngựa của Lâm Sư.

Dương Nghi Trung đã mang binh tới nơi, tuy không thể giết vào trung tâm, nhưng vừa hay có thể thủ hộ xe ngựa của Lâm Sư.

Lâm Sư không biết là tự thị thân phận của mình, hay là không thích góp vui, một mực ở trong xe ngựa không ra, bởi vậy vừa hay tránh được đợt giết chóc thứ nhất được chuẩn bị tỉ mỉ của các thích khách.

Quả nhiên còn có cao thủ, lúc này Lý Ngư cũng không xem náo nhiệt nữa, đám người này là nhằm vào sứ đoàn, giết xong người khác sẽ tới lượt mình.

Lúc ban đầu là đồ sát nghiêng về một bên, nếu mình xuất thủ, khẳng định sẽ trở thành mục tiêu tập trung của tất cả thích khách.

Hiện giờ chiến lực của sứ đoàn tới rồi, Lý Ngư có thể ẩn tàng bản thân, không còn sống chết mặc bây nữa.

Ngón tay hắn khẽ động, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một nê nhân to lớn, trên người lấp lánh chữ triện, ngửa mặt lên trời gầm to.

Đặng Nguyên Giác nhìn một cái, tìm kiếm trong đám người, không phát hiện là ai đang thi pháp.

Hắn từ bỏ Tây Môn Khánh, đi đến trước mặt nê nhân, hô to một tiếng:

- Thạch Bảo, ta cầm chân nó!

Lý Ngư cả kinh, người tay cầm lưu tinh chùy đó không ngờ là Thạch Bảo, hắn cũng là đại tướng dưới tay Phương Tịch, nằm trong tứ đại nguyên soái, trước sau kích sát năm người Sách Siêu, Đặng Phi, Bảo Húc, Mã Lân, Yến Thuận. còn đánh bại cả Ôn Hầu Lữ Phương.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️