Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 128: Tây môn

Chương Trước Chương Tiếp

Xe ngựa lạch cạch, người qua đường né tránh.

Đây đã là sứ đoàn thứ ba trong nửa năm của Đại Tống được phái tới Đông Ngô rồi, bách tính biết tin tức đều phỉ nhổ.

Đường đường là đại quốc, đánh trận mà thôi, năm lần bảy lượt cầu nước khác, chẳng lẽ Đại Tống không có hán tử biết chém giết à?

Càng đi về phía nam, cảnh xuân lại càng dày đặc.

Đội ngũ đi qua một sơn cốc vô danh, trong núi cây rậm che khuất mặt trời, thỉnh thoảng có nước suối từ trong khe đá chảy qua, róc rách đổ xuống dưới núi, không khí tươi mát giống như được nước suối tẩy qua.

Lý Ngư túm dây cương, không chịu cưỡi xe ngựa, dưới thân là Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của hắn.

Lần này người đi sứ rất nhiều, cầm đầu là Lễ bộ Thị Lang Lâm Sư, văn thần đi theo có tới mấy chục người, do đại tướng Dương Nghi Trung suất lĩnh hai ngàn cấm quân hộ vệ.

Dương Chí ở bên cạnh, chỉ vào xe ngựa của Lâm Sư, cười nói:

- Đây là trưởng giả Biện Lương.

- Bạo lực như vậy à?

Lý Ngư ngạc nhiên nói:

- Ta thấy tuổi hắn cũng không lớn.

Dương Chí cười nói:

- Kim thượng tín ngưỡng đạo giáo, thế là trong nước xuất hiện rất nhiều bọn đạo chích cải trang ăn mặc thành đạo sĩ, giả danh lừa bịp khắp nơi, khiến cho phủ Khai Phong chướng khí mù mịt. Năm Sùng Ninh thứ năm, Đông Kinh có Yêu Đạo Trương Hoài Tố phạm tội lớn mưu nghịch, lúc đó Doãn Lâm Công của phủ Khai Phong tự mình thẩm tra xử lí, phát hiện người này liên lụy đến rất nhiều vương công đại thần trong triều.

Để phòng ngừa bách quan bị liên lụy, Lâm Sư xin chỉ thị triều đình, thiêu hủy hết thư từ qua lại giữa Trương Hoài Tố và quan viên trong triều, nhằm làm yên lòng bách quan, quan viên như trút được gánh nặng, từ đó đều tôn xưng Lâm Sư làm 'Trưởng giả'.

- Trương Hoài Tố?

Lý Ngư hình như có nghe người ta nhắc tới cái tên này rồi, nhưng không có nhiều ấn tượng.

Dương Chí nói:

- Tên giặc này tự xưng là dã nhân nghèo túng, đạo thuật siêu quần, thường có thể kêu gọi cự thú thời Man Hoang thượng cổ, bên cạnh thường có một con Loan Phượng bầu bạn, dưới thân cưỡi Bạch Hổ, tự xưng là từng khuyên bảo Khổng Tử đừng giết Thiếu Chính Mão, Hán Sở thành cao giằng co nhau, hắn cũng từng lên cao quan chiến.

- Lợi hại như vậy, về sau chết như thế nào?

- Bị Quốc sư Lâm Linh Tố một chưởng đập chết ở ngoại ô.

Lý Ngư lắc đầu, quả nhiên là cứ loè loẹt thì không có tác dụng gì.

Bọn họ đang nói chuyện phiếm, từ phía sau có một quan viên cưỡi ngựa đi đến, ở trên ngựa cười cười ôm quyền nói:

- Vị này chắc hẳn chính là Chính Kinh Đạo Trưởng ba ngày xây thành Cấn Nhạc.

Vươn tay không đánh người tươi cười, Lý Ngư đáp lễ nói:

- Đúng vậy, còn chưa thỉnh giáo?

- Ha ha, tiểu nhân chỉ là một viên ngoại lang quyên góp đồn điền, họ kép Tây Môn, tên chỉ có một chữ Khánh.

- Ờ?

Lý Ngư lập tức nổi hứng thú, nhìn kỹ, thằng ôn này phong độ phiên phiên, trông vô cùng anh tuấn. Nhưng lại rất loè loẹt, một đôi mắt hoa đào nhìn qua nhìn lại, ăn mặc cũng có chút ngả ngớn, nhìn qua không giống như là người đứng đắn.

Loại chuyện mua quan này, hắn có thể thoải mái nói ra, chỉ cần không phải kẻ ngốc, chứng tỏ không hề sợ hãi, tính tình khá là kiêu ngạo.

Tây Môn Khánh hơi nhướn mày hỏi:

- Chẳng lẽ đạo trưởng từng nghe nói tới tại hạ rồi à?

- Không, chỉ là cảm thấy cái tên Tây Môn Khánh này đặt rất hay.

- Cái này thì chưa có ai từng nói với ta cả, đạo trưởng tinh thông đạo này, xin nói một chút cho tại hạ hay.

Lý Ngư cười bảo:

- Tây Môn huynh nói ngày sinh tháng đẻ đi.

- Giáp ngọ nhật trụ.

Lý Ngư xuất thân phương sĩ, đoán mệnh là vốn ban đầu của hắn, giả vờ giả vịt bấm ngón tay tính toán, nói:

- Ba chữ Tây Môn Khánh, thiên cách thuộc kim, địa cách thuộc thủy, nhân cách thuộc mộc. Có vận làm quan, hiện tượng uy thế ngút trời, có đức phong quang tễ nguyệt, được phú quý hiển vinh, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.

Lý Ngư vừa nói lời hay, ngón tay lại không dừng, hơi tính toán, cái tên này quả thật không được tốt lắm.

Dựa theo ngũ hành bát tự của Tây Môn Khánh, nam nữ đều có tướng mạo tốt, nhưng cốt nhục rời xa, tách tổ chuyển nhà, con nối dõi không đông, làm nhiều mà không có công, thê thảm cô độc, dễ chết yểu.

Người này sinh ở hiện tượng đại hung, chết lạnh chết buồn trên giường.

Tây Môn Khánh cười ha ha, nói:

- Ta từ nhỏ đã tìm người tính rồi, những kẻ tài trí bình thường đều nói bát tự của ta không tốt, muốn ta làm việc thiện tích đức. Hiện tại xem ra, bọn họ đều chỉ hạng giá áo túi cơm, chỉ có Chính Kinh Đạo Trưởng mới là hàng thật giá thật! Sau này nói gì cũng phải thân thiết với đạo trưởng nhiều hơn.

- Đâu có.

Lý Ngư khẽ cười nói.

Hắn nghĩ tới vỡ cả đầu, cũng không hiểu vì sao Tây Môn Khánh lại xuất hiện trong sứ đoàn.

Tây Môn Khánh giống như rất có hảo cảm với Lý Ngư, cứ đi cạnh lải nhải, Lý Ngư không quan tâm tới hắn, sau đó hắn lại đi nói chuyện với Dương Chí và Lý Tuấn.

Đáng tiếc hai tên này đều là hán tử mặt lạnh, ở cùng với huynh đệ nhà mình có lẽ còn nói chuyện một chút, đụng phải người xa lạ thì quả thực chính là tiếc chữ như vàng.

Tây Môn Khánh bị ghẻ lạnh, cũng không để ý, cười dài rời khỏi, trở lại hàng ngũ của bản thân hắn.

Lý Ngư nhìn nhìn, đó là đội ngũ quan văn, xem ra tiểu tử này thật sự đã trà trộn vào quan trường.

Tây Môn Khánh trở lại trong đám quan văn, vẫn rêu rao khắp nơi, tìm người nói chuyện, nhưng rất ít có người để ý đến hắn.

Lý Ngư cũng không chú ý nữa, trong lòng chỉ coi là một chuyện thú vị. Thằng ôn này ở thời không đó của mình thì danh hào rất vang, đến nơi này có lẽ sẽ không có những hành động tội ác loang lổ đó.

Tây Môn Khánh dạo qua một vòng, bắt chuyện khắp nơi, lại không ai để ý đến hắn. Quan văn ngại hắn ngả ngớn, võ tướng ngại hắn loè loẹt, khiến hắn cảm thấy chán ngán, ũ rủ quay trở lại xe ngựa.

Sau khi vào xe ngựa, trong lòng hắn vang lên một thanh âm, là thuật truyền âm nhập mật.

- Thế nào?

- Một thân giả mà thôi, không thăm dò được gì.

Miệng Tây Môn Khánh không động đậy, nhưng có thể thoải mái trao đổi với người đó.

- Lý Ngư cưỡi trên bạch mã là thân giả?

Đúng vậy, ta tìm rất lâu rồi, ở trên người hai thủ hạ của hắn cũng không phát hiện ra khí tức của hắn, không biết trốn đi đâu rồi.

- Giết thân giả của hắn cũng vô dụng, nhất định phải tìm được chân thân của hắn.

Trong Phong Nguyệt Bảo Giám, Lý Ngư ngồi xếp bằng dưới đất, khí luân ở đan điền xoay tròn, chân khí nhè nhẹ tán vào kinh mạch.

Tuy đã biết ba quyển Thái Bình Kinh, nhưng vẫn là tu luyện Thanh Mộc Quyết nhanh nhất, tâm niệm Lý Ngư khẽ động, vươn tay ra điểm một chỉ, một gốc hoa sơn trà ở ven ao lập tức mọc dài ra, cành hoa non mềm xanh mướt, giống như đã mọc mấy năm rồi.

Buông ngón tay, dây leo quanh người chậm rãi quấn lấy cả người hắn, một bộ đằng giáp bảo vệ kinh mạch trên người, khóe miệng Lý Ngư mỉm cười, thứ này quả nhiên là dùng tốt.

Cảnh Huyễn Bồng bềnh trong không trung, hút tất cả tình dục, sau đó hạ xuống bên cạnh Lý Ngư.

Lý Ngư một tay ôm lấy eo nàng ta, một tay thò vào cổ áo nàng ta, bấm tay búng một cái, gẩy lên nụ hoa.

Cảnh Huyễn mắng:

- Người xấu nhẫn tâm, xuống tay không biết nặng nhẹ.

Lý Ngư cười nói:

- Đúng rồi, một mực muốn hỏi ngươi một chuyện, nếu ta tìm thấy đồ đệ thân thiết với mộc linh, nên truyền thụ Thanh Mộc Quyết như thế nào?

- Ta dạy ngươi thế nào thì ngươi dạy nàng ta như thế.

Lý Ngư giật nảy mình, giả vờ nghiêm mặt hỏi:

- Nói gì thế, vạn nhất là nam thì sao?

Cảnh Huyễn nhìn hắn một cái với vẻ kỳ quái, không biết một người đã tu ba quyển, vì sao lại hỏi ra vấn đề như vậy.

- Ngươi không hiểu Thái Bình Kinh à?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️