Một vầng trăng mới treo trên đỉnh núi Chính Kinh Môn.
Từ dưới núi nhìn lên, kiến trúc ở đỉnh núi cơ hồ chính là ở trên mặt trăng.
Tiểu Kim Liên ngồi trên một hòn đá, cầm một vốc hạt hướng dương vừa cắn vừa lén lút nhìn Lý Ngư.
Mắt nàng ta chớp chớp, tràn ngập thần thái ngây thơ.
Trong nước hồ phía dưới nàng ta, Lý Ngư nửa người trên lộ ra khỏi mặt nước, cả người được ánh trăng bao phủ, trên mặt không buồn không vui.
Ngũ linh chi lực ngưng tụ trên tay hắn, rất nhanh từng người nhỏ xuất hiện, có nê nhân, mộc nhân, hỏa nhân, thủy nhân còn có kim nhân.
Chúng từ trên vai Lý Ngư nhảy xuống, chạy ra bốn phương tám hướng, không bỏ qua mỗi một ngóc ngách nào.
Lý Ngư nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận tin tức mà những người nhỏ này truyền về cho hắn, hy vọng có thể tìm thấy manh mối của Duệ Kim Quyết.
Thời gian từng chút trôi qua, hạt hướng dương của Tiểu Kim Liên đã cắn hết, Lý Ngư lại vẫn không động tĩnh.
Nàng ta tò mò nhảy xuống, xắn ống quần, bắp chân trơn bóng trần trụi chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Ngư, vươn tay nhỏ bé ra quơ quơ trước mắt hắn.
Không có phản ứng.
Mắt Tiểu Kim Liên đảo quanh, cắn môi, mặt đỏ lên, chu môi chậm rãi nhích lại gần má Lý Ngư.
- Đừng càn quấy.
Tiểu Kim Liên giật nảy mình, vội vàng giấu tay ra sau, chạy đi xa.
Mắt Lý Ngư đột nhiên mở ra, vẻ mặt thất vọng, vẫn không có một chút manh mối.
Nếu chuyện này là người khác nói, hiện tại hắn đã hoài nghi có phải trêu đùa mình không.
Có điều đã là Lâm Linh Tố nói, vậy khẳng định không phải lời đồn vô căn cứ, cho tới bây giờ mỗi một chuyện lão Lâm làm đều đặc biệt đáng tin, là người đáng tín nhiệm.
Hiện tại chỉ có hai loại khả năng, một là Đại Tướng Quốc Tự lúc cuối cùng rút đi, mang theo Duệ Kim Quyết; Hai là Duệ Kim Quyết ở ngay trong tông môn của mình, nhưng mình lại không tìm thấy.
Hiện tại Lý Ngư thậm chí cảm thấy sơn môn quá lớn, cũng không phải chuyện tốt gì.
Chính Kinh Môn tổng cộng có hơn mười người, lại chiếm một khu vực có thể dung nạp một vạn người.
Tiểu Kim Liên đi tới, hỏi:
- Lý Ngư ca ca, ngươi đang tìm gì thế?
- Duệ Kim Quyết.
Lý Ngư không giấu diếm, Tiểu Kim Liên cũng là môn nhân của Thái Bình Đạo, nàng ta cũng là học Thái Bình Thanh Lĩnh Thư chính nhi bát kinh.
- Ta tìm giúp ngươi!
Lý Ngư lườm nàng ta một cái, nói:
- Mau đi ngủ đi, mấy giờ rồi, ngày mai vẽ hai trăm tấm Thanh Nang Phù.
Sắc mặt Tiểu Kim Liên lập tức xịu xuống, ủ rũ đi đến phòng mình.
Mắt thấy Tiểu Kim Liên rời khỏi, đã không còn gánh nặng sư đạo tôn nghiêm, Lý Ngư đi đến bên hồ đặt mông ngồi xổm trên mặt đất.
Duệ Kim Quyết và Liệt Hỏa Quyết đều đã có manh mối, nhưng lại chậm chạp không lấy được, khiến người ta cảm thấy còn dày vò hơn là không có hy vọng.
Nam Cương thì mình trong một chốc một lát không dám đi, chỉ có thể lấy Duệ Kim Quyết, quyển có tính công kích mạnh nhất trong Thái Bình Thanh Lĩnh Thư trước.
Hắn ngửa mặt hướng lên trời, nhìn minh nguyệt, thở dài.
Đột nhiên, trên bầu trời lấp lánh pháo hoa sáng lạn, Lý Ngư đứng dậy, nhìn về phía dưới núi, trong thành Biện Lương, đã là một mảng hải dương pháo hoa.
Các bách tính nhao nhao đi ra đầu đường, chúc mừng năm mới, lúc này Lý Ngư mới nhớ ra, cuối năm đã qua rồi.
Khi ở nhà tranh, mỗi khi đến lúc này, hắn sẽ làm một bàn thức ăn ngon, cùng Trương Thừa Phong chúc mừng một chút.
- Lão đầu, bất tri bất giác ngươi đã chết nửa năm rồi.
Nghĩ đến chuyện xưa, tâm tình xao động của Lý Ngư chậm rãi bình phục, không còn rối rắm chuyện Duệ Kim Quyết nữa.
Sáng sớm Hôm sau, Lý Ngư dậy rất sớm.
- Sư phó.
Thời Thiên và Hoàng Tín đang ở trong viện rửa mặt, thấy Lý Ngư bước vào, vội vàng vấn an.
- Thời Thiên, hôm nay là năm mới, lát nữa ngươi vào trong thành, dán bố cáo. Trước sơn môn, cho phép bách tính tiếp tục hội chùa, hơn nữa không thu tiền thuê.
Trước kia, mỗi khi đến năm mới, trước cửa Đại Tướng Quốc Tự chính là hội chùa náo nhiệt nhất Biện Lương, vừa mở chính là bảy ngày.
Đây cũng là hội chùa phồn hoa nhất, náo nhiệt nhất lục triều. Đương nhiên, trước kia Đại Tướng Quốc Tự là sẽ thu phí bày quán, Lý Ngư từng kiến thức một lần sắc mặt của hòa thượng thu tiền thuế rồi.
Thời Thiên vui tươi hớn hở đáp ứng, Lý Ngư tiếp tục nói:
- Chờ khai trương, các ngươi thuận tiện mua một số pháo bùa đào, tu sĩ chúng ta cũng là người, cũng phải ăn năm mới.
Thời Thiên cười cười đáp ứng, Hoàng Tín ở bên cạnh, biểu cảm có chút ngượng ngùng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Trong lòng Lý Ngư đã đoán được bảy tám thành, lại cố ý không nói ra, làm bộ như vô tình cười nói:
- Hoàng Tín, ta đã bảo gia huynh Đồng gia huynh đi đón người thân của ngươi tới rồi.
- Làm phiền Chưởng giáo lo lắng!
Hoàng Tín mừng rỡ, hắn vốn cho rằng, khai sơn lập phái là phải theo Lý Ngư chịu khổ chịu tội, cho nên không mang người nhà đến Biện Lương.
Ai ngờ mới mấy ngày, đã được ở sơn môn to như vậy, mỗi người đều có tiểu viện của mình.
Bản thân Hoàng Tín vừa có tâm tư đón thân nhân, Lý Ngư đã làm trước cho hắn, khiến hán tử bảy thước này cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
- Ngươi lại mua một chút rượu ngon thịt ngon, đưa đến Tân Tướng Quốc Tự của Trí Thâm đại sư.
Thời Thiên cười cười đáp ứng, hắn làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận, Lý Ngư luôn luôn rất yên tâm.
Lý Ngư vẫn đang nói chuyện phiếm với Hoàng Tín, dưới sơn môn có một đạo sĩ đi lên, tuổi không lớn, sau khi nhìn thấy Lý Ngư, cười cười thở dài nói:
- Chính Kinh sư thúc, bệ hạ có chỉ, sư tôn ta dẫn sư thúc vào cung, tham gia đại điển năm mới. Sư tôn bảo ta tới báo, thuận tiện dẫn sư thúc lên đường.
Lý Ngư chưa từng thấy Thiên tử Tống Quốc hiến tế, hiến tế tổ tiên ở lục triều là một đại sự, đối với hoàng thất mà nói thì càng là như vậy.
Lý Ngư cũng không dám chậm trễ, chỉnh chang lại quần áo, theo đệ tử Thần Tiêu Cung tới ngoài cửa cung.
Lâm Linh Tố đã sớm chờ ở đây, thấy Lý Ngư tới, hắn mới từ trong nhập định tỉnh lại.
- Lát nữa đến hoàng cung, đừng nói lung tung, cứ đi theo ta.
Lý Ngư nghi hoặc nói:
- Đại điển hiến tế năm mới, vốn là qua loa bình thường, mang theo nhiều người như vậy làm gì?
- Đừng lên tiếng.
Vào hoàng cung, nghe chiếu:
- Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, toàn là dựa vào người có đức có tài, mới được trời yên biển lặng. Chiếu mệnh: Lâm Linh Tố, Thái Kinh, hai người làm phụ chính, cùng nhau cai trị thời thái bình. Lấy sang năm làm nguyên niên Đại Quan, đại xá thiên hạ, cùng dân bỏ cũ lập mới.
Lý Ngư vừa nghe vậy, cười bảo:
- Chúc mừng Cung chủ, chúc mừng Cung chủ, hỉ đề phụ chính.
Lâm Linh Tố cười nhạt, hắn căn bản không quan tâm tới chính sự, chiếu thư này đối với hắn mà nói chỉ là phong thưởng thêm một chút, có tính danh dự.
Nhưng đối với Thái Kinh thì lại khác, địa vị của hắn càng củng cố, ngồi trên vị trí đứng đầu bách quan, trên mặt Thái Kinh cũng không có bao nhiêu vẻ hưng phấn.
Thì ra những gì Lý Ngư nói là đúng, bệ hạ chỉ lo có tiền là được, sẽ không quan tâm tới tiền là lấy từ đâu ra.
Nếu mình khổ cực, kiên quyết cải cách, lúc này hơn phân nửa đã bị đuổi ra khỏi kinh thành, trở lại quê nhà rồi.
Mà lật đổ Đại Tướng Quốc Tự, kiếm được một khoản tiền lớn cho bệ hạ, Thái Kinh lập tức thành phụ chính.
Hắn nhìn Hoàng đế trên long ỷ, trong mắt không vui mà buồn.